Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273: Đời Người Luôn Phải Lựa Chọn

Chương 273: Đời người luôn phải lựa chọn Chương 273: Đời người luôn phải lựa chọn

Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng đang ngủ trong men say mơ màng bỗng nghe tiếng chai lọ va chạm trong phòng, mở bừng mắt ra thì thấy Lý Quyến Nam đang dọn dẹp vệ sinh.

Tối hôm qua uống rượu tán gẫu đến khuya khoắt, cuối cùng xả rác ở đó, bò lên giường ngủ.

Lý Quyến Nam ngước đầu lên, thành thật chào:

"Tỉnh rồi hả Trần ca?"

"Ừm."

Trần Hán Thăng hít mũi, chỉ hướng ban công:

"Mở cửa ra cho bay mùi rượu, sẵn đông chết cái đám này luôn."

Lý Quyến Nam gật đầu, mở ra cửa ban công. Không bao lâu sau, nhóm người rất nhanh bị cái lạnh đánh thức, hùng hổ kéo chăn che đầu.

Trần Hán Thăng thấy thế mới chuẩn bị rời giường, hôm nay là tiệc tối kỷ niệm thành lập trường của Đại học Đông Đại, Tiểu Ngư Nhi sắp lên đài biểu diễn. Trần Hán Thăng tự cho rằng đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, không ngờ một cú điện thoại khiến hắn bị đưa vào thế kẹt.

"Alo, Hán Thăng, hôm nay có bận gì không?"

Là Khổng Tĩnh gọi điện, Trần Hán Thăng vừa nghe giọng điệu đó thì hơi hoảng, thầm nghĩ đã lừa Thẩm Ấu Sở, sắp xếp La Tuyền, Trịnh Quan Đề lại đi Hongkong, Thương Nghiên Nghiên hoàn toàn không dám quản mình, sao hôm nay đến lượt người này nữa?

"Khụ khụ, chào chị Tĩnh, có chỉ thị gì không?"

Trần Hán Thăng dùng ho khan che giấu bối rối, hắn cũng không nói chính mình có việc gì hay không, hỏi thăm chuyện của Khổng Tĩnh trước.

Khổng Tĩnh là dạng phụ nữ có cá tính kèm theo sự chín chắn, thông minh có hiểu biết, Trần Hán Thăng không đồng ý ngay khiến cô nhận ra cái gì.

Khổng Tĩnh ở trong điện thoại hơi im lặng một lúc, nhưng vẫn nói:

"Gần đây nửa đêm hay bị đau dạ dày, bất đắc dĩ đi bệnh viện đăng ký hẹn trước kiểm tra nội soi, nhưng gây tê toàn thân cần có bạn đi cùng, muốn biết chiều nay cậu có rảnh không?"

Khổng Tĩnh nói chuyện, Trần Hán Thăng âm thầm phân tích.

Biểu diễn của Tiểu Ngư Nhi trong tiệc tối mừng sinh viên mới chắc chắn rất quan trọng, cô ấy còn bảo có chuẩn bị vui sướng bất ngờ, Trần Hán Thăng cũng xem đây là việc lớn, gác lại nhiều sắp xếp vì điều này.

Nhưng thân thể của Khổng Tĩnh không khỏe, hơn nữa cô ở Kiến Nghiệp, người nhà và bạn bè đều ở Việt Đông.

Đừng thấy bây giờ ngự tỷ Khổng nói với giọng điệu bình thản không vội vã, Trần Hán Thăng biết trong lòng cô ấy rất lo lắng, dù sao phải nội soi dạ dày, bác sĩ chẩn đoán có chút nghiêm trọng.

Trần Hán Thăng cảm thán rằng:

"Thường ngày chị xã giao quá nhiều, cứ uống rượu suốt."

"Gần đây tôi càng lúc càng muốn đổi công việc." Khổng Tĩnh giả vờ nghiêm túc nói: "Trước kia có nói với cậu rồi, tôi thích môi trường trong trường học, tôi định xin việc ở căn-tin đại học nào đó, xem bọn họ còn thiếu bà thím múc đồ ăn không."

"Ôi chao, chị mà làm múc đồ ăn trong căn-tin thì mỗi ngày sẽ có đông đúc nam sinh xếp hàng trước cửa sổ chỗ chị." Trần Hán Thăng cười nói: "Phỏng chừng danh tiếng đầu bếp xinh đẹp sẽ rất nhanh truyền ra."

Hai người thoải mái nói giỡn, đây là đặc điểm của người phụ nữ đang độ chín, cho dù biết Trần Hán Thăng giờ này khắc này đang đắn đo được và mất, nhưng cô không thúc giục.

"Buổi chiều vừa lúc rảnh, chị ở bệnh viện nào?"

Trần Hán Thăng làm ra quyết định, Tiểu Ngư Nhi đương nhiên quan trọng hơn Khổng Tĩnh, nhưng tình huống của Khổng Tĩnh hơi đặc biệt, cộng thêm cô đã ủng hộ rất nhiều trong sự phát triển của Hỏa Tiễn 101, về sau không chừng còn có cơ hội hợp tác.

"Vậy làm phiền cậu, tôi ở Khoa Tiêu hóa bệnh viện số 1 thành phố, 4g30 chiều tiêm thuốc mê."

Khổng Tĩnh là một người phụ nữ khiến người ta thoải mái, cô sẽ không nói những lời làm mất vui như "Nếu cậu bận quá thì thôi", nếu sau khi đắn đo mà Trần Hán Thăng chọn cô thì không cần nghe thêm lý do khác.

Biết cũng không có ích gì, ngược lại đã biết vị trí của mình rồi lấy ra so sánh càng thêm bực mình.

Sau khi cúp máy, Trần Hán Thăng thở ra một hơi, về sau loại tình huống này không chừng sẽ thường xảy ra.

"Có nên đăng ký MBA học cách quản lý thời gian không nhỉ?"

Trần Hán Thăng tự trêu chọc mình, ngồi trên giường ngây ngô cười nửa ngày, đột nhiên nhớ ra còn phải xin phép Tiểu Ngư Nhi, đây lại là một vấn đề khó khăn, hắn bắt đầu thấy sầu.

Thật ra trong lòng Trần Hán Thăng có một cán cân, gặp chuyện tương tự chắc chắn ưu tiên Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, nếu không thì đã chẳng để hai cô xếp thứ hai. Còn khi gặp tình huống đặc biệt có xung đột, thí dụ như Khổng Tĩnh cần chăm sóc sức khỏe thì tùy vào sự kiện mà tính.

"Alo, ăn sáng chưa?"

Trần Hán Thăng ra ban công, bấm số điện thoại của Tiểu Ngư Nhi.

"Giờ là mấy giờ rồi? Đương nhiên đã ăn."

Đầu dây bên kia ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng nhạc, tiếng MC nói chuyện, xem ra Tiểu Ngư Nhi đã ở hội trường.

"Mấy giờ cậu tới? Năm giờ là bắt đầu tiệc tối rồi."

Giọng Tiểu Ngư Nhi trong trẻo nói:

"Thi Thi thêu viền vàng lên ống tay áo cho tớ, lúc đàn sẽ sáng lấp lánh đẹp lắm . . . sao cậu không nói lời nào?"

Tiểu Ngư Nhi là một cô gái rất thông minh, cô nhanh chóng cảm giác được cái gì qua loa nghe.

"Hôm nay tớ . . ."

Trần Hán Thăng mới nói được một nửa đã bị Tiểu Ngư Nhi bá đạo đánh gãy: "Cái gì đều được, nhưng cấm xin phép!"

Điện thoại bên kia không lên tiếng.

Qua một lúc lâu thì Tiêu Dung Ngư chủ động mở miệng, giọng nói trầm thấp, tội nghiệp dường như có thể lấp đầy ngực của Trần Hán Thăng:

"Tiểu Trần, cậu thật sự không đến sao?"

"Thiệt tình là kẹt rồi, một người bạn lúc 4g30 chiều sẽ làm nội soi dạ dày gây tê toàn thân, tớ phải đi cùng. Bên cậu năm giờ bắt đầu tiệc tối, tớ sắp xếp xong xuôi chạy qua cũng tám giờ mấy, thậm chí càng muộn hơn, lúc ấy tiệc tối đều kết thúc."

"Nhưng, cậu đã hứa rồi."

Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng nói, có thể tưởng tượng trên khuôn mặt xinh đẹp kia chắc chắn treo thất vọng và khổ sở.

Lại là im lặng một lúc, đây là kết quả sau khi Trần Hán Thăng đắn đo, thông thường thì sẽ không thay đổi.

"Vậy được rồi, cậu làm việc đi, tớ tập luyện."

Tiểu Ngư Nhi thở dài, định cúp máy thì Trần Hán Thăng bỗng gọi lại cô:

"Chờ một chút."

Giọng Tiêu Dung Ngư bỗng cất cao:

"Sao? Tiểu Trần sẽ lại đây hả?"

"Không phải, tớ muốn hỏi là cậu muốn nhận bồi thường thế nào?"

Trần Hán Thăng vẫn không thay đổi chủ ý, nhưng muốn từ khía cạnh khác cho Tiểu Ngư Nhi vui vẻ.

"Bồi thường hả?"

Tiểu Ngư Nhi ậm ừ, dài giọng nói:

"Mùa xuân năm nay cậu phải bắn pháo hoa ngay dưới lầu nhà tớ cho tớ xem, năm ngoái cha trực quên mua pháo hoa, tớ nhớ mãi."

"Được!"

Trần Hán Thăng thầm nghĩ đây không phải việc khó.

"Được rồi, cậu chăm sóc bạn của mình đi, nhưng tớ không tha thứ đâu."

Tiểu Ngư Nhi cúp điện thoại đi tập luyện, Trần Hán Thăng cầm di động còn nóng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đứng ở ban công thẫn thờ nhìn học sinh phơi chăn dưới lầu.

. . .

Bốn giờ chiều, Trần Hán Thăng đúng giờ xuất hiện ở bệnh viện số 1 thành phố, sắc mặt của Khổng Tĩnh hơi tiều tụy.

"Bệnh bao tử đều là do tâm trạng, nếu lần này không nghiêm trọng thì sang năm từ chức luôn đi, tôi đợi chị đầu bếp xinh đẹp trong đại học."

Trần Hán Thăng dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi.

Khổng Tĩnh cười gượng gạo, vẫn rất căng thẳng, Trần Hán Thăng đến mang theo an ủi rất lớn cho cô.

Không lâu sau, bác sĩ nữ ở bên kia kêu:

"Người nhà của Khổng Tĩnh lại đây ký giấy đồng ý, Khổng Tĩnh đi phòng bệnh thay quần áo."

Trần Hán Thăng vỗ mu bàn tay của cô, trực tiếp đi qua ký tên.

Khổng Tĩnh thay áo, được y tá dẫn vào truyền nước biển, bởi vì gây tê toàn thân có chút rủi ro, còn cần kiểm tra nhịp tim.

"À này, tôi ở đây đợi chị."

Trần Hán Thăng ở sau lưng gọi với một câu, Khổng Tĩnh quay đầu cười cảm kích.

Tuy hẹn trước là 4g30 bắt đầu kiểm tra, nhưng bệnh viện bận rộn, muộn hơn nửa tiếng, rồi còn thay đồ, truyền nước biển, kiểm tra nhịp tim đập các thứ, khi chính thức bắt đầu cũng đã 5g30.

Nếu cộng thêm kiểm tra và chích thuốc mê một tiếng rưỡi nữa thì phải sau 7g30 Khổng Tĩnh mới mở mắt ra được.

Lúc 5g, Trần Hán Thăng nhắn tin cho Tiểu Ngư Nhi:

"Cố lên, cậu béo nhất!"

Nhưng Tiêu Dung Ngư không trả lời, chắc đang bận nên không thấy tin nhắn.

Tâm trạng của Trần Hán Thăng đột nhiên hơi bức bối.

Khoảng 7g, Trần Hán Thăng chờ đợi đến nỗi ngủ gật thì bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Nhiếp Tiểu Vũ gọi điện, gần đây cô ấy đang mở rộng thị trường bên Đại học Đông Đại cho nên cũng đi xem tiệc tối.

"Chuyện gì vậy?" Trần Hán Thăng cau mày hỏi.

Nhiếp Tiểu Vũ sốt ruột nói:

"Bộ trưởng Trần, Tiêu Dung Ngư vừa được con trai tỏ tình!"

Bình Luận (0)
Comment