"Tên?"
"Trần Hán Thăng."
"Tuổi?"
"19."
"Học trường nào?"
"Học viện Tài Chính Kinh Tế Kiến Nghiệp."
"Tại sao bắn pháo hoa trong Đại học Đông Đại?"
"Vì tình yêu . . ."
"Nghiêm túc chút!"
Trong văn phòng ban bảo vệ Đại học Đông Đại, một người đàn ông trung niên bộ dạng lãnh đạo đập mạnh mặt bàn:
"Nếu không thì tôi sẽ báo cho đồn công an, và báo với Học viện Tài chính, ít nhất cho cậu lĩnh xử phạt!"
Thật ra báo cảnh sát hơi phiền, không chừng phải báo cho phụ huynh, còn về đe dọa thông báo Học viện Tài chính thì không có sức uy hiếp.
"Lãnh đạo, đợt pháo hoa này là bởi vì một nữ sinh."
Trần Hán Thăng chủ động giải thích, hơn nữa cũng cố gắng hết sức thành thực:
"Cô ấy nói muốn xem pháo hoa, tôi cảm thấy đây không phải chuyện quá khó khăn, thế là mua pháo hoa bắn trước tòa nhà ký túc xá. Bây giờ đã khắc sâu hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, bảo chứng lần sau không tiếp tục phạm."
Mấy người trong phòng bảo vệ liếc nhìn nhau, lý do này ngược lại không bất ngờ, bọn họ đã đoán chắc chắn là tình yêu sinh viên.
"Cậu tùy ý đốt pháo hoa, có suy xét đến khả năng dẫn tới hỏa hoạn vườn trường không?"
"Xin lỗi, tôi không suy nghĩ sâu xa."
"Giấy vụn rơi đầy đất, có suy xét đến phiền phức khi dọn dẹp không?"
"Xin lỗi, không nghĩ đến điểm này."
Nhìn thấy thái độ thừa nhận sai lầm khá nghiêm túc của Trần Hán Thăng, bên Đại học Đông Đại đang suy nghĩ nên cho răn dạy như thế nào thì chỗ cửa đột nhiên xuất hiện mấy cái bóng dáng.
Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đứng ở đằng trước nhất, còn có hai bạn cùng phòng tò mò đi theo tới.
"Các người tìm ai?"
Người trung niên hỏi.
Tiêu Dung Ngư chỉ vào Trần Hán Thăng, cô khóc đến mắt đỏ hoe, tóc hơi rối, nhưng khuôn mặt trái xoan vẫn rất hấp dẫn.
Lãnh đạo trong phòng bảo vệ thầm nghĩ cô gái này đẹp thật, xụ mặt xuống hỏi:
"Cô tên là gì? Đưa thẻ học sinh cho tôi xem."
Tiêu Dung Ngư đưa thẻ học sinh qua, lãnh đạo chỗ ban bảo vệ nhìn thoáng qua.
"Thì ra cô ấy là Tiêu Dung Ngư, hoa khôi trường của khu trường học Tiên Ninh chúng ta, thảo nào có nam sinh sẵn lòng làm trái với nội quy nhà trường vì cô ấy."
Người trung niên chỉ hướng Trần Hán Thăng: "Đây là bạn của cô?"
Theo kinh nghiệm trước kia, người thanh niên Trần Hán Thăng hẳn là một trong số nhiều người theo đuổi Tiêu Dung Ngư, chẳng qua vì quá mù quáng xung động, cho nên một là dẫn tới hiệu quả không tốt, hai là làm nữ sinh sợ đến khóc.
"Không phải, là bạn trai của tôi."
Lần đầu tiên Tiêu Dung Ngư thừa nhận quan hệ giữa mình và Trần Hán Thăng ở trước mặt người lạ, tuy có chút ngại ngùng, nhưng trong giọng nói chất chứa tự hào.
Trần Hán Thăng cười cười không lên tiếng, khá lắm, rất giống "Tiểu Ngư Nhi" .
Lãnh đạo của ban bảo vệ không phản ứng lại, đang tổ chức ngôn ngữ chuẩn bị răn dạy Trần Hán Thăng, sinh viên cần đặt việc học lên hàng đầu.
"Bạn học, chúng tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng tình yêu không thể biểu đạt như vậy, chẳng lẽ con gái người ta sẽ vì cảm động mà chịu làm bạn gái của cậu . . . Cái gì? Bạn trai!"
Người trung niên tỉnh táo lại, vẻ mặt rối rắm nhìn Tiêu Dung Ngư:
"Nếu hai người đã là người yêu của nhau thì làm như vậy có được không? Thể hiện tình cảm còn muốn gióng trống khua chiêng khoe với người khác à?"
Tiêu Dung Ngư lập tức xin lỗi:
"Xin lỗi chú, lần sau chúng tôi sẽ không làm như vậy nữa."
Tiêu Dung Ngư nói ngọt, bề ngoài xinh đẹp, không kêu lãnh đạo và thầy, nên từ cách xưng hô đã có thể kéo gần quan hệ.
Quả nhiên lãnh đạo phòng bảo vệ ngẩn ra, nhìn Tiểu Ngư Nhi mong manh khóc, rèm mi còn đọng giọt nước, lại nhìn Trần Hán Thăng tích cực nhận sai.
Ông hắng giọng, nhìn Trần Hán Thăng nói:
"Tuy chuyện này không dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, nhưng tôi phải liên hệ với trường học của các người, cho cậu một bài học nhỏ, nhưng sẽ không báo công an. Ngoài ra, cậu phải dọn sạch giấy vụn dưới lầu ký túc xá nữ, có ý kiến gì không?"
"Không có ý kiến, cảm ơn lãnh đạo."
Trần Hán Thăng lúc này cũng rất thành thật.
Lãnh đạo ban bảo vệ gật đầu, vừa gọi điện cho Học viện Tài chính vừa giục Trần Hán Thăng nhanh chóng đi thu dọn vệ sinh.
Việc bắn pháo hoa đại khái giải quyết xong, nhóm người Trần Hán Thăng đi ra phòng bảo vệ, không khí hơi bị lúng túng.
Biên Thi Thi và hai bạn cùng phòng khác không biết nên nói cái gì, không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt là trong tình huống như vậy.
Hình tượng của Trần Hán Thăng hơi khác với trong tưởng tượng, bạn cùng phòng cho rằng bạn trai của Tiêu Dung Ngư nên là kiểu nho nhã hiền hòa, nói chuyện nho nhã lễ độ, bình thường sẽ trìu mến nhìn bạn gái.
Nói thật lòng, Trần Hán Thăng tương phản hơi lớn với hình tượng kia.
Tiêu Dung Ngư thì sao? Không hiểu sao lại mắc bệnh tiểu thư đỏng đảnh, đứng yên tại chỗ không chịu đi.
Trần Hán Thăng quay đầu nhìn thoáng qua, Tiểu Ngư Nhi hếch cằm nhìn trần nhà, đại khái còn đang chờ "Bạn trai" dỗ dành mình.
Nhưng Trần Hán Thăng không tinh ý như thế, kéo cổ tay Tiêu Dung Ngư:
"Đi thôi, đứng đó làm gì?"
Tiêu Dung Ngư bị kéo lảo đảo nhào vào ngực Trần Hán Thăng.
"Làm gì vậy hả!"
Tiêu Dung Ngư giận dỗi nhéo mu bàn tay của Trần Hán Thăng, nhưng tên này da dày thịt béo không có phản ứng gì, ngược lại mỉm cười hỏi:
"Thấy pháo hoa đẹp không?"
"Hừ!"
Tiểu Ngư Nhi định đẩy Trần Hán Thăng ra, nhưng nhớ lại từng đợt pháo hoa sặc sỡ chói lòa trước ký túc xá thì mềm lòng, hỏi:
"Tiểu Trần, vậy cậu là bạn trai của tớ sao?"
"Pháo hoa có nhiều mảnh giấy vụn, phòng cậu có chổi không?"
"Hôm nay tớ đã thừa nhận hai lần."
"Hay là kêu Nhiếp Tiểu Vũ dẫn người đến quét dọn giùm, bọn họ thuê phòng cách bên này không xa lắm."
"Trần Hán Thăng!"
Nhìn thấy Trần Hán Thăng lại lảng tránh, Tiêu Dung Ngư hất tay ra:
"Dù hai chúng ta cách nhau một trăm bước, nhưng tớ đã đi chín mươi chín bước, cậu không thể đi tới trước một bước sao?"
"Sao có thể là cậu đi chín mươi chín bước?"
Trần Hán Thăng càn quấy không chịu thừa nhận: "Rõ ràng lúc học cấp 3 là tớ đi chín mươi bước đặt nền móng."
Tiêu Dung Ngư giận thật, cô lẳng lặng nhìn Trần Hán Thăng. Bởi vì đã rất khuya, chỉ có đèn chân không mờ tối trên tầng lầu phát sáng, và ánh trăng từ bên ngoài hành lang chiếu xéo xuống.
Văn phòng ban bảo vệ ở gần đó sáng trưng ngọn đèn, thỉnh thoảng vọng ra tiếng trò chuyện, đại khái liên hệ với bên Học viện Tài chính.
Trần Hán Thăng hỏi:
"Lại làm sao vậy?"
Tiêu Dung Ngư chu môi, chàng trai trước mắt cho cô mọi điều ảo tưởng về tình yêu.
Khi cô hoài niệm người tuyết thời cấp 3, hơn nửa đêm hắn ở dưới tuyết lớn như lông ngỗng dùng hai tay đắp một con cho cô.
Cô từng nói muốn xem hoa cải dầu, thời gian lâu chính cô cũng quên, nhưng Trần Hán Thăng luôn nhớ kỹ.
Cô ấu trĩ nhớ nhung pháo hoa, Trần Hán Thăng thà làm trái luật của nhà trường, còn suýt chút bị đưa đi đồn công an, chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện của cô.
. . .
Tiêu Dung Ngư có dự cảm, dù nguyện vọng khó đến mấy thì Trần Hán Thăng rất nhiều sẽ thực hiện giúp cô.
Nhưng tại sao về thân phận thì hắn luôn chần chừ mơ hồ?
Tiêu Dung Ngư hiếm có buông xuống kiêu ngạo, tội nghiệp mềm mại hỏi:
"Tiểu Trần, cậu còn muốn tớ làm sao nữa đây?"
Trần Hán Thăng trong lòng thở ra một hơi, ngoài miệng nghiêm túc nói:
"Lo chăm chỉ học, mỗi ngày hướng về phía trước, mọi người đều là bạn học tốt của nhau."
"Tên khốn này, luôn lừa người khác!"
Tiêu Dung Ngư tức giận đá Trần Hán Thăng, quan trọng là bị hắn né thoát, cô hậm hực bỏ lại Trần Hán Thăng, đuổi theo bạn cùng phòng.
Ba cô gái khác đạp trên lá cây ngô đồng dày trên đường cái trường học, đang tám chuyện rôm rả.
"Bề ngoài của Trần Hán Thăng hơi khác với tưởng tượng của tớ."
"Không bất ngờ, lần đầu gặp cậu ta thì tớ cũng hết hồn mà."
"Tùy yêu thích của mỗi người, Trần Hán Thăng dám bắn pháo hoa vì Tiểu Ngư Nhi, có nam sinh nào làm như vậy vì tớ thì sẽ trao luôn tấm thân 60kg này cho người đó."
"Cậu nhanh chóng giảm béo đi, Tiểu Ngư Nhi cao như vậy mà chưa đến 50kg."
······
Ba người nói cười, đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân từ phía sau, không ngờ là Tiêu Dung Ngư.
Biên Thi Thi hỏi:
"Tớ còn tưởng hai người sẽ tâm sự chim chuột chứ?"
Tiểu Ngư Nhi ôm cánh tay của Biên Thi Thi, cáu kỉnh nói:
"Ai thèm tâm sự với đồ khốn đó, hơn nữa bọn này chỉ là bạn học!"
Biên Thi Thi và hai bạn cùng phòng khác yên lặng, nam sinh làm đến mức này mà cô vẫn không vừa lòng.
Thật không hổ là Tiêu Dung Ngư, nếu không thì sao được gọi là hoa khôi trường?