Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277: Người Xấu Thật Sự

Chương 277: Người xấu thật sự Chương 277: Người xấu thật sự

Trần Hán Thăng nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi rời đi nhưng không đuổi theo, bĩu môi tự đi xuống lầu.

Dưới lầu ký túc xá nữ quả nhiên là rác đầy đất, mùi khói nồng nặc không tán, một số cô gái chuyên môn xuống dưới loay hoay hộp pháo hoa, tò mò thảo luận với bạn cùng phòng ý nghĩa đằng sau buổi bắn pháo hoa này.

Không ai nhận ra Trần Hán Thăng, dù sao chỉ chú ý pháo hoa xinh đẹp, ai thèm nhớ người nào bắn pháo hoa?

Trừ dì quản lý ký túc xá tức giận ra.

"Bạn học, cậu lừa tôi xong còn dám trở về?"

"Xin lỗi dì, lần này trở về là vì xin lỗi dì."

Trần Hán Thăng chỉ hướng mảnh giấy vụn rơi đầy đất:

"Cháu định đi rồi, nhưng ngẫm lại một mình dì dọn dẹp rất cực nhọc, cháu chuyên môn trở về dọn dẹp."

"A?"

Dì quản lý ngây người ra, không ngờ Trần Hán Thăng trở về nhận trừng phạt.

Dì quản lý ký túc xá rất là tâm lý nói:

"Giờ khuya quá rồi, hay là sáng sớm cậu đến dọn dẹp?"

"Không sao, cháu kêu mấy người bạn cùng phụ."

Trần Hán Thăng cầm lấy điện thoại gọi cho Nhiếp Tiểu Vũ, kêu cô ấy mang vài người đến Đại học Đông Đại.

Nhóm người Nhiếp Tiểu Vũ số khổ, ban ngày chạy tới chạy lui khai thác thị trường, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi lại bị kêu đi làm khổ sai.

May mà khu dân cư họ thuê nằm trong khu đại học Tiên Ninh, vài người lại đây cũng rất nhanh, Vương Tử Bác cũng ở trong đó.

Vương Tử Bác có thân phận khác với những người khác, buông chổi đến gần Trần Hán Thăng, hỏi:

"Mày bắn hả?"

"Chứ còn ai?"

Trần Hán Thăng đưa qua một điếu thuốc, hai người ngồi xổm bên cạnh bồn hoa cẩm thạch, phì phèo thuốc lá.

"Vì Tiểu Ngư Nhi?"

"Hỏi ngu, chứ không lẽ vì dì quản lý ký túc xá?"

Vương Tử Bác thấy kỳ lạ:

"Vậy thì Tiểu Ngư Nhi nên vui vẻ bay lên mây rồi chứ, đâu mất tiêu rồi?"

"Vui khỉ mốc, cãi lộn rồi." Trần Hán Thăng chậm rãi thở ra làn khói trắng: "Đạp tao nhưng không trúng, dỗi chạy về ký túc xá."

Vương Tử Bác hỏi:

"Tại sao cãi nhau?"

"Cô ấy cứ muốn tao thừa nhận quan hệ bạn trai bạn gái."

Trần Hán Thăng ngước đầu lên nhìn chỗ đứng của nhóm người Nhiếp Tiểu Vũ, thấy bọn họ ở bọn họ khá xa mới nói:

"Chuyện này sao có thể tùy tiện đồng ý, tao vì giữ tính độc lập về mặt thân phận mà ngoan như Thẩm Ấu Sở cũng bị xếp xa chút. Mặc kệ là Thẩm Ấu Sở hay Tiểu Ngư Nhi, nếu chính thức trói buộc thì tao không thể ngang nhiên tiếp xúc nữ giới khác nữa, trong lòng bọn họ cũng sẽ khổ sở."

Trần Hán Thăng búng đầu mẩu thuốc lá, bụi trắng bay xuống đất, bay theo gió đêm.

Vương Tử Bác hút thuốc, lắc đầu nói:

"Tiểu Trần, mày đúng là thằng cặn bã, cũng không chính trực, không quá lương thiện, có một chút ích kỷ, nhưng sao các cô ấy không thể bỏ được mày?"

"Hừm hừm."

Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng, xem ra Vương Tử Bác lại nghĩ đến bản thân mình.

"Tử Bác, mày là người tốt, tính tình hiền hòa, ít hút thuốc, ít rượu bia, trung thuỷ với tình cảm, gặp Hoàng Tuệ là hướng đông tây nam bắc gì cũng tiện đường, xuân hạ thu đông đều rảnh, nhưng tại sao cô ta không trân trọng mày?"

"Tại sao?" Vương Tử Bác hỏi.

"Tính người kỳ thực rất thú vị."

Trần Hán Thăng nghiền tắt tàn thuốc:

"Là trai hay gái đều sẽ không nhớ kỹ người trèo non lội suối đến gặp mình, mà chỉ nhớ người mình vất vả leo núi vượt sông đến tìm. Nói đơn giản là ấn tượng khắc sâu đối với thứ mình trả giá, rất khó nhớ kỹ người khác tốt với mình."

Vương Tử Bác mờ mịt, cho đến nay cậu ấy luôn giữ quan điểm "Kiên trì nhất định thành công".

"Giống lúc mày đi đường thường sẽ không giúp những người mày đã giúp đỡ, mà giúp người từng giúp đỡ mày."

Trần Hán Thăng vỗ đầu của Vương Tử Bác:

"Giống như ông đây, mày nợ bố bao nhiêu tiền, có thấy tao đòi trả không?"

"Đừng lái sang hướng khác!"

Vương Tử Bác hất tay Trần Hán Thăng ra.

Trần Hán Thăng tùy ý múc nước sạch trong bồn hoa rửa mặt, hất mái tóc ướt sũng:

"Mày có thấy Hoàng Tuệ trả giá thứ gì cho mày chưa?"

"Biết rồi, tao đi thu dọn vệ sinh."

Vương Tử Bác không muốn tán gẫu những việc này, chủ động gia nhập nhóm dọn dẹp. Nhiều người sức mạnh lớn, chốc lát sau đã dọn sạch bên dưới ký túc xá nữ.

"Mọi người vất vả."

Trần Hán Thăng luôn trốn việc, lúc này vẫy tay nói:

"Trời lạnh, mình mời mọi người ăn canh thịt dê."

Trong những người này thì người quen gồm Nhiếp Tiểu Vũ, Thượng Băng, Cao Đằng Phi, có sinh viên làm thêm của Đại học Khoa học Kỹ thuật thì không quá quen, có một nam sinh hoàn toàn lạ mặt.

Nhiếp Tiểu Vũ đơn giản giới thiệu:

"Thư Vân, một đàn anh ở Đại học Đông Đại."

Trần Hán Thăng gật đầu.

Đây là lần đầu Thư Vân gặp ông chủ gây dựng sự nghiệp của Hỏa Tiễn 101 trong truyền thuyết.

Nhưng sau đêm nay, hắn có thêm một tên gọi khác trong Đại học Đông Đại: Bạn trai của Tiêu Dung Ngư.

"Trần tổng."

Thư Vân khá cao, nhưng lần đầu tiên gặp có chút xấu hổ, giơ tay chào.

Trần Hán Thăng gật đầu không nói chuyện, hắn khiến Nhiếp Tiểu Vũ ngồi xe của mình, những người khác thì đi bộ đến tiệm thịt dê ở đường Văn Lan.

"Thư Vân này có lai lịch thế nào?"

Thì ra Trần Hán Thăng mời ngồi chung xe vì có chuyện muốn hỏi Nhiếp Tiểu Vũ:

"Có vẽ như cậu định để anh ta phụ trách nghiệp vụ vơ vét khu vực chuyển phát nhanh ở Đại học Đông Đại?"

"Cậu ghê gớm thật, vốn định giới thiệu cho cậu đây."

Nhiếp Tiểu Vũ nói ra thân phận của Thư Vân:

"Là anh lớp lớn năm ba Học viện Thông tin Điện tử của Đại học Đông Đại, thuộc diện học sinh nghèo khó, cán bộ của hội học sinh, nói ít làm nhiều và tốt."

Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ nói:

"Bên Đại học Đông Đại sẽ tăng tốc khai thác thị trường, nhưng có lợi cũng có hại, không chừng sẽ gặp chút phiền phức, cho nên tính cách của người này không thể yếu hèn được."

Nhiếp Tiểu Vũ hỏi:

"Có phiền phức gì?"

Trần Hán Thăng cười nói:

"Trong tiệc tối mừng sinh viên mới của Đại học Đông Đại đêm nay, Tiêu Dung Ngư từ chối người khác trước, sau đó tuyên truyền Hỏa Tiễn 101, nếu là tôi thì phỏng chừng không nhịn được, nếu có năng lực sẽ cho biết tay!"

"Ý cậu là Thái Phong sẽ trả thù?"

"Nếu buôn bán ế ẩm thì đại khái có thể âm thầm phát triển, nhưng nếu là thoáng chốc kiếm tiền rất nhiều, nếu như có thể tùy tiện ngáng chân." Trần Hán Thăng nhìn Nhiếp Tiểu Vũ: "Tôi không ngại duỗi chân ra, còn cô?"

Nhiếp Tiểu Vũ nghiêm túc suy tư: "Tôi sẽ không làm vậy."

"Nếu cô nói sẽ làm thì không chừng tôi chuẩn bị đuổi việc cô rồi đấy."

Trần Hán Thăng mỉm cười nói:

"Tuy tôi là người xấu, nhưng hy vọng xung quanh mình có nhiều người tốt."

Nhiếp Tiểu Vũ liếc Trần Hán Thăng:

"Không biết cậu nói câu nào là thật, câu nào là giả."

Ăn xong, Trần Hán Thăng lái xe trở về, trưởng phòng bảo vệ của Học viện Tài chính gọi điện thoại cho hắn.

"Trần Hán Thăng, đất trống Giang Lăng rộng như vậy không đủ cho cậu bắn pháo hoa sao?"

"Oan cho tôi quá, trưởng phòng Tôn, đó là bạn học bắn pháo hoa, tôi chỉ đứng một bên nhìn thôi, cùng lắm là vỗ tay."

Trần Hán Thăng đã nhiều lần giao tiếp với phòng bảo vệ của Học viện Tài chính, cương quyết không thừa nhận: "Cuối cùng giáo viên của Đại học Đông Đại đến, đám cháu đó chạy mất tiêu, tôi không quen đường đi ở Đại học Đông Đại, tính tình cũng thành thật, cuối cùng bị tóm cổ gánh tội thay."

"Ha ha ha!"

Khoa trưởng Tôn ở trong điện thoại cười cả buổi:

"Nếu cậu còn học năm nhất thì không chừng tôi sẽ tin lời của cậu, nhưng học kỳ đầu năm hai sắp kết thúc, người sáng mắt không nói tiếng lóng. May mà bên Đại học Đông Đại không truy cứu sâu, tôi lười báo cáo."

"Cảm ơn khoa trưởng Tôn, hôm nào tôi mời ông ăn cơm."

Trần Hán Thăng cúp điện thoại, thầm nghĩ bố xấu xa vậy sao?

"Alo."

Trần Hán Thăng quyết định hỏi Thẩm Ấu Sở xem chính mình có xấu xa lắm không, tiện thể hỏi cô đang làm gì.

"Ừ, có đây."

Chắc Thẩm Ấu Sở đang ngủ, giọng vừa mềm mại vừa ngơ ngác.

Thời gian này kẻ lừa đảo cũng ngủ rồi, chỉ có Trần Hán Thăng là quấy rầy Thẩm Ấu Sở.

"À này, hôm nay tâm trạng của tớ không tốt lắm, bị người vu oan."

Trần Hán Thăng tùy tiện nói:

"Tuy không liên quan gì đến cậu, nhưng cậu có thể nói một tiếng xin lỗi tớ không?"

Bình Luận (0)
Comment