Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275: Cây Đèn Nhiều Màu Của Cặn Bã

Chương 275: Cây đèn nhiều màu của cặn bã Chương 275: Cây đèn nhiều màu của cặn bã

Khu Đại học Đông Đại Tiên Ninh mới tổ chức xong tiệc tối mừng sinh viên mới rất náo nhiệt, lúc bình thường khoảng 10g30 là ký túc xá nữ đã yên lặng, hôm nay ngập trong cảm xúc hưng phấn, bàn tán xôn xao.

"Chủ tịch Thái tỏ tình bị từ chối."

"Là Tiêu Dung Ngư thì không có gì lạ."

"Hình như Hỏa Tiễn 101 có cửa hàng ở cửa tây, ngày mai đi học qua đó xem không?"

. . .

Các nữ sinh có mặt ở hiện trường hào hứng kể chuyện tiệc tối mừng sinh viên mới, nữ sinh không ở hiện trường thì nghiêm túc nghe bạn cùng phòng miêu tả với nhiều hành động kiểu tam sao thất bản.

Dì quản lý ký túc xá không quá vui vẻ, chống nạnh đứng ở cửa, nghiêm túc nhìn nữ sinh đi ra đi vào, sau mỗi lần hoạt động tập thể thì sinh viên rất hưng phấn, nhiệm vụ của bọn họ là trợ giúp người trẻ tuổi khôi phục trạng thái bình thường.

Đột nhiên, một chiếc FAW màu đỏ chậm rãi đậu ở dưới lầu ký túc xá nữ, một sinh viên nam bước xuống từ ghế lái.

Dì quản lý ký túc xá dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá nam sinh từ trên xuống dưới, bọn họ ôm thái độ gay gắt đối với con trai sau 10g còn tới ký túc xá nữ.

Nhưng nam sinh này không gọi điện thoại kêu cô gái ra, chỉ bê từng thùng từ trên xe xuống.

Dì quản lý ký túc xá đến gần nhìn, không ngờ là pháo hoa.

"Cậu trai, đang làm gì vậy? Học ở viện nào?"

Trần Hán Thăng đang gồng sức di chuyển pháo hoa, hắn đi theo đường Khổng Tĩnh chỉ cho mua mười thùng, xe FAW đều bị nhét đầy.

Nghe dì quản lý hỏi, Trần Hán Thăng lau mồ hôi trên mặt, chất phác nói:

"Cháu đến từ văn phòng đoàn ủy trường học, lãnh đạo nói năm nay tổ chức tiệc tối mừng sinh viên mới rất tốt, kêu cháu thả hai thùng pháo hoa chúc mừng.

"Sao tôi không nhận được tin gì?"

Dì quản lý ký túc xá không quá tin tưởng.

"Hành động phát sinh bất ngờ."

Trần Hán Thăng thoải mái nói:

"Dì gọi điện cho văn phòng đoàn ủy hỏi là biết mà."

Dì quản lý ký túc xá nhìn bộ dạng tự nhiên của Trần Hán Thăng thì hoang mang nói:

"Giờ này văn phòng đoàn ủy không còn ai, hơn nữa chúng tôi chỉ có số điện thoại của phòng hậu cần."

"Không sao, dì hỏi lãnh đạo của phòng hậu cần cũng được."

Trần Hán Thăng đứng thẳng lên, lấy điếu thuốc ra ung dung hút.

Dì quản lý không nhúc nhích:

"Phòng hậu cần cũng đóng cửa rồi, giờ chúng tôi chỉ có thể liên hệ với phòng bảo vệ."

"Phòng bảo vệ không biết chuyện này, vậy cháu đành tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ."

Trần Hán Thăng ném tàn thuốc, tiện thể đưa một thùng pháo hoa cho dì quản lý ký túc xá:

"Làm phiền dì đặt ở góc phải bên kia giùm."

"À ừ."

Dì quản lý làm việc nhiều năm như vậy, cũng đã gặp nhiều chiêu trò của sinh viên, nhưng tuyệt đối không ngờ chàng trai trước mắt chẳng những nói dối, còn dám chỉ huy chính mình làm việc.

Đặc biệt Trần Hán Thăng trưng ra bộ mặt lỗi lạc bằng phẳng.

Dì quản lý giúp sắp hàng pháo hoa ngay ngắn lại, còn bản năng hỏi một câu: "Như vậy được chưa?"

"Được rồi, cảm ơn dì."

Trần Hán Thăng cười cười:

"Lúc bắn pháo hoa thì dì hãy khóa cửa kiếng ký túc xá lại, chỉ cho vào không cho ra, miễn cho học sinh nữ quá kích động tới gần."

Dì quản lý do dự hỏi:

"Bắn ngay bây giờ à? Tôi còn chưa gọi điện thoại hỏi thăm."

"Không gấp, vậy dì đi về gọi điện hỏi trước đi." Trần Hán Thăng cười cười: "Cháu tên Trần Hán Thăng, cán sự của đoàn ủy."

Dì quản lý ký túc xá nhanh chóng chạy về gọi điện thoại, tiện thể khóa cửa kiếng.

Trần Hán Thăng nhìn thấy dì cầm lên điện thoại, hắn ung dung đốt điếu thuốc đặt bên môi hít một hơi, đi đến cái hộp pháo hoa ở ngoài rìa nhất, dí tàn thuốc vào dây dẫn.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Lập tức vang tiếng dây dẫn bị đốt, ngay sau đó một tiếng "Ầm" trầm đục, một viên pháo hoa kéo đuôi ánh sáng dài bay vọt lên không trung, khi bay tới điểm cao nhất thì "Rào rào" tản ra, tựa như một cái cây đèn nhiều màu.

"Bắn rồi à, chẳng phải kêu hỏi thăm trước sao?"

Dì quản lý ngơ ngác buông xuống điện thoại, đã bắn pháo hoa thì bây giờ gọi điện thoại cũng không có ý nghĩa.

Ký túc xá nữ đầu tiên là yên lặng một lúc, không ai biết là ai khởi đầu kêu một câu: "Có người bắn pháo hoa!"

Thoáng chốc vô số bóng dáng ùa ra ban công.

Trần Hán Thăng đã liên tục đốt mấy hộp pháo hoa, phía trước ký túc xá nữ liên tục lấp lánh ánh sáng nhiều màu.

Đám học sinh ngắm pháo hoa cũng rất phối hợp, mỗi khi có pháo hoa bay lên nổ tung thì bọn họ luôn giật mình kêu lên, vỗ tay vui cười, tràn ngập mong đợi được nhìn ánh sáng nhiều màu tiếp theo.

Đương nhiên, bọn họ trong lòng cũng đang kỳ lạ, chàng trai đốt pháo hoa ở dưới lầu là ai?

Hắn muốn làm cái gì?

Không sợ bị trường học trách phạt sao?

Bên ngoài ồn ào như vậy, tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của phòng Tiêu Dung Ngư.

Bạn cùng phòng đều biết chuyện phát sinh ở tiệc tối đón học sinh mới, vây quanh Tiêu Dung Ngư chưa kịp tháo trang sức, "Khảo vấn cô" .

"Nói mau, bạn trai mà cậu quen năm năm là ai?"

"Không mời bọn này ăn cơm đã muốn bắt cóc cô gái đẹp nhất ký túc xá của người ta!"

"Đợi có dịp dẫn người tới cho chúng tớ nhìn xem, Tiểu Ngư Nhi."

Sau khi Tiêu Dung Ngư chuyển tới khu đại học Tiên Ninh, tuy bạn thân nhất của cô là Biên Thi Thi, nhưng cũng khá hòa hợp với những bạn cùng phòng khác.

"Cậu ấy tên Trần . . ."

Tiêu Dung Ngư đang định khai thật thì bên ngoài bỗng vang tiếng nổ nặng nề, ngay sau đó là tiếng hò reo của nữ sinh phòng khác.

Biên Thi Thi phản ứng sớm nhất:

"Có người ở dưới lầu bắn pháo hoa."

Tiểu Ngư Nhi giật mình, theo bạn cùng phòng chạy nhanh ra ban công.

Pháo hoa rất xinh đẹp, như ngọn đèn rực rỡ mê người, như sao băng kéo đuôi ánh sáng, như hoa tươi nở rộ.

Nhưng khiến Tiêu Dung Ngư kích động nhất là bóng dáng bên dưới ánh sáng rực rỡ kia, đó là Trần Hán Thăng.

Hắn vẫn lưu manh như thế, miệng ngậm đầu thuốc lá, chống nạnh nhìn pháo hoa trên cao, trên mặt là nụ cười tiêu sái không kiêng dè gì, thường dùng tàn thuốc đốt một hộp pháo hoa.

Biên Thi Thi cũng nhận ra:

"Tiểu Ngư Nhi, đây là Trần Hán Thăng nhỉ?"

"Là cậu ấy!"

Tiêu Dung Ngư vừa lên tiếng đã bị mùi khói trong không khí sặc mũi, nhưng cô vẫn chỉ hướng dưới lầu, la lớn: "Đây là Trần Hán Thăng, là bạn trai mà tớ đã nhắc ở tiệc tối mừng sinh viên mới! Tớ đòi ngắm pháo hoa, buổi tối cậu ấy liền mang đến cho tớ xem!"

Nhưng lời nói của Tiêu Dung Ngư bị tiếng pháo nổ và tiếng hoan hô át mất, bạn cùng phòng cũng nghe không rõ, Tiểu Ngư Nhi dứt khoát quay đầu nói:

"Tớ muốn đi tìm cậu ấy!"

"Giày, giày! Tiểu Ngư Nhi, cậu làm rớt một chiếc giày!"

Biên Thi Thi ở phía sau nhắc nhở.

Tiêu Dung Ngư đi tới dưới lầu phát hiện cửa lớn ký túc xá bị khóa, cô cách một tấm pha lê nhìn Trần Hán Thăng, hắn cũng thấy cô.

Gã lưu manh quen nhau năm năm cười với Tiêu Dung Ngư, lại đốt một hộp pháo hoa.

"Tiểu Trần!"

Trên mặt Tiêu Dung Ngư ướt lệ, khóe môi cong lên, nước mắt làm lem lớp trang điểm.

Tiêu Dung Ngư vốn là cô gái thích lãng mạn, suốt đời cô sẽ không quên những gì Trần Hán Thăng làm.

Nhiều năm sau, có lẽ cô sẽ nhắc lại với Trần Hán Thăng:

"Lúc trước vì dỗ em vui vẻ mà anh bắn pháo hoa dưới tòa nhà ký túc xá."

Viu!

Lại một quả pháo hoa bắn lên không trung, bầu trời biến thành quả cầu rực rỡ to lớn, ánh sáng vàng chói lòa nhấp nháy, ký túc xá nữ ở khu vực khác cũng bị hấp dẫn, ban công đứng đầy người.

Cùng lúc đó, bảo vệ Đại học Đông Đại cũng bị hấp dẫn lại đây.

Tiêu Dung Ngư thấy tình hình không ổn, không kịp lau nước mắt, vỗ mạnh cửa thủy tinh:

"Dì hãy mở cửa ra, mau mở cửa! Đó là bạn trai của cháu, cháu muốn ra ngoài!"

Dì quản lý thấy thế thầm nghĩ cán bộ của đoàn ủy giỏi thật, đoán đúng là có nữ sinh sẽ rất kích động.

Bảo vệ càng lúc càng gần, trong một chốc không rõ xảy ra chuyện gì, thương lượng với nhau, đến gần Trần Hán Thăng.

Bảo vệ lớn tiếng nói:

"Bạn học, tại sao bắn pháo hoa ở đây?"

Trần Hán Thăng không lên tiếng, nhanh chóng đốt hết số pháo hoa còn lại, lại vang mấy tiếng "Viu viu viu" .

"Cậu làm gì vậy? !"

Bảo vệ kéo lại Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng cũng dứt khoát, trực tiếp ném bật lửa:

"Xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau không dám nữa."

"Đi với chúng tôi đến phòng bảo vệ nói rõ ràng!"

Bảo vệ đẩy Trần Hán Thăng rời đi.

Giờ này khắc này, bầu trời bên trên toàn bộ ký túc xá nữ Đại học Đông Đại bị ánh lửa chiếu sáng, từng chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trên không trung, như những cây dù nhiều màu to lớn.

Trần Hán Thăng nháy mắt ra hiệu không sao với Tiêu Dung Ngư, cười cợt xoay người đi.

Tiêu Dung Ngư không mở cửa ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Hán Thăng bị bảo vệ trường mang đi, cô khóc nhiều đến nỗi không có sức lực nói chuyện, bàn tay bị vỗ đó.

"Tiểu Trần, cậu là người thông minh như vậy, sao làm ra chuyện ngốc đến thế chứ, tớ đã là bạn gái của cậu rồi mà!"

Bình Luận (0)
Comment