Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269: Uống Rượu Xong Đau Mặt

Chương 269: Uống rượu xong đau mặt Chương 269: Uống rượu xong đau mặt

Vương Tử Bác căn bản không ngờ rằng chẳng những Trần Hán Thăng tự mình đến, còn lo lắng chính mình xảy ra chuyện, giục Tiêu Dung Ngư cách gần hơn đi trước tìm hiểu tình huống.

Dạ tiệc chào đón tân sinh của Đại học Đông Đại chỉ còn hai hôm nữa là diễn ra, chắc chắn Tiểu Ngư Nhi rất bận, cô đã bỏ qua thời gian tập luyện của mình.

Đối với Vương Tử Bác đang gặp đả kích chuyện tình cảm thì giống như có chậu than lửa trong mùa đông, lòng trào dâng ấm áp khiến nước mắt tuôn ồ ạt.

Tiêu Dung Ngư không biết tình huống cụ thể, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng:

"Tiểu Trần, Tử Bác không bị sao cả, nhưng cứ khóc mãi."

"Vốn không có vấn đề gì."

Trần Hán Thăng vừa lái xe vừa nói:

"Đêm khuya khóc như thế thì hoặc là vì người thân hoặc là vì gái, chú Vương và dì Lục khỏe mạnh, vậy chắc chắn là vì gái rồi."

Tiêu Dung Ngư nhìn Vương Tử Bác, bộ dạng đau lòng như thế rất giống lúc trước cô khóc vì Trần Hán Thăng.

Tiêu Dung Ngư gật đầu, nói:

"Chắc là vậy."

Trong giọng nói của Trần Hán Thăng chất chứa oán hận:

"Một phút đồng hồ của ông tính bằng mấy đồng tiền, đều bị thằng ngốc này làm lỡ!"

Tiêu Dung Ngư khó hiểu hỏi:

"Cái gì gọi là một phút đồng hồ khoảng mấy đồng tiền?"

"Mới nãy tớ đánh bài trong ký túc xá, số đỏ lắm."

Trần Hán Thăng giải thích: "Bạn cùng phòng sắp thua luôn cả quần lót rồi, nếu đổi thành tiền thì ước chừng một phút tớ có thể thắng ba đồng tiền."

Tiêu Dung Ngư nghe vậy đầu tiên là cảm thấy buồn cười, sau đó giận dỗi nói:

"Ha, cậu vì ba đồng tiền mà làm biếng, kêu tớ lại đây giữa trời lạnh cóng!"

Trần Hán Thăng ung dung nói:

"Thì dì Lữ muốn một chục triệu mà, chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, tớ đang cố gắng để dành tiền vì thực hiện mục tiêu này."

"Phi! Cậu nghĩ mình tin sao?"

Tiêu Dung Ngư phỉ nhổ một tiếng, chắc chắn Trần Hán Thăng đang nói linh tinh, nhưng Tiểu Ngư Nhi rất thích nghe những "Lời tâm tình" này.

Hai người này vô ý thức ngọt ngào ân ái làm Vương Tử Bác nhìn mà thộn mặt ra, không khóc nổi, thầm nghĩ tôi đang bị thất tình đấy, các người làm như vậy coi có được không? !

Biên Thi Thi ho khan một tiếng, đẩy nhẹ Tiêu Dung Ngư:

"Thôi đủ rồi, muốn nấu cháo điện thoại thì chờ về ký túc xá."

Tiêu Dung Ngư mới phản ứng lại, có chút ngượng ngùng nhưng đẩy hết trách nhiệm cho Trần Hán Thăng: "Lái xe còn dám gọi điện thoại, về sau còn dám làm như vậy là tớ mặc kệ cậu luôn."

"Rõ ràng là cậu gọi tới . . ."

Trần Hán Thăng còn chưa kịp giải thích, Tiêu Dung Ngư đã cười cúp điện thoại.

Trải qua chuyện ngoài lề này, cảm xúc của Vương Tử Bác khá lên nhiều, nhưng ba người đều không biết nói cái gì, trong cửa hàng rất yên lặng.

Tiêu Dung Ngư nghĩ một hồi thì hỏi: "Tử Bác, chúng tớ có quen nữ sinh đó không?"

Vương Tử Bác lắc đầu.

Tiêu Dung Ngư hỏi tiếp:

"Vậy tình huống của hai người hiện giờ là thế nào?"

"Đã hoàn toàn không có khả năng, tớ không muốn nhắc đến cô ta nữa."

Vương Tử Bác buồn bã nói, dù sao người ta sắp kết hôn, bây giờ nhắc lại vẫn khiến cậu ấy cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"À, thì ra là vậy."

Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi liếc nhau, hai cô gái không có kinh nghiệm an ủi con trai bị thất tình, cộng thêm Vương Tử Bác không muốn nói chuyện. Hai cô gái đứng lên xem quy mô cửa hàng, thảo luận làm sao nhanh chóng mở rộng Hỏa Tiễn 101 trong Đại học Đông.

Tin tin tin!

Bên ngoài vang tiếng còi xe ô tô, sau đó cửa kiếng của cửa hàng bị đẩy ra, Trần Hán Thăng kéo theo gió lạnh đi vào.

"Tiểu Trần."

Vương Tử Bác thoáng thấy Trần Hán Thăng thì hơi hoảng, đại khái cũng cảm thấy chính mình yêu cầu quá nhiều, vậy mà bắt Trần Hán Thăng từ Giang Lăng đến Tiên Ninh nhậu với mình.

Trần Hán Thăng quan sát khuôn mặt tiều tụy của Vương Tử Bác, có nhiều lời không thốt ra được, hắn vẫy tay:

"Tìm một chỗ ăn khuya."

"Được được được!"

Vương Tử Bác nhanh chóng cầm ví tiền lên:

"Để tao mời bữa ăn khuya này, bên cửa nam trường bọn tao có một tiệm nướng thịt than."

Trần Hán Thăng không đồng ý:

"Chỗ đó hương vị bình thường, chúng ta đi dạo cửa lớn phía đông đi."

Vương Tử Bác kinh ngạc nói:

"Khu đại học Tiên Ninh chỉ có nhà này là ngon nhất, học sinh Đại học Đông Đại đều sẽ chuyên môn lại đây."

Trần Hán Thăng lắc đầu không nói chuyện.

Tâm trạng của Tiểu Ngư Nhi bỗng tốt lên, ôm chặt cánh tay của Trần Hán Thăng, gần như dựa hẳn vào người hắn.

Lúc Vương Tử Bác khóa cửa, Biên Thi Thi mới ở bên cạnh nói:

"Ăn trước cổng trường chúng tôi, ăn xong đưa Tiểu Ngư Nhi về ký túc xá càng tiện hơn, ước chừng Trần Hán Thăng suy xét về mặt này."

Vương Tử Bác thế này mới sực tỉnh ngộ, nhìn Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư ôm ấp nhau ở gần đó, cậu ấy thầm nghĩ sao đầu óc của mình ngu đần thế, còn nghiêm trang tranh biện với Trần Hán Thăng.

Đi bộ từ Đại học Khoa học Kỹ thuật đến Đại học Đông Đại khoảng 20 phút, dọc đường đi có nhiều học sinh, ít xe cộ. Một số học sinh có thói quen lập di còn nghiêm túc học thuộc lòng dưới ánh đèn đường.

Loại người này chắc chắn không phải làm màu, khi Trần Hán Thăng đi ngang qua thì bọn họ hoàn toàn không nhận ra có người đi qua.

Trần Hán Thăng thầm thở dài:

"Thật không hổ là khu trường học có những trường nổi tiếng như Đại học Kiến Nghiệp, Đại học Đông Đại, Sư phạm Kiến Nghiệp, bầu không khí học hành nghiêm túc hơn bên Giang Lăng nhiều."

Trong tiệm bán thức ăn khuya ở cổng đông, Vương Tử Bác đặt phòng riêng:

"Mấy người đừng giành trả tiền bữa ăn khuya này với tôi."

"Yên tâm, chắc chắn để mày trả tiền."

Trần Hán Thăng tự ý đánh dấu mấy món nhắm rượu, quay đầu hỏi Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi:

"Kêu ít bia đi, uống ngà ngà say thôi."

Tiểu Ngư Nhi nói:

"Vậy lấy ba ly, lúc cậu uống thì tớ nhấp hai ngụm đủ rồi, tửu lượng của Thi Thi cũng cao."

Biên Thi Thi cười thọc lét Tiểu Ngư Nhi:

"Không được tùy tiện bán bí mật của tớ!"

Cửa hàng này đưa thức ăn lên rất nhanh, xiên thịt dê nóng hổi, cá dưa chua, phổi miếng phu thê* và bò hầm nước, từng đĩa được bưng lên.

(*) Phổi miếng phu thê gồm thịt bò thái mỏng và nội tạng bò, món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên.

Vương Tử Bác cả đêm không ăn cơm, bây giờ bỗng thấy đói bụng, cậu ấy rót đầy ly rượu:

"Cảm ơn các người chạy tới, không nói nhiều, tớ uống ba ly biểu đạt lòng biết ơn."

Ực ực ực!

Vương Tử Bác liên tục uống ba ly, mặt bắt đầu đỏ, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi khuyên hãy uống ít lại.

Nhưng Vương Tử Bác càng uống càng hăng, chốc lát sau ngấm men say.

"Chuyện hôm nay khiến tôi hiểu rằng, thì ra tình thân và tình bạn càng quan trọng hơn tình yêu. Từ ngày mai trở đi, tớ muốn làm một người hạnh phúc, cho ngựa ăn, chẻ củi, du lịch thế giới! Từ ngày mai trở đi, quan tâm lương thực cùng rau dưa, tớ có một căn nhà nhìn ra biển, xuân về hoa nở."

Nên mới nói là người có văn hóa, vừa lên tiếng đã lôi ra vài câu trong thơ của Hải Tử.

"Quá dữ!"

Trần Hán Thăng lập tức vỗ tay, hắn lại cụng ly với Vương Tử Bác:

"Nhưng đối với mày thì làm người hạnh phúc không bằng người có tiền sống lưng mới thẳng, tao đề nghị mày trước tiên làm người giàu trong Hỏa Tiễn 101."

Trần Hán Thăng nói thật lòng, cô gái có thể làm Vương Tử Bác đau lòng chỉ có thể là Hoàng Tuệ, tuy không biết tại sao hai người lại liên lạc với nhau.

Nhưng với cô gái như Hoàng Tuệ thì người hạnh phúc không hấp dẫn bằng người có tiền.

Vương Tử Bác cực kỳ không đồng ý với quan điểm của bạn tốt:

"Có tiền là có tất cả sao?"

"Không phải."

Trần Hán Thăng thành thật nói: "Mọi sự vật trên cõi đời đều theo quy luật có được phải có mất, có tiền thì chắc chắn sẽ đánh mất rất nhiều, thí dụ như . . ."

Trần Hán Thăng tạm dừng một lúc, Vương Tử Bác hỏi dồn:

"Thí dụ như cái gì?"

"Thí dụ như phiền não."

Trần Hán Thăng xòe hai tay:

"Có tiền, rất nhiều phiền não bay mất, có thấy đây đúng là định luật cố hữu được và mất không?"

"Đệt!"

Vương Tử Bác chợt nhận ra bị Trần Hán Thăng trêu, hậm hực nốc một ly.

Nhưng tửu lượng của Vương Tử Bác bình thường, rất nhanh choáng váng không biết mình đang ở đâu, lúc nửa say nửa tỉnh cảm giác liên tục bị vả mặt chát chát.

"Tỉnh dậy, đã hứa trả tiền mà!"

"Mợ nó, còn có thể giả vờ say rượu trốn thanh toán à?"

"Bố vất vả khổ cực chạy tới, rồi giờ trả tiền giúp mày nữa? !"

······

Sáng hôm sau, Vương Tử Bác mơ màng mở mắt ra, phát hiện chính mình ở trong phòng dành cho hai người của khách sạn, Trần Hán Thăng ở bên cạnh đang chơi di động.

"Tiểu Trần, sao mặt của tao hơi đau?"

Vương Tử Bác bò dậy soi gương:

"Trông hơi bị sưng."

"Mặt đau sợ cái gì, mông không đau là được."

Trần Hán Thăng dửng dưng nói:

"Hơi sưng có thể là do cồn."

Bình Luận (0)
Comment