Tiêu Dung Ngư vì tỏ ra mình không hẹp hòi, kêu nguyên một bàn đồ ngọt, nào là bánh mousse, tiramisu, sữa lắc trái cây, chủng loại và khẩu vị đều cao cấp hơn cửa hàng trà sữa "Ngộ Kiến" nhiều.
Giá cũng không quá đắt, rất thích hợp học sinh lại đây, tốp ba tốp năm ngồi tán dóc.
Nhóm người Trần Hán Thăng cũng giống như vậy, ăn đồ ăn vặt, tán gẫu về thầy cô và ngày tháng ở Nhất Trung Cảng Thành, nhưng chỉ có Tiểu Ngư Nhi luôn nhai, cô lại cầm một miếng bánh ngọt lên chuẩn bị nhấm nháp.
Bộp!
Sửa lắc rơi một ít lên bàn, Tiểu Ngư Nhi tham ăn còn muốn nhặt lên.
Trần Hán Thăng lau đi:
"Cậu thiếu gì chút tiền ấy?"
"Ôi, mới rớt trái dâu xuống."
Tiểu Ngư Nhi đánh yêu Trần Hán Thăng:
"Cậu không hiểu tâm tư của con gái gì hết, cũng không hiểu thú vui ăn đồ ngọt!"
Từ đầu đến bây giờ La Tuyền luôn im lặng, lúc này mới ngước đầu nhìn, trong mắt đọng lại nghi hoặc, cô đang phán đoán quan hệ giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư.
Rốt cuộc là bạn như ngày xưa, hay là người yêu thân mật?
Rất nhanh, Trần Hán Thăng chủ động "Thẳng thắn", hắn uống một hớp thức uống nóng, chép miệng nói:
"Ly sữa lắc của tớ có vị lạ quá, Tiểu Ngư Nhi, ly của cậu thì sao?"
Tiêu Dung Ngư cầm muỗng nhấp một ngụm:
"Tớ thì thấy bình thường."
"Để nếm thử."
Trần Hán Thăng vươn tay lấy ly sữa lắc của Tiêu Dung Ngư, tiện thể cầm luôn muỗng của cô, múc một muỗng ngay trước mặt Vương Tử Bác và La Tuyền, giả vờ gật gù nói:
"Ly của cậu hương vị ổn này."
"Không thể nào, rõ ràng đều như nhau."
Tiêu Dung Ngư không tin, cũng bưng ly của Trần Hán Thăng lên nếm thử.
Hai người đều không ghét bỏ thức ăn mà đối phương đã dùng rồi, biểu cảm không thay đổi, hành động tự nhiên.
Vương Tử Bác quá quen rồi, La Tuyền thì lộ vẻ mặt gặp quỷ.
La Tuyền có hai điều không ngờ tới, đầu tiên là không ngờ Trần Hán Thăng dẫn cô đến gặp Tiêu Dung Ngư, thứ hai là không ngờ Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư thân mật như vậy.
Khi quan hệ của hai người biến đổi thì La Tuyền còn bận thi kiểm tra tuần và tháng trong trường trung học.
"Em đi toilet."
La Tuyền cảm thấy đầu khó chịu, trước khi cảm xúc bùng nổ thì định rời đi để sửa sang lại suy nghĩ.
"Phù, áp lực quá."
Sau khi La Tuyền đi, Vương Tử Bác không nhịn được oán trách:
"Tao không dám nói quá nhiều, sư muội La dù sao không cùng vòng tròn với chúng ta."
"Cố ý muốn cho cô ta biết quan hệ hiện giờ của tao và Tiểu Ngư Nhi."
Trần Hán Thăng cười nói:
"Tao đang làm chuyện tốt, đau dài không bằng đau ngắn, đúng không?"
"Hừ!"
Trong nụ cười ngọt ngào của Tiêu Dung Ngư xen lẫn kiêu ngạo và tự tin, cô có tự tin cực cao và cảm giác nắm trong tay với La Tuyền.
. . .
La Tuyền vào toilet, phản ứng đầu tiên là mở ra vòi nước, cô muốn xác nhận phải chăng mình đang mơ.
Nước lạnh như băng vỗ vào mặt, La Tuyền run bắn người, tiếp đó ngước đầu lên nhìn mình trong gương.
La Tuyền không lau hạt nước đọng lại, mặc cho chúng nó hội tụ dưới cằm trắng nõn rồi nhỏ giọt xuống bồn rửa tay cẩm thạch.
"Tại sao sư tỷ Tiêu cũng như vậy?"
La Tuyền không khóa vòi nước, dòng nước phun mạnh ra từ ống kim loại, cô ngẩn ngơ.
"Mình có thể xem Thẩm Ấu Sở là đối thủ, nhưng nếu như là Tiêu Dung Ngư thì biết làm sao đây?"
"Mà sư tỷ Tiêu biết Thẩm Ấu Sở không?"
Ting!
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu La Tuyền, cô vội đi ra toilet, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Dung Ngư lúng túng nhét nửa miếng bánh ngọt đang ăn dở cho Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng lắc đầu liên tục, mím chặt môi không chịu ăn, nhưng nhìn thấy La Tuyền đi ra thì đột nhiên mở miệng nuốt vào, thậm chí mút nhẹ ngón tay của Tiêu Dung Ngư.
"Mợ nó, gớm quá!"
Vương Tử Bác không chịu nổi, quay đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính.
La Tuyền thấy thế thì không do dự nữa, "Tố cáo" ngay và luôn.
"Sư tỷ Tiêu có biết về Thẩm Ấu Sở không?"
Cạch!
Vương Tử Bác đang cầm muỗng nhựa khuấy vu vơ bị giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn Trần Hán Thăng.
Theo lý thuyết không nên như vậy, Trần Hán Thăng không đặt bẫy gì sẵn hay sao?
"Có biết không?"
La Tuyền khẽ hỏi, dường như có dấu hiệu chuyển bại thành thắng.
Vương Tử Bác cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.
"Tôi biết cô ta."
Tiêu Dung Ngư vừa khuấy sữa lắc vừa bình tĩnh nói:
"Nhưng tôi tha thứ cho cậu ta."
Hai chữ "ta" này tuy phát âm giống nhau nhưng đại biểu nhân vật khác nhau, câu trước là Thẩm Ấu Sở, câu sau là Trần Hán Thăng.
"Tha thứ?"
La Tuyền nghệt mặt ra, thì ra Tiêu Dung Ngư biết hết.
La Tuyền hỏi dồn:
"Cô chấp nhận cô ta?"
Tiêu Dung Ngư nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, nhớ lại "cuộc gặp ba bên" lúc ấy cũng ôm một bụng bực tức, cô nhéo mạnh Trần Hán Thăng:
"Có không cam lòng, nhưng không chấp nhận thì làm được gì?"
"Chuyện quá đáng như vậy mà cô cũng tha thứ được?"
La Tuyền càng thêm giật mình, đây còn là sư tỷ Tiêu ngày xưa tâm cao khí ngạo không?
"Quá đáng thật chứ."
Tiêu Dung Ngư nhớ Trần Hán Thăng vậy mà mua hai cái áo lông giống nhau thì nhéo càng mạnh.
La Tuyền không nói một câu, lặng lẽ chịu đựng.
La Tuyền nghe câu trả lời của Tiêu Dung Ngư thì thẫn thờ, còn muốn nói cái gì, nhưng Tiêu Dung Ngư khó chịu nói:
"Sư muội La nói nhiều như vậy là muốn đâm thọc gây chuyện?"
La Tuyền lắc đầu, nói:
"Không."
Cô vẫn giữ sự kính sợ với Tiêu Dung Ngư, đây là "Công chúa" chính hiệu của Nhất Trung Cảng Thành.
Ngồi một lúc sau, La Tuyền cô đơn nói:
"Sư tỷ Tiêu, sư huynh Tử Bác, tôi về đây."
Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng liếc nhau, cô đẩy hắn:
"Cậu đưa người ta về đi, đừng để tiểu sư muội tự mình bắt xe về."
Trần Hán Thăng tin tưởng Tiêu Dung Ngư nói thật lòng, nên gật đầu đồng ý.
Trên đường về rất yên lặng, La Tuyền ngồi hàng ghế sau mấy lần ngước đầu lên, Trần Hán Thăng không lên tiếng.
Cuối năm bận việc, La Tuyền ít nhất sẽ yên lặng đến sau mùa xuân, hắn cũng làm xong việc.
Về Học viện Tài chính, Trần Hán Thăng chưa kịp tắt động cơ xe thì La Tuyền đã hấp tấp đi xuống.
Trần Hán Thăng ở phía trước nói:
"Cô làm gì vậy? Xe còn chưa ngừng lại!"
"Tôi muốn nói chuyện với Thẩm Ấu Sở!"
La Tuyền sợ Trần Hán Thăng ngăn lại chính mình, chạy đi chục bước mới quay đầu:
"Anh cố ý sắp xếp Tiêu Dung Ngư trả thù tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết!"
"Nghe anh giải thích!"
Trần Hán Thăng cũng đi theo xuống xe, còn cố ý đi về phía trước mấy bước.
"Anh đừng theo lại đây!"
La Tuyền xoay người, chạy thục mạng về phía cửa hàng trà sữa, trời chiều ý người, Thẩm Ấu Sở đứng ở trước cửa tiệm.
"Bạn học . . ."
Hồ Lâm Ngữ đi qua chào, phát hiện là La Tuyền thì cảnh giác hỏi:
"Cô tới nơi này làm cái gì?"
La Tuyền liếc Hồ Lâm Ngữ, lấy ra điện thoại di động gọi cho Trần Hán Thăng:
"Sư huynh Trần, anh hãy giải thích rõ cho tôi, tại sao Tiêu Dung Ngư có thể tiếp nhận chuyện như vậy, đây không phải là tính cách của chị ấy."
Giọng nói lưu manh của Trần Hán Thăng phát ra từ ống nghe:
"Chắc là vì yêu."
"Nếu anh không muốn nói thì để tôi nói cho Thẩm Ấu Sở biết buổi sáng anh làm chuyện gì!"
"Thoải mái."
Trần Hán Thăng dửng dưng nói:
"Nhưng tôi cược là trong súng của cô không có viên đạn!"
"Cái gì không có viên đạn?"
La Tuyền ngây người:
"Anh coi thường tôi?"
Tít tít tít!
Tiếng đường dây bận đại biểu tâm tư của Trần Hán Thăng.
"Là anh ép tôi!"
La Tuyền đã hoàn toàn mụ đầu, lập tức nói với Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở đứng bên cạnh:
"Buổi sáng sư huynh Trần dẫn tôi đi gặp sư tỷ Tiêu, biết sư tỷ Tiêu là ai không? Tiêu Dung Ngư!"
"Bọn họ còn đút cho nhau ăn."
La Tuyền nhớ kỹ cảnh tượng lúc mới đi ra toilet.
Nhưng phản ứng của Thẩm Ấu Sở khiến La Tuyền rất sửng sốt. Thẩm Ấu Sở kỳ lạ nhìn La Tuyền rồi cầm túi xách vải lên bước đi.
Cứ thế đi luôn, không có chút gì muốn hỏi thăm.
"Thẩm Ấu Sở làm thế là sao?"
Hồ Lâm Ngữ xòe tay:
"Ai biết được."
"A! ! !"
La Tuyền ngồi trên ghế một lúc, vò rối tóc mình:
"Thế giới này rốt cuộc bị sao vậy? !"
Chốc lát sau, Vương Tử Bác chuyên môn gọi điện thoại hỏi thăm: "Kết quả thế nào rồi?"
Trần Hán Thăng đáp:
"La Tuyền về trường đi tìm Thẩm Ấu Sở tố cáo."
Vương Tử Bác cực kỳ tò mò hỏi:
"Rồi mày giải quyết sao?"
Trần Hán Thăng cười nói:
"Tao đặt bẫy sẵn rồi, cho nên Thẩm Ấu Sở căn bản không tin."
Vương Tử Bác sực tỉnh, đây là phương pháp làm việc trước giờ của Trần Hán Thăng, nhưng cậu ấy lấy làm lạ hỏi:
"Mày không chuẩn bị cái gì bên Tiểu Ngư Nhi chứ?"
"Không có."
Trần Hán Thăng lắc đầu nói:
"Tiểu Ngư Nhi quá thông minh, tao giải thích càng nhiều thì cậu ấy càng hoài nghi, cứ mặc kệ La Tuyền nói. La Tuyền càng nói kích động thì Tiểu Ngư Nhi sẽ cảm thấy đang bị khiêu khích, vốn là chuyện vô cùng chân thực nhưng thốt ra từ miệng La Tuyền thì Tiểu Ngư Nhi tối đa tin tưởng 20%."
Vương Tử Bác thở dài:
"Mày to gan quá."
"Thì còn cách nào đâu, cuối năm có sắp xếp quan trọng cho nhà máy điện tử và Hỏa Tiễn 101. Tuy La Tuyền rất đáo để, ít nhất khi đối mặt Tiêu Dung Ngư thì con bé tạm thời sẽ yên phận, còn về lá gan to."
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói: "Xuyên Du có một câu địa phương là to gan cưỡi rồng kỵ hổ, nhát cáy thì cưỡi mẹ mày ôm gà mái đi."