Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 278: Sự Kiện Đánh Nhau

Chương 278: Sự kiện đánh nhau Chương 278: Sự kiện đánh nhau

"Phù phù."

Khi Trần Hán Thăng đưa ra yêu cầu vô sỉ như vậy thì Thẩm Ấu Sở ở đầu dây bên kia im lặng, chỉ có tiếng hít thở truyền qua ống loa điện thoại, truyền qua bên kia âm thanh hơi nhiễu.

Thẩm Ấu Sở không biết nên trả lời thế nào, phỏng chừng đầu nhỏ hoang mang, tại sao sai lầm của người khác lại bắt cô xin lỗi.

"Có xin lỗi hay không? Chờ cậu lâu lắm rồi đấy."

Trần Hán Thăng thúc giục.

Thẩm Ấu Sở do dự một chút:

"Vậy . . . tớ nói xin lỗi thì tâm trạng của cậu sẽ tốt lên?"

Trần Hán Thăng đáp lại rất dứt khoát:

"Đúng rồi, nói mau."

Qua nửa ngày, Thẩm Ấu Sở khờ thật sự xin lỗi:

"Xin . . . xin lỗi, tớ sai rồi."

"À, vậy cậu sai ở chỗ nào?"

Trần Hán Thăng hỏi ngay, lúc này hắn đã về Học viện Tài chính, không khí đặc biệt lạnh, hắn đội mũ dính liền với áo, chạy hướng ký túc xá.

"Sai ở đâu?"

Thẩm Ấu Sở hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, lại là tiếng hít thở, ậm ừ cả buổi mới hỏi:

"Cậu . . . cậu về trường rồi hả?"

"Ừ, mới đậu xe xong."

Trần Hán Thăng cảm giác giọng của Thẩm Ấu Sở hơi trầm, thế là hỏi:

"Cậu vùi đầu vào trong chăn?"

"Sợ làm phiền bạn cùng phòng."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.

Trần Hán Thăng đại khái đều có thể tưởng tượng bộ dạng hiện tại của Thẩm Ấu Sở, cầm điện thoại nghiêng trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc dài suôn mượt, màn hình phát ra ánh sáng nhạt chiếu lên khuôn mặt dịu dàng, có lẽ còn chiếu lên bờ môi mọng nước đường cong rõ ràng.

"Vậy cậu nói chuyện với tớ mãi khi về ký túc xá đi."

Khi Trần Hán Thăng chạy bộ thì hơi thở dốc:

"Thời tiết lạnh quá."

Thẩm Ấu Sở khẽ ừ, dọc đường đi hai người không nói gì nữa, chỉ có Trần Hán Thăng lảm nhảm.

"Mợ nó, trời lạnh như vậy mà có cặp đôi ngốc ôm nhau cạnh hồ nhân tạo."

"Trường học hại người, keo kiệt không dám sửa đèn đường bị hư!"

"Không ngờ dì quán lý dùng lò khí than để đốt lửa, thoạt nhìn tớ còn tưởng về quê bà ngoại."

. . .

Thẩm Ấu Sở chỉ khe khẽ ậm ừ đáp lại, hoặc yên lặng, nhưng tiếng hít thở qua ống nghe cho Trần Hán Thăng biết cô đang tập trung tinh thần nghe.

Đêm khuya bị đánh thức mà vẫn sẵn lòng nghe điện thoại, làm bạn với nam sinh từ cổng trường chạy về ký túc xá, dạng nữ sinh này càng lúc càng hiếm.

Đặc biệt sau khi Trần Hán Thăng về ký túc xá thì vội vã cúp điện thoại đi đánh bài, Thẩm Ấu Sở cũng chỉ là lau màn hình, nhẹ nhàng nói một câu "Ngủ ngon" với điện thoại, sau đó thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

. . .

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Tiểu Ngư Nhi hoàn toàn lơ đẹp Trần Hán Thăng, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời, nhưng Nhiếp Tiểu Vũ nhắn tin bảo Tiêu Dung Ngư thường đi cửa hàng ở Đại học Đông Đại giúp đỡ.

Trong lòng Trần Hán Thăng có tính toán, thế là mỗi ngày kiên trì ba khoảng thời gian 8g sáng, 12g trưa, 9g tối gọi điện thoại cho Tiểu Ngư Nhi.

Cô gái dạng ngọt ngào xinh đẹp như Tiểu Ngư Nhi kể cả giận dỗi với "Bạn trai" của mình, mặc dù bản thân cô tức giận thật, nhưng cũng hy vọng "Bạn trai" dỗ dành, nếu cô thật sự buồn thì sẽ giống như "Tu La tràng", cho số điện thoại vào danh sách đen ngay.

Nếu không cho vào danh sách đen tức là hy vọng được Trần Hán Thăng dỗ dành, quan tâm, hắn cũng chiều ý của cô, mỗi ngày đúng ba đoạn giờ giấc gọi điện, biểu đạt thái độ "Xin lỗi" của mình.

Đương nhiên, thành ý trong đó không cao, bởi vì Trần Hán Thăng nhấn nút gọi xong sẽ đi đánh răng rửa mặt hoặc là đánh bài, mặc cho di động ở trên giường kêu "Tút tút tút" rồi tự động cắt đứt.

"Tiểu Ngư Nhi, hay là cậu bắt máy một lần đi?"

Bạn tốt Biên Thi Thi không nhịn được nói:

"Trần Hán Thăng bắn pháo hoa ngay trong trường vì cậu, các nữ trong ký túc xá đều hâm mộ cậu. Giờ mỗi ngày Trần Hán Thăng đều gọi điện thoại ba lần, biết kiếm nam sinh như vậy ở đâu chứ?"

"Hừ, không bắt máy!"

Tiểu Ngư Nhi biết Trần Hán Thăng luôn dỗ mình, trong lòng vui vẻ, nhưng còn bực mình lắm, cố ý lờ đi cuộc gọi từ Trần Hán Thăng, ném di động vào túi xách giả vờ không nhìn thấy.

Biên Thi Thi lắc đầu, thầm nghĩ Tiểu Ngư Nhi có khi thật là tùy hứng và đỏng đảnh.

Tuy Tiêu Dung Ngư không bắt máy nhưng có rảnh là đi cửa hàng Hỏa Tiễn 101 ở Đại học Đông Đại hỗ trợ. Nhiếp Tiểu Vũ thầm nghĩ bộ trưởng Trần nói rất đúng, mở rộng Hỏa Tiễn 101 ở Đại học Đông Đại thì tuyệt đối không thể tránh khỏi Tiêu Dung Ngư được.

"Quả nhiên có kinh nghiệm làm cặn bã, biết tìm đúng thời cơ trước tiên giải thích rõ cho cấp dưới."

Nhiếp Tiểu Vũ thầm thở dài, vừa chỉ đạo Thư Vân quen thuộc quá trình của tổng đại lý.

Khoảng 9g tối, Trần Hán Thăng đúng giờ gọi điện. Tiêu Dung Ngư đang đọc sách, cô nhìn thoáng qua nhưng không nghe, cổ tay trắng nõn chống cằm, nhìn đèn tín hiệu Nokia nhấp nháy.

"Có nên bắt máy hay không?"

Tiêu Dung Ngư có chút dao động, thái độ của Trần Hán Thăng đã đánh động cô, mỗi ngày gọi điện ba lần thì thôi đi, mỗi lần tiếng chuông reo rất lâu, việc này chứng minh Trần Hán Thăng luôn không cúp điện thoại, luôn chờ bắt máy.

"Với tính khí của cậu ta mà có thể chịu đựng kiên trì mấy ngày, hơn nữa lần nào gọi cũng chờ lâu như vậy, đại khái đã biết sai."

Ngón tay cái đáng yêu của của Tiêu Dung Ngư vuốt ve quanh điện thoại, đột nhiên nhấn xuống, đặt di động bên môi nói:

"Alo, không phải tớ tha thứ cho cậu đâu nhé, chẳng qua cảm thấy cậu cứ gọi điện làm ồn bạn cùng phòng . . ."

Tiêu Dung Ngư vốn định tìm bậc thang cho mình, không ngờ rằng trong điện thoại truyền đến tiếng la của đám con trai.

"Mau lên coi Lão Dương, ăn cướp ở điểm B, núp sau hòm đánh lén nó đi!"

"Cây bài này rác quá, cảm giác sắp t"

"Chừa chút mì ăn liền cho tao đi, mày tính ăn luôn cái nồi hả?"

. . .

Ban đầu Tiêu Dung Ngư hoang mang, nhưng cô cực kỳ thông minh, nghe một hồi thì dần phản ứng lại, đặc biệt là khi có một nam sinh nói:

"Tứ ca, sao điện thoại của ông luôn sáng đèn? Thả bài xuống đi kiểm tra điện thoại đi."

"Cái gì?"

Một chuỗi tiếng ghế bị kéo lê, ngay sau đó có người cầm lấy di động, đúng là Trần Hán Thăng.

"A, Tiểu Ngư Nhi à, có bạn cùng phòng đột nhiên bận, nhờ tớ đánh hộ hai ván bài."

"E rằng không chỉ chơi hai ván nhỉ?"

Tiêu Dung Ngư giận thật, uổng công cô cho rằng Trần Hán Thăng biết sai có thể sửa.

"Không chừng lúc tám giờ sáng cậu tùy tiện gọi cho tớ rồi tiếp tục ngủ. Hoặc lúc giữa trưa, nhấn dãy số của tớ xong thì nhét vào túi quần, vừa ăn cơm với bạn cùng phòng vừa mặc cho chuông reo!"

Tiêu Dung Ngư chính xác vạch ra vấn đề nằm ở đâu, tiếp đó cúp điện thoại.

Trần Hán Thăng gọi lại thì đã bị chặn.

"Mợ nó, người gì kỳ cục!"

Trần Hán Thăng thầm nghĩ là do cô không bắt máy, không cho phép bố tranh thủ đánh bài trong khoảng thời gian chờ bắt máy sao?

Trần Hán Thăng đang nghĩ lần này sẽ có chiến tranh lạnh khoảng một tuần thì di động phát ra tiếng rung, không ngờ Tiêu Dung Ngư chủ động gọi điện.

Nhưng biểu cảm của Trần Hán Thăng không vui chút nào, với tính cách của Tiểu Ngư Nhi thì trừ phi gặp chuyện, hơn nữa là việc đặc biệt khẩn cấp.

"Tiểu Trần."

Quả nhiên, trong giọng nói của Tiêu Dung Ngư chất chứa hoảng loạn:

"Đàn anh Thư và Thái Phong đánh nhau!"

Trần Hán Thăng cũng ngây ra một lúc, Thư Vân là nhà đại lý sinh viên được sắp xếp bồi dưỡng, Thái Phong là chủ tịch hội học sinh của viện đã tỏ tình với Tiêu Dung Ngư.

"Xem ra xảy ra chuyện thật rồi."

Trần Hán Thăng suy nghĩ một hồi hỏi:

"Ai trong hai người đó thắng?"

Bình Luận (0)
Comment