"Làm lành?"
Đầu óc Vương Tử Bác chết lặng, lập tức gõ chữ trên bàn phím không quá quen thuộc:
"Chẳng phải chị nói Triệu Chính bắt cá hai tay, không bao giờ tha thứ cho anh ta nữa sao?"
Tin nhắn này dường như đá chìm đáy biển, Hoàng Tuệ đại khái cảm thấy không cần thiết giải thích nguyên do trong đó với Vương Tử Bác, cho nên cũng không trả lời.
Chờ đợi làm người ta nóng ruột nóng gan, đặc biệt là đối với Vương Tử Bác bây giờ, cậu ấy không cách nào tập trung sự chú ý làm bất cứ chuyện gì.
Có khách hàng đến ký chuyển phát nhanh, Vương Tử Bác miễn cưỡng vui cười tiếp đãi.
Có học sinh làm thêm đến hỏi tư vấn, Vương Tử Bác giả vờ bình tĩnh ứng đối.
Nhưng thường hay có sai sót, nói chuyện đến một nửa thì ấp úng, dùng một câu để miêu tả thì gọi là "Mất hồn mất vía", tức là cái hồn bay mất, đầu mơ hồ nhưng thân thể còn ở, dựa vào ý thức để nói chuyện, làm việc.
Chỉ khi điện thoại cầm tay tin một tiếng báo tin nhắn, Vương Tử Bác mới mắt sáng lên, phát hiện chỉ là tin nhắn của nhà mạng, thế là vẻ mặt thất vọng nhét vào túi.
Tin nhắn thứ nhất không được hồi âm, Vương Tử Bác lại gửi tin thứ hai, thứ ba, cậu ấy bây giờ là người đuối nước muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Bắt lấy bằng cách nào?
Là thông qua không ngừng gửi tin, đơn thuần hy vọng Hoàng Tuệ có thể thay đổi chủ ý.
Tin thứ hai: Chị Tiểu Tuệ, Triệu Chính là thằng sở khanh, chị đừng u mê nữa, lần trước chị đã nói muốn tìm một nam sinh chân thành hiểu chuyện sao?
Tin thứ ba: Chị Tiểu Tuệ, bây giờ chị ở đâu? Tôi muốn tìm chị.
Nhưng đều không ngoại lệ, Hoàng Tuệ không hồi âm.
Tim Vương Tử Bác đau nhói, một góc trong tim dường như thiếu đi một miếng, thời tiết cuối thu trong lành nhưng cậu phải hít vào từng hơi mới thở nổi, nếu không thì bị nghẹn trong lồng ngực khó chịu.
Màn đêm bất giác buông xuống nhưng Vương Tử Bác không phát hiện, mãi đến khi đám học sinh làm thêm đi ăn cơm chiều, rồi lại thu thập đồ đạc ra khỏi cửa hàng.
Lúc này ting một tiếng, Hoàng Tuệ rốt cuộc gửi tin nhắn. Vương Tử Bác căng thẳng đến nỗi trái tim sắp nhảy ra cổ họng, bối rối hoảng hốt mở ra điện thoại cầm tay.
"Triệu Chính nói muốn kết hôn với tôi, cảm ơn cậu đã quan tâm."
"Kết hôn?"
Ngực của Vương Tử Bác lại trúng một nhát búa tạ, lồng ngực càng ngộp thở hơn.
Thật ra nếu Trần Hán Thăng ở đây sẽ nhìn thấu ngay.
Triệu Chính tuyệt đối không định kết hôn, đây là lời của lừa đảo nam dỗ lừa đảo nữ vui vẻ, sau khi lừa đảo nữ tin thì đá văng người thành thật từng giúp cô ta tìm công việc.
Vẫn chưa xong, khi lừa đảo nữ phát hiện chính mình lại lần nữa mắc mưu thì tác dụng của người thành thật lại thể hiện ra.
Nhưng Trần Hán Thăng không biết những việc này, bởi vì Vương Tử Bác không dám nói, không phải cậu ấy không biết hành vi của mình thấp hèn cỡ nào, nhưng không nhịn được muốn liên hệ với cô ta.
Có lẽ đối phương cũng không xinh đẹp, có lẽ đối phương cũng không cao quý, chẳng qua vừa đúng ý thích của mình.
Đến chín giờ tối sắp đóng cửa hàng, Vương Tử Bác mới nhận ra cần phải về ký túc xá, nhưng cậu ấy không muốn về chút nào.
Reng reng reng!
Điện thoại cầm tay đột nhiên reo chuông, Vương Tử Bác nhìn thoáng qua, là điện thoại từ cha.
"Buổi chiều con làm sao vậy hả? Có phải cãi lộn với mẹ của con không?"
"Con sắp hai mươi tuổi rồi, hiểu chuyện một chút được không?"
"Ngày xưa mẹ của con bán dưa muối gom góp học phí cho con, gom từng đồng bạc cắc, con quên rồi sao?"
"Giờ mẹ của con bị con chọc tức ăn không nổi cơm chiều, ngủ không yên, con thấy mình làm vậy có đúng không?"
······
Nghe cha quở trách, Vương Tử Bác nhịn cả buổi chiều rốt cuộc rớt nước mắt, nhưng không dám để cho cha biết, mặc kệ nước mắt lặng lẽ gột rửa khuôn mặt, khụt khịt mũi nói:
"Xin lỗi, cha, con không nên cãi nhau với mẹ."
Cha của Vương Tử Bác cũng ngây ra một lúc, hành vi này hơi khác thường, lúc bình thường chắc chắn Vương Tử Bác sẽ cãi vã với ông rồi.
"Sau này con chú ý một chút, suy nghĩ nhiều cho cha và mẹ của con cũng vất vả thế nào."
Cha của Vương Tử Bác khắc nghiệt dặn dò một câu, cúp điện thoại.
Bị thất tình, lại bị cha quở trách, vào lúc này người duy nhất Vương Tử Bác nghĩ đến là bạn chí cốt Trần Hán Thăng.
Vương Tử Bác vừa lau nước mắt vừa gọi điện cho Trần Hán Thăng, điện thoại reo thật lâu mới kết nối.
"Có chuyện gì nói ngắn gọn, bố bận đánh bài . . . Ê ê, Lão Dương, chơi dơ vậy? Của bố là đôi to, điểm con bài chưa lật phải tăng gấp đôi."
Nghe âm thanh ồn ào ầm ĩ, rất rõ ràng Trần Hán Thăng đang đánh bài.
"Tiểu Trần . . ."
Vương Tử Bác phát ra âm thanh nghẹn ngào, đầu dây bên kia Trần Hán Thăng hết hồn:
"Đệt, khóc cái gì? Chú Vương và dì Lục bị gì hả?"
Với kinh nghiệm xã hội của Trần Hán Thăng, gọi điện sau chín giờ rất có thể là vì người nhà của đối phương bị gì.
"Không, bọn họ rất khỏe."
Vương Tử Bác cố gắng kiềm nén cảm xúc:
"Tao muốn kêu mày đi nhậu."
"Đệt, không có việc gì thì đừng dọa bố."
Nhưng đứng ở góc độ của Trần Hán Thăng, nếu cha mẹ của Vương Tử Bác không bị gì thì đó là việc riêng của Vương Tử Bác, hắn không lo lắng.
"Đầu bị lừa đá hả? Chín giờ rồi còn nhậu nhẹt gì. Lão Lục, ván này chúng ta làm nhà cái đi."
Trần Hán Thăng vừa nói chuyện với Vương Tử Bác vừa đánh bài.
Vương Tử Bác thống khổ nói:
"Tiểu Trần, tao thật sự không kiếm được ai, trong lòng rất khó chịu."
Trần Hán Thăng bực bội nói:
"Đã bảo không rảnh, bố bận đánh bài, rảnh rỗi đừng u buồn tuổi xuân, muốn nhậu cũng không nhìn xem đã mấy giờ."
Tít tít tít!
Vương Tử Bác nghe tiếng đường dây bận từ ống loa, lau nước mắt buông xuống điện thoại cầm tay.
Vương Tử Bác không trách Trần Hán Thăng, tính cách của hắn là thế, hắn cho rằng rắc rối của Vương Tử Bác là việc nhỏ không đáng kể, nhưng như vậy cũng tốt, không nói ra thì không bị giễu cợt.
Vương Tử Bác ngồi một mình trong cửa hàng, không lâu sau, cửa thủy tinh đột nhiên bị đẩy mở, xuất hiện hai bóng dáng thướt tha.
Không ngờ là Tiêu Dung Ngư và bạn cùng phòng của cô, Biên Thi Thi. Bên ngoài lạnh lẽo, hai người mặc quần áo kín người.
Vương Tử Bác đang khóc, vội dùng tay áo lau:
"Sao hai người đến đây?"
Tiêu Dung Ngư tháo khăn quàng xuống:
"Bọn tớ đi xe tới, Tiểu Trần nói có lẽ cậu gặp chuyện gì, kêu tớ đi xem thử."
Vương Tử Bác ngơ ngác hỏi:
"Rồi thằng đó đâu?"
"Đang tới."
Tiêu Dung Ngư kéo ghế ngồi xuống, hà hơi nói:
"Tớ đang luyện đàn, cậu ấy liên tục gọi mấy cú điện thoại. Cậu cũng biết tính khí của Tiểu Trần, còn trách tớ bắt máy chậm. Tử Bác, cậu rốt cuộc bị sao vậy?"
"Thật ra không có việc lớn gì, cảm ơn các người."
Vương Tử Bác cảm thấy đặc biệt cảm kích, không biết nên nói cái gì.
"Khách khí làm gì, bọn tôi lại đây chỉ cần 10 phút."
Tiêu Dung Ngư đưa khăn giấy qua, ra hiệu Vương Tử Bác lau nước mắt.
Reng reng reng!
Điện thoại cầm tay reo chuông lần nữa, lại là điện thoại của cha. Tuy Vương Tử Bác không rõ tại sao bị cha mắng một trận, nhưng vẫn bắt máy.
"À này."
Giọng nói của cha có chút ngượng ngùng:
"Mới nãy cúp máy dường như nghe tiếng con khóc . . ."
"Đâu có, tại trời lạnh quá, con sổ mũi thôi."
Vương Tử Bác lập tức đáp lại, cậu ấy ngượng ngùng khi cha mẹ biết việc của mình.
"À ừ, vậy là tốt rồi."
Cha không đi học, biểu đạt tình cảm luôn rất chân chất, cũng không giỏi an ủi người, ậm ừ nửa ngày mới nói: "Có việc gì con hãy nói với Hán Thăng, thằng bé hiểu chuyện, nhanh nhạy hơn con nhiều, con đi theo thằng bé làm ăn thì sẽ không chịu thiệt."
"Biết ạ, cha, nếu không có việc gì thì con cúp máy đây."
"À, ừ thì . . . cái đó . . . nếu rảnh rỗi hãy về thăm nhà, mẹ của con làm da heo đông, hồi nhỏ con rất thích ăn món này . . ."
Nghe lời an ủi vụng về của cha, tưởng tượng bạn chí cốt vừa chửi rủa vừa lái xe đến, còn có Tiêu Dung Ngư bỏ việc tập luyện đặc biệt chạy tới.
Trong khoảnh khắc này, Vương Tử Bác cảm thấy ấm lòng.