Vương Tử Bác thầm giật mình thao tác của Trần Hán Thăng, nghĩ rằng chính mình không làm như vậy nổi.
Vương Tử Bác buông xuống điện thoại cầm tay, nhìn trên màn hình có một lớp hơi nước, đây là tình huống thường sẽ xuất hiện khi gọi điện thoại vào mùa đông.
Vương Tử Bác đau lòng dùng tay áo lau, đồng thời cảnh giác lần sau gọi điện thoại phải thật chú ý.
Mới mua điện thoại cầm tay, điều kiện gia đình của Vương Tử Bác không bằng Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng, hai người chơi di động hơn một năm Vương Tử Bác mới dựa vào chính mình làm thêm, mua điện thoại cầm tay, cho nên đặc biệt quý trọng sản phẩm liên lạc điện tử giá mấy trăm tệ này.
Vương Tử Bác gọi điện cho Trần Hán Thăng đầu tiên, đại khái muốn "Khoe khoang" với bạn tốt nhất. Trần Hán Thăng còn khích lệ Vương Tử Bác mua thêm cái thứ hai.
"Di động thì tạm chờ đã, nhưng ngày đó sẽ không xa."
Vương Tử Bác mở ra ngăn kéo, bên trong là đống phiếu xanh xanh đỏ đỏ, đó là phí riêng của học sinh ký chuyển phát nhanh.
Vương Tử Bác làm tổng đại lý bốn trường học, mỗi ngày tiền qua tay cậu ấy khá nhiều, định chờ Hoả Tiễn 101 thành lập công ty, thì khu đại học Tiên Ninh trở thành một chi nhánh riêng, sẽ nhận được nhiều tiền hoa hồng hơn nữa.
"Tử Bác."
Nhiếp Tiểu Vũ và Thượng Băng từ bên ngoài đi vào.
"Sao mấy người lại đây?"
Vương Tử Bác nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, đương nhiên không phải có ý nghi ngờ gì, Hỏa Tiễn 101 là một tay Trần Hán Thăng sáng lập, Vương Tử Bác là bạn tốt nhất của Trần Hán Thăng, phải làm gương thật tốt.
Thật ra Nhiếp Tiểu Vũ và Thượng Băng đều không để ý, đếm tiền có gì đâu.
Tổng đại lý trường khác như Lưu Bằng Phi rảnh rỗi hay mở ngăn kéo ra sửa sang tiền, thích phân loại 100 tệ, 50 tệ, 10 tệ, 5 tệ, 2 tệ, 1 tệ.
Lưu Bằng Phi nói thẳng là nhìn tiền giấy xếp ngay ngắn thì trong lòng đặc biệt thoải mái.
"Mình và anh Thượng mới đi bên Đại học Đông Đại xem cửa hàng, có vị trí khá tốt, định ngày mai kêu bộ trưởng Trần lại đây làm quyết định cuối cùng."
Nhiếp Tiểu Vũ nói xong nhớ đến một việc:
"Chúng tôi còn thấy poster tuyên truyền buổi dạ tiệc chào đón tân sinh của Đại học Đông Đại, trên đó có hình Tiêu Dung Ngư độc tấu đàn tranh cổ, không ngờ cô ấy nổi tiếng như vậy."
"Lúc học cấp 3 cô ấy đã là người nổi bật."
Vương Tử Bác không hề thấy lạ:
"Nếu Hỏa Tiễn 101 mở thị trường bên Đại học Đông Đại thì chắc chắn không tránh khỏi Tiểu Ngư Nhi được."
"Ừ phải."
Nhiếp Tiểu Vũ gật đầu, bộ trưởng Trần đã sớm đoán được việc này, còn lấy lý do "Làm thư ký" để lừa dối chính mình, khiến chính mình giữ tâm trạng bình thản nhìn vào quan hệ giữa Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, đương nhiên còn kèm lý luận ma quỷ "Bảo bối là bảo bối, báu vật là báu vật" .
Nhiếp Tiểu Vũ lặng im, Vương Tử Bác và Thượng Băng không biết nói cái gì, cậu ấy muốn kéo gần quan hệ với nhân viên lâu năm nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
"Khụ."
Vương Tử Bác hắng giọng:
"Hôm nay kinh doanh khá tốt."
Thượng Băng đang xem báo cáo công việc, ngước đầu lên nói:
"Đúng rồi, bây giờ thu nhập của cậu cao hơn tôi và Tiểu Vũ."
"A?"
Vương Tử Bác ngây ra một lúc:
"Chắc không đâu, các người mỗi ngày vất vả như vậy, lại là nhân viên lâu năm, Tiểu Trần không phải người hẹp hòi."
"Thật sự, hiện tại Hỏa Tiễn 101 ôm bốn khu vực chuyển phát nhanh Kiến Nghiệp, Lý Quyến Nam lo Học viện Tài chính, Lưu Bằng Phi lo Học viện Khoa học, Thư Vân lo bên Học viện Bưu điện, Khoa học Kỹ thuật là cậu lo, thu nhập của tổng đại lý mấy người dính đến doanh thu."
Thượng Băng lấy thuốc lá ra đưa cho Vương Tử Bác:
"Tôi và Tiểu Vũ đang phụ trách mở rộng thị trường, chỉ lấy tiền lương cứng, mỗi tháng có 1800 đồng, Cao Đằng Phi càng thấp, chỉ có 1500."
"Như vậy không tốt lắm, hay là tôi kiến nghị với Tiểu Trần? Dù sao các người vất vả như thế."
Vương Tử Bác cảm thấy rất ngượng ngùng, cửa hàng ở Đại học Khoa học Kỹ thuật là nhóm người Nhiếp Tiểu Vũ một tay dựng lên, chính mình giống như kẻ làm biếng chờ hái đào.
Nếu đổi lại là Trần Hán Thăng thì không có chút xíu gánh nặng, ông đây lấy bao nhiêu kệ ông, mấy người lấy được bao nhiêu liên quan gì ông?
Nhưng Vương Tử Bác nghe vậy thì thấy ngại, ỷ vào có quan hệ thân thiết với Trần Hán Thăng, trong tình huống Thượng Băng và Nhiếp Tiểu Vũ không yêu cầu, cậu ấy chủ động muốn đi tìm Trần Hán Thăng nhờ vả.
Đây là "nhân cách dạng lấy lòng", trong tính cách chân cún cũng dính chút ít.
Nhiếp Tiểu Vũ lúc này phản ứng lại, khoát tay nói:
"Thôi đừng, lỡ như bộ trưởng Trần hiểu lầm, mình và Thượng Băng sẽ bị cậu ta đặt dấu hỏi trong lòng."
Thượng Băng cũng nhanh chóng phủ nhận:
"Chúng tôi định sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc trong Hỏa Tiễn 101, tự nhiên không quan tâm những chuyện vặt này."
Hỏa Tiễn 101 mà thành lập công ty là Nhiếp Tiểu Vũ và Thượng Băng lên làm quản lý ngay, sinh viên đi học đảm nhiệm quản lý một công ty gây dựng sự nghiệp, hấp dẫn này lớn hơn tăng thêm vài trăm tệ ngay lúc này.
Sau khi Nhiếp Tiểu Vũ và Thượng Băng đi, Vương Tử Bác trở lại trạng thái bận rộn, rút ra thời gian rảnh gọi điện cho cha mẹ, báo cho họ biết dãy số của điện thoại cầm tay.
Mẹ của Vương Tử Bác, Lục Ngọc Trân khuyên bảo:
"Nếu con làm việc giúp Hán Thăng thì nhớ cố gắng nhiều hơn nữa, chuyện người khác không làm con phải làm, người ta tan tầm thì con chưa được về, nhớ giữ kỹ số tiền lớn đó, phải hết sức cẩn thận không thể xảy ra sai lầm . . ."
"Con biết, con vốn đang làm như vậy!"
Vương Tử Bác không kiên nhẫn ngắt lời, hiện tại cậu ấy thật sự đang làm như vậy, mỗi ngày mở cửa sớm nhất, về trễ nhất, nhưng bị mẹ nói như thế giống như là chính mình trước kia đều làm qua loa cho xong.
"Tao nhắc nhở mày thôi, cáu cái gì?"
Tính khí của Lục Ngọc Trân khá nóng, lập tức mắng xa xả trong điện thoại:
"Tao mà là Hán Thăng thì sẽ không tin tưởng năng lực của mày, thằng bé nghĩ tình chơi từ nhỏ đến lớn mới giao việc cho mày!"
"Không nói nữa, con cúp máy đây."
Vương Tử Bác rầu rĩ cúp điện thoại, đây là phương thức trao đổi giữa cha mẹ và cậu ấy bao lâu nay, tuy rằng đạo lý đều là chính xác, nhưng tại sao cha mẹ không thể khích lệ một câu chứ?
Nghĩ đến đây, Vương Tử Bác có chút hâm mộ gia đình của Trần Hán Thăng.
Vương Tử Bác thường đi trong nhà Trần Hán Thăng ăn cơm nên rất quen thuộc, dì Lương cũng khá nóng tính, nhưng chú Trần thì luôn thong thả từ tốn, nói đạo lý nghe cũng rất thoải mái.
Đương nhiên gia đình tốt nhất là Tiêu Dung Ngư.
Trước kia, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đi đón Tiểu Ngư Nhi tan học, hai người không bao giờ ngồi trong xe, luôn đứng ngoài xe chờ.
Làm vậy, Tiêu Dung Ngư mới ra cửa trường đã có thể nhìn thấy cha mẹ, vui vẻ chạy tới ôm vào lòng, làm bạn học xung quanh hâm mộ chết.
"Đều là số trời đã định, không đổi được."
Vương Tử Bác lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút lại cầm lấy điện thoại cầm tay gọi cho Hoàng Tuệ.
"Chị Tiểu Tuệ, đây là điện thoại cầm tay tôi vừa mua, làm phiền chị ghi nhớ dãy số của tôi."
"Vậy hả? Cậu giỏi thế Tử Bác, thời gian ngắn như vậy đã có thể mua điện thoại cầm tay."
"Chủ yếu là kinh doanh tốt, tìm đúng con đường."
"Đó chỉ là một nguyên nhân, chắc chắn có phần cố gắng của cậu nữa."
······
Thật ra không nói mấy câu thì Hoàng Tuệ vội vàng cúp điện thoại, những lời đó chỉ là câu xã giao tầm thường, nhưng làm Vương Tử Bác quên đi khó chịu lúc nói chuyện điện thoại với mẹ, thậm chí trở nên khéo nói hơn.
Loại sinh viên giống như Vương Tử Bác rất thường thấy, điều kiện gia đình của bọn họ không khá giả nhưng lớn lên trong áo cơm đầy đủ, chẳng qua lo học mà quên năng lực xã giao và tự lập.
Thêm nữa ngăn cách giữa họ và cha mẹ khá sâu, hai bên không thể suy xét vấn đề ở góc độ của đối phương.
Vào lúc này mà xuất hiện "Nhóm Hoàng Tuệ", bọn họ biết cách nói chuyện, ngẫu nhiên dịu dàng và săn sóc, căn bản không cần hao phí quá nhiều tinh lực là có thể cột chặt Vương Tử Bác bên người.
Sau khi cúp máy, Vương Tử Bác nhớ lại giọng điệu an ủi mình của Hoàng Tuệ, không kiềm được gửi tin nhắn cho cô ta.
"Chị Tiểu Tuệ, ngày mai có thể cùng ăn cơm không?"
Mãi đến bốn mươi phút sau mới vang tiếng ting báo tin nhắn.
Vương Tử Bác nhìn điện thoại của mình rất nhiều lần, có khi mở máy nhìn xem, sợ lỡ tay cài đặt tắt âm thanh nên không nghe được chuông báo.
Âm thanh mong mỏi đã lâu rốt cuộc vang lên, Vương Tử Bác nhanh chóng buông xuống công việc, cầm điện thoại lên:
"Tôi và Triệu Chính làm lành rồi, ngày mai đi với anh ấy."