Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274: Ý Nghĩa Của Hơn Nửa Tiếng

Chương 274: Ý nghĩa của hơn nửa tiếng Chương 274: Ý nghĩa của hơn nửa tiếng

"Tỏ tình? Rồi sao nữa?"

Trần Hán Thăng bình tĩnh hỏi.

"Sao cậu không khẩn trương gì hết vậy?"

Nhiếp Tiểu Vũ thấy kỳ lạ.

"Cậu không hiểu, hồi cấp 3 người ta tỏ tình với Tiêu Dung Ngư mới thật sự điên cuồng."

Trần Hán Thăng thật sự không hề lo lắng:

"Cô ấy nhận được thư tình đong bằng hộc bàn, hoa tươi và chocolate. Bây giờ trong lòng sinh viên nam đều sẽ lặng lẽ làm, nên số lượng tỏ tình giảm bớt."

"Nhưng tăng chất lượng."

Nhiếp Tiểu Vũ cướp lời:

"Đêm nay tỏ tình với Tiêu Dung Ngư là chủ tịch hội học sinh của một khoa viện Đại học Đông Đại, tên là . . . là gì nhỉ?"

Thượng Băng ở bên cạnh đáp:

"Thái Phong."

"Đúng rồi, Thái Phong." Nhiếp Tiểu Vũ đã nhớ ra: "Lúc Tiêu Dung Ngư đàn tranh cổ xong chuẩn bị đi xuống thì anh ta đột nhiên cầm bó hoa lên tỏ tình, bên dưới hoan hô ồn ào."

"Nhưng mà . . ." Nhiếp Tiểu Vũ đổi đề tài: "Bị Tiêu Dung Ngư từ chối."

"À, không kỳ lạ."

Trần Hán Thăng đáp, hành lang Khoa Tiêu hóa ít người nhà đi cùng, âm thanh vang vọng trong hành lang trống rỗng.

"Nói thật chứ bộ trưởng Trần, bây giờ tớ còn thấy thích Tiêu Dung Ngư nữa. Cậu đoán xem cô ấy đáp lại như thế nào?"

Dường như Nhiếp Tiểu Vũ đi ra lễ đường, xung quanh dần dần an tĩnh lại:

"Cô ấy nói thẳng, tôi có bạn trai, ở chung được gần năm năm rồi."

Tiêu Dung Ngư tính luôn thời học cấp 3, nên nói là ở chung gần năm năm cũng không sai.

"Lúc ấy thốt ra câu này, toàn bộ lễ đường đều im phăng phắc, đại khái không ai ngờ rằng Tiêu Dung Ngư có bạn trai quen được năm năm."

Nhiếp Tiểu Vũ nói tiếp:

"Nhưng Thái Phong dù gì là sinh viên ưu tú 985, không dây dưa, gật đầu đặt bó hoa xuống sân khấu rồi đi xuống."

Trần Hán Thăng thầm nghĩ chắc đây là vui sướng bất ngờ mà Tiểu Ngư Nhi đã nói, nào ngờ Nhiếp Tiểu Vũ đổi đề tài:

"Không chỉ bấy nhiêu, Tiêu Dung Ngư còn ở trên vũ đài nói bạn trai làm việc trong Hỏa Tiễn 101, mấy ngày nay chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101 sẽ mở thị trường ở Đại học Đông Đại, mong được mọi người ủng hộ."

Trần Hán Thăng cười nói:

"Vậy là tốt rồi, các cậu sắp nổi tiếng, mở thị trường bên kia sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lực."

Nhiếp Tiểu Vũ không kiềm được trợn trắng mắt:

"Thì nổi tiếng, nhưng cũng lo lắng bị đánh, rất hút thù ghét. Còn có mặt hai bà chủ, tôi biết nghe theo ai đây?

"Cô chỉ có thể nghe lời của tôi!"

Trần Hán Thăng nghe ra mùi trêu chọc trong lời nói của Nhiếp Tiểu Vũ, trực tiếp cúp máy.

Chốc lát sau, Cao Gia Lương cũng gọi điện, vì hôm nay cũng đi xem tiệc tối mừng sinh viên mới của Đại học Đông Đại.

"Trần Hán Thăng, mày hên quá vậy, được Tiểu Ngư Nhi tỏ tình!"

Cao Gia Lương có một bụng cảm xúc không biết nên biểu đạt thế nào, vừa chua vừa chán nản, vừa giải thoát vừa khó chịu, và một chút vui sướng khi người gặp họa:

"Nhưng ai ngờ mày không ở đó."

Trần Hán Thăng chân thành khuyên nhủ:

"Nếu thế thì sau này mày cố kiếm bạn gái đi, chứ lỡ sau này chúng ta họp mặt, tao ôm Tiểu Ngư Nhi hôn môi, mày chỉ có thể trơ mắt nhìn."

"Đệt!"

Cao Gia Lương mắng một câu cúp điện thoại, tối nay là một đêm thức trắng với anh ta. Tiểu Ngư Nhi có bạn trai rất bình thường, nhưng đó là Trần Hán Thăng thì Cao Gia Lương không phục.

Cuộc gọi cuối cùng đến từ Vương Tử Bác.

"Tiểu Trần, sao buổi chiều không tới? Tiểu Ngư Nhi tỏ tình trước công chúng."

"Tao biết, nhưng đi không được, có một người bạn bị bệnh, tao phải đi cùng." Trần Hán Thăng giải thích.

Vương Tử Bác hỏi dò: "Thẩm Ấu Sở?"

"Thẩm Ấu Sở là bạn sao?" Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.

Vương Tử Bác suy nghĩ một hồi:

"Giới tính nữ?"

"Ừ."

Trần Hán Thăng không cần lừa Vương Tử Bác, gật đầu thừa nhận.

"Tiểu Trần, về sau mày đừng như vậy."

Vương Tử Bác cố gắng khuyên nhủ:

"Không thấy mệt sao? Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư chưa đủ tốt sao? Tiểu Ngư Nhi thậm chí đều chuyên môn tuyên truyền Hỏa Tiễn 101 giúp mày."

Có chút tình huống Vương Tử Bác không rõ ràng, chuyện hôm nay giữa Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh không quá ái muội, hắn chỉ suy xét từ góc độ lâu dài.

Trần Hán Thăng vô ý thức lẩm bẩm:

"Mày không hiểu niềm vui của bố."

Vương Tử Bác sửng sốt:

"Cái gì?"

"À thì mày không hiểu niềm vui của sở khanh."

Trần Hán Thăng nói xong đứng lên, bác sĩ đi ra, ra hiệu Khổng Tĩnh đã tỉnh, trong tay còn cầm một phần kết quả.

"Viêm loét dạ dày cấp tính, không quá nghiêm trọng, nhưng phải chú ý bảo dưỡng, ít uống rượu, nghỉ ngơi nhiều. Đêm nay mới làm nội soi dạ dày, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng . . ."

Bác sĩ dặn dò một đống, thật ra những thứ này đều là phương thức làm việc và nghỉ ngơi bình thường, trong lòng Khổng Tĩnh tự biết, chẳng qua không làm được mà thôi.

"Cảm ơn cậu, Hán Thăng."

Khổng Tĩnh đã ngủ một giấc, cố gượng ngồi dậy.

Trần Hán Thăng dìu Khổng Tĩnh đi hai vòng, chờ khi lòng bàn chân của cô dần đạp vững chắc hơn, ra hiệu có thể tự đi thì hắn mới buông ta.

Ra khỏi bệnh viện, Trần Hán Thăng chở Khổng Tĩnh về nhà, quan tâm hỏi: "Bác sĩ nói chị chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, có muốn tìm một chỗ bán mì không?"

"Thôi, tôi không muốn ăn, ăn là ói."

Khổng Tĩnh lắc đầu từ chối, tiếp đó nhìn con đường trôi đi bên ngoài khung cửa sổ, không nói lời nào.

Trần Hán Thăng cũng không cố ý tìm đề tài, làm nội soi dạ dày rất khó chịu, ước chừng Khổng Tĩnh đang suy nghĩ về tương lai, thân thể và nghề nghiệp.

Đến dưới lầu nhà Khổng Tĩnh, cô khôi phục trạng thái bình thường, mỉm cười nói:

"Cậu về đi, hôm nay rất cảm ơn."

Trần Hán Thăng không có do dự đi theo xuống xe: "Vất vả lâu như vậy, không thể đi nhà của chị uống miếng nước sao?"

Vào lúc thế này, nếu lập tức rời đi tìm đến Tiêu Dung Ngư thì không có lợi, bởi vì vốn đã muộn, sớm hoặc chậm hơn nửa tiếng không có ý nghĩa gì.

Nhưng với Khổng Tĩnh, nếu Trần Hán Thăng chịu bỏ ra nửa tiếng làm bạn khiến cô ổn định lại tâm tình, tiện thể nấu bát canh luộc mì ăn, làm bạn như vậy mới xem như hoàn mỹ.

Sau này khi Khổng Tĩnh nhớ tới, không chỉ nhớ lại Trần Hán Thăng ở bên cạnh cô làm nội soi dạ dày, mà Trần Hán Thăng đi tới bệnh viện, bên cạnh cô làm nội soi dạ dày, đưa cô về nhà, nấu cho cô tô mì.

Có thể thấy khi ở chung với nữ giới, nửa tiếng cuối cùng quan trọng cỡ nào.

"Không ngờ cậu còn biết nấu ăn."

Khổng Tĩnh ăn mì xong, hơi khó tin:

"Cứ luôn nghĩ cậu là loại nam sinh xa tiệm ăn sẽ bị chết đói."

"Đúng thật, từ nhỏ cha mẹ đã rèn luyện tôi, sớm cho tôi làm việc nhà."

Trần Hán Thăng cười nói:

"Tôi vốn có thể học Thanh Hoa, nhưng việc nhà khiến tôi bỏ bê học tập."

Khổng Tĩnh nhếch môi cười, gian phòng có chút yên lặng, Trần Hán Thăng cảm thấy lúc này đã đủ rồi, hắn nhìn đồng hồ:

"Vậy tôi về đây, chị Tĩnh."

"À, được."

Khổng Tĩnh đứng lên tiễn tới cửa, ánh đèn từ thang lầu hắt lên mặt cô, khóe mắt có một chút vẻ mệt mỏi, dù sao phụ nữ ba mươi tuổi dù xinh tới đâu cũng không thể ngăn thời gian ăn mòn.

"Cảm ơn cậu, Trần Hán Thăng."

Lần này Khổng Tĩnh cảm tạ đặc biệt trịnh trọng.

Trần Hán Thăng vẫy tay xuống lầu, nhưng khi tới góc cua thì chợt nhớ điều gì:

"Chị Tĩnh, trong Kiến Nghiệp có cửa hàng nào bán pháo hoa không?"

Bình Luận (0)
Comment