"Đưa cho thằng nhóc đó làm cái gì?"
Tiêu Hoành Vĩ ghen ghét nói:
"Giấy nhiều màu trong bình rất đẹp, để ở nhà làm vật kỷ niệm đi, dù sao là hồi ức thời cấp 3."
"Không chịu đâu."
Tiểu Ngư Nhi không vui nói:
"Cha mau gửi cho con, tháng sau là lễ Giáng Sinh, con muốn đưa cho cậu ấy lúc đó."
Lão Tiêu hầm hừ, cuối cùng vẫn khó mà cãi lại ý muốn của con gái, đành đồng ý.
"Trần Hán Thăng khốn kiếp, không biết gì về khó chịu trong lòng của Tiểu Ngư Nhi!"
Sau khi cúp điện thoại, Lão Tiêu vừa lẩm bẩm vừa tò mò lắc bình thủy tinh, từng ngôi sao nhỏ đung đưa rào rào, ông thoáng thấy trên giấy có chữ.
Tim Lão Tiêu bỗng đập nhanh, trước kia ông cho con gái sự tôn trọng, chưa từng lật xem đồ vật riêng tư, nhưng lần này ông đột nhiên rất tò mò.
"Cho dù xem cũng không ai biết."
"Không được, mày phải tôn trọng quyền riêng tư của con gái, uổng cho mày còn là cán bộ cảnh sát biết pháp luật!"
Hai loại ý tưởng khác nhau tranh đấu trong đầu, Lão Tiêu bối rối nhìn bình thủy tinh suốt một phút đồng hồ, cuối cùng dứt khoát bóc một tiếng rút nút gỗ ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy.
"Ngày mai thi vật lý, chắc đề bài ở giữa trang ba mươi đến sáu mươi trong sách giáo khoa, không biết cậu đã đánh dấu chưa? Đề thi cộng điểm nằm trong sách trang . . ."
Mới đọc một nửa nội dung tờ giấy thì Lão Tiêu đột nhiên nhét vào lại.
"Không được không được, vẫn là không thể xem, con gái tín nhiệm mình mới kêu mình gửi giúp."
Lão Tiêu lại nhét nút gỗ vào, ngoài miệng tự an ủi:
"Chỉ đọc nửa câu thì không xem như nhìn ngó riêng tư."
Vang tiếng cửa mở cái két, Lữ Ngọc Thanh từ bên ngoài trở về:
"Trời lạnh quá, dường như sắp có tuyết rời. Ủa? Cái bình trên bàn trà đựng gì vậy?"
"Con gái kêu tôi gửi cho qua cho con bé, đồ chơi hồi học cấp 3."
Tiêu Hoành Vĩ nhìn TV, bình tĩnh nói.
Lữ Ngọc Thanh thay dép đi qua, cầm bình lên lắc nhẹ:
"Hình như trên tờ giấy có chữ."
Bà nói xong định mở ra, Lão Tiêu nhanh tay giật lấy:
"Bà làm gì vậy?"
Lữ Ngọc Thanh ngây ra một lúc: "Nhìn xem cũng không được sao?"
"Không được!"
Lão Tiêu ôm bình thủy tinh vào ngực như bảo bối:
"Thảo nào oán trách con gái ngày càng xa lạ với bà, không biết tự tìm nguyên nhân từ bản thân sao? Tôi không có chút gì muốn dò hỏi và tìm tòi, cái này gọi là tôn trọng quyền riêng tư, có biết không?"
Lữ Ngọc Thanh bĩu môi: "Không cho xem thì thôi, ông nổi nóng như vậy làm gì? Tiểu Ngư Nhi là cục thịt tôi đẻ ra, con bé không nên có bí mật gì giấu tôi."
Tuy nói vậy nhưng Lữ Ngọc Thanh không tiếp tục giành lấy.
Lão Tiêu thế này mới thỏa mãn vỗ bình thủy tinh, thầm nghĩ nhìn từ nội dung nửa câu đầu thì Tiểu Ngư Nhi và Trần Hán Thăng thời trung học hẳn là còn đơn thuần, giao lưu chỉ giới hạn trong bài tập, cùng lắm đến giới hạn quan hệ rất tốt.
"Tại sao đại học, quan hệ thoáng chốc thay đổi?"
Lão Tiêu năm xưa đẹp trai nhất hệ thống công an Cảng Thành gãi đầu khó hiểu:
"Chẳng lẽ ba năm trung học đều là đặt nền tình cảm, lên đại học mới chân chính hiểu rõ lòng mình?"
Nhưng thằng khốn Trần Hán Thăng ăn trong bát nhìn trong nồi là sao?
. . .
Trần Hán Thăng lừa Tiểu Ngư Nhi cúp máy, lại nhìn QQ, avatar của Vương Tử Bác đã đổi màu xám.
Lần này chắc logout thật, chứ không thì Vương Tử Bác mới lên VIP, tuyệt đối không thể nào chuyển chế độ invisible, trên khung chat còn tin nhắn của Vương Tử Bác.
Ông đây, chúa tể thế giới: Tiểu Trần, tuần này muốn đi mua một cái điện thoại cầm tay, nếu không muốn liên hệ cũng khó. Mày yên tâm, đây là tiền tự tao kiếm được, không lấy tiền của công.
"Cho mày cũng không có lá gan đó."
Trần Hán Thăng nói thầm một câu, tổng đại lý khu vực chuyển phát nhanh bốn trường học kiếm nhiều tiền, bởi vì sinh viên làm thêm nào kéo mối làm ăn tới đều có trích phần trăm cho cậu ta.
Năm đó Trần Hán Thăng dựa vào Học viện Tài chính, Đại học Đông Đại, Công trình, Học viện Y mà một ngày kiếm lời mấy trăm. Khu đại học Tiên Ninh còn là khu lâu đời, số lượng học sinh càng nhiều, trích phần trăm một tuần đủ cho Vương Tử Bác mua điện thoại cầm tay.
"Tử Bác lên hương rồi."
Trần Hán Thăng lắc đầu, Vương Tử Bác nào là thay nickname, còn nạp VIP rồi mua điện thoại cầm tay, Trần Hán Thăng đột nhiên có chút lo lắng.
Con người khi đã lên mây thì sẽ không nhận rõ chính mình, có khả năng bị lừa gạt.
. . .
Sáng thứ bảy, Trần Hán Thăng đậu xe trước cổng Học viện Tài chính, lòng La Tuyền đầy vui vẻ rạo rực đi ra.
La Tuyền vốn cảm thấy Hà Sướng đúng là vô dụng, không chống nổi một tuần đã bị đuổi đi, đang khó chịu thì không ngờ sư huynh Trần kêu cô ra ngoài 'đi dạo' hôm cuối tuần.
Đây là lần đầu tiên Trần Hán Thăng hẹn cô, La Tuyền cố ý sửa soạn, nhưng vẫn toát ra vẻ ngây ngô.
Trần Hán Thăng thầm nghĩ ăn mặc kiểu này thì chốc nữa Tiểu Ngư Nhi sẽ 'huấn luyện' cô bé ngoan ngoãn nghe lời ngay.
Cạch!
Trần Hán Thăng nhìn thấy La Tuyền đi hướng ghế lái phụ, nên trực tiếp khóa cánh cửa bên ghế đó, La Tuyền giật cửa nhưng không mở ra được.
Trần Hán Thăng vẫy tay kêu:
"Cửa ghế phụ hỏng rồi, cô ngồi ghế sau đi."
La Tuyền chu môi ngồi vào hàng ghế sau, cô tưởng là trùng hợp nên không suy nghĩ nhiều. Thật ra nếu được ngồi ghế lái phụ của Trần Hán Thăng, lúc tắm rửa nhớ đến đều có thể kìm lòng không nổi mà cười ra tiếng.
"Sư huynh Trần định dẫn em đi đâu chơi vậy?"
La Tuyền nghiêng người tới trước, cánh tay khoác lên lưng dựa ghế của Trần Hán Thăng, giọng điệu thân thiết ngọt ngào.
"Khu đại học Tiên Ninh, đã đi chưa?"
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói:
"Còn có hai sư huynh, sư tỷ lúc học cấp 3."
La Tuyền tò mò hỏi:
"Đã đến đó hai lần tìm bạn học, đàn anh chắc là Vương Tử Bác nhỉ? Còn đàn chị là ai?"
"Đến rồi sẽ biết."
Trần Hán Thăng cố ý treo lòng tò mò, La Tuyền nêu tên của vài người, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thật ra La Tuyền không đoán trúng ai cả, cô không muốn nhắc tới tên của Tiêu Dung Ngư, năm ấy cô thích Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng thích Tiêu Dung Ngư, như oan trái tình yêu tam giác.
Xe chạy nhanh chóng đến một cửa hàng bánh ngọt ở khu đại học Tiên Ninh, Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư đã đến trước.
Vương Tử Bác còn cười đến gần chào hỏi:
"Em La, lâu không gặp."
"Anh Tử Bác, lâu rồi không gặp."
La Tuyền trong trẻo nói:
"Nhớ mùa xuân năm ngoái, anh còn cố tình liên lạc với em, bảo em đừng mơ mộng gì về anh Trần nữa."
Khuôn mặt đen thui của Vương Tử Bác đỏ lên, thầm nghĩ sư muội La thật là kỳ cục.
"Ha ha, chuyện năm ngoái nhớ kỹ vậy?"
"Đương nhiên nhớ kỹ, bởi vì em sẽ không buông bỏ sư huynh Trần, dù anh ấy đã có bạn gái!"
La Tuyền rốt cuộc tìm về chiến thắng từ chỗ Vương Tử Bác, bây giờ mới hỏi:
"Chẳng phải nói còn có một sư tỷ sao?"
"Cô ấy đi gọi bánh ngọt."
Vương Tử Bác chỉ hướng cửa:
"Đó, ra rồi."
"Sư muội La, hoan nghênh đến khu đại học Tiên Ninh."
Tiêu Dung Ngư thướt tha duyên dáng đi ra cửa hàng bánh ngọt, mắt cong như trăng non.
La Tuyền vốn mỉm cười, khoảnh khắc thấy Tiêu Dung Ngư thì khuôn mặt đơ ra, đông cứng lại.
La Tuyền thì thào chào:
"Sư . . . Sư tỷ Tiêu?"
Tiêu Dung Ngư nhiệt tình ôm cánh tay Trần Hán Thăng, nghiêng đầu nói:
"Tiểu Trần nói dẫn em tới, chị không biết khẩu vị thường ngày của em thế nào, nhưng chị và bạn cùng phòng đã ăn trong cửa hàng này nhiều lần, coi như ngon miệng."
La Tuyền lúc này cũng phản ứng lại, ngước đầu lên nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng giả vờ không thấy, bước nhanh đi vào cửa hàng.
Tiêu Dung Ngư lễ độ khách khí hỏi:
"Không vừa lòng hả? Nếu không thích thì chúng ta đổi chỗ khác."
La Tuyền lại nhìn Tiêu Dung Ngư, cô vốn cảm thấy mình ăn mặc cũng đẹp, nhưng so sánh với sư tỷ Tiêu ở trước mắt.
Áo khoác nỉ lót lông, hai hàng nút màu đỏ nhạt, phối hợp quần thường màu trắng nhũ, loại quần này không bó sát, khi đi thì phần ống rộng đung đưa, dưới lòng bàn chân đi giày da nhỏ đế bằng đáng yêu, chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh.
Trên đầu Tiêu Dung Ngư đội mũ bê-rê lông xù màu trắng, tóc mái dài, tóc xõa ngang vai, khi cười toát ra vẻ ngọt ngào có thể ngăn giá lạnh đầu mùa ở Kiến Nghiệp.
Sắc mặt La Tuyền trở nên tái nhợt, Vương Tử Bác thở dài thườn thượt.
Tiểu Trần thiệt tình, sao nỡ làm khó nhau!