"Ai thắng?"
Tiêu Dung Ngư sững sờ:
"Tư duy của cậu lạ vậy, Tiểu Trần? Học sinh đánh nhau còn tính chuyện thắng thua, cậu nghĩ gì vậy?"
Trần Hán Thăng thầm nghĩ văn không có hạng nhất, võ không có hạng hai, đánh nhau chắc chắn phải có thua có thắng, nhưng nếu hắn nói như vậy chắc chắn sẽ bị cô lải nhải.
Vì thế Trần Hán Thăng đổi cách hỏi:
"A, mới rồi nhỡ mồm, có ai bị thương không?"
Tiểu Ngư Nhi đáp:
"Không rõ nữa, bọn họ đang ở phòng y tế của trường."
Lúc này Nhiếp Tiểu Vũ cũng gọi điện, giải thích rõ ràng hơn:
"Thư Vân dẫn theo người đến ký túc xá tuyên truyền, liên tục nếm mùi thất bại, thậm chí không cho bọn họ vào cửa. Sau khi hỏi thăm mới biết là Thái Phong chơi bẩn, gã lợi dụng chức vụ cán bộ hội học sinh liên hợp chống lại Hỏa Tiễn 101."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ đây là phương thức tư duy của sinh viên điển hình, cấp tiến và hơi ấu trĩ, trừ phi đóng cửa Hỏa Tiễn 101 ở Đại học Đông Đại, nếu không thì chắc chắn sẽ được thị trường chấp nhận.
"Tính cách của Thư Vân hơi nóng nảy, sau khi hiểu rõ tình huống thì trực tiếp tìm Thái Phong chất vấn, hai người nói chuyện không hợp đã đánh lộn ở ký túc xá."
Nhiếp Tiểu Vũ khẽ thở dài:
"Tôi đang ở phòng y tế của Đại học Đông Đại, người ta bị thương, chúng ta phải chịu trách nhiệm."
Trần Hán Thăng gật đầu, nói:
"Đó là đương nhiên, dẫu sao cũng là tổng đại lý trong trường của Hỏa Tiễn 101."
"À này, cậu hiểu lầm." Nhiếp Tiểu Vũ hơi lúng túng: "Bị thương là Thái Phong chứ không phải Thư Vân."
"A?"
Trần Hán Thăng cũng ngây người
"Vậy tôi đi Đại học Đông Đại ngay." Trần Hán Thăng lập tức nói.
"Cậu đến có khi nào không ổn lắm?" Nhiếp Tiểu Vũ do dự một chút: "Bảo vệ của Đại học Đông Đại cũng có mặt, mấy hôm trước cậu vừa tiếp xúc với họ."
"Tôi không đánh lộn, Đại học Đông Đại không xếp cái tên "Trần Hán Thăng" vào danh sách đen, tôi chỉ muốn đi hóng chuyện!"
Trần Hán Thăng vừa thay đồ vừa nói:
"Mà dù kéo tôi vào danh sách đen thì tôi cũng cua được cô gái đẹp nhất Đại học Đông Đại, không lỗ!"
Nhiếp Tiểu Vũ cúp điện thoại, nhìn trong phòng y tế lộn xộn, có bạn học của Thái Phong, cũng có sinh viên làm thêm của Hỏa Tiễn 101, lại nhớ tới ông chủ nhà mình siêu to gan lại thích mạo hiểm.
"Không biết mình đã tạo nghiệt gì mà đi theo ông chủ như vậy."
Lúc này, người của phòng bảo vệ Đại học Đông Đại tới, bọn họ nhìn hai nam sinh.
Thái Phong rất thảm, khóe mắt bị đấm sưng vù đỏ choét, khóe môi rách, bác sĩ của trường đang dán băng cá nhân cho gã, đám người đứng xung quanh.
Thư Vân thì trừ mu bàn tay hơi đỏ, quần áo nhăn nhúm ra cơ hồ không có thay đổi gì.
Nhìn từ góc độ đánh lộn thì Thư Vân thắng tuyệt đối, anh ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn phía đối diện.
"Không lo học hành, đánh lộn đánh lạo hả? !"
Vẫn là thầy giáo trung niên quen thuộc của phòng bảo vệ, gần đây ông rất phiền, buổi tối cứ hay xảy ra chuyện, mấy ngày hôm trước có người bắn pháo hoa dưới ký túc xá nữ, hôm nay lại có hai nam sinh đánh nhau."
"Khoa trưởng Lưu, chuyện này không thể trách Thái ca."
Thì ra người trung niên chỗ phòng bảo vệ họ Lưu.
Có một học sinh đứng bên cạnh Thái Phong nói:
"Thư Vân tùy ý ra vào ký túc xá, tuyên truyền Hỏa Tiễn 101, người ta không muốn nghe thì thằng đó đánh người."
Thư Vân ngước đầu lên: "Tôi không tùy ý ra vào, đã gõ cửa trước, hơn nữa tôi chỉ chất vấn tại sao Thái Phong cản trở tôi, là các người ra tay trước, tôi không muốn bị khi dễ."
"Phi!"
Thái Phong phun ngụm nước bọt có kèm theo máu ra:
"Đó là lựa chọn của bạn học khác, chẳng lẽ chúng tôi bắt buộc phải dùng Hỏa Tiễn 101 sao?"
Thư Vân không phục:
"Rốt cuộc có phải là mày sai khiến hay không thì tự mày biết rõ!"
"Nói miệng không bằng chứng, lấy chứng cứ ra."
. . .
Khoa trưởng Lưu nhìn hai bên cãi nhau ngay trước mặt mình, vỗ mạnh bàn:
"Làm gì hả? Có muốn chừa một chỗ trống cho mấy người một mình đấu võ không?"
Trong lòng sinh viên luôn sợ giáo viên nhà trường, cả đám im thin thít.
Bác sĩ nữ bất mãn nói:
"Lão Lưu, nhỏ giọng giùm, làm tôi sợ đến run tay này."
Dường như bác sĩ trong mỗi đại học đều chung một khuôn mẫu, hơn ba mươi tuổi rất có phong vận, trời lạnh còn mang vớ màu đen, bên dưới blouse trắng là đôi giày cao gót màu đen, khi đi thì tỏa mùi nước hoa.
Mỗi ngày cô ta không có việc gì để làm, dường như đang dụ dỗ nam sinh bị bệnh nhiều chút, kê toa, truyền nước biển.
Khoa trưởng Lưu xin lỗi bác sĩ nữ, khi quay đầu nhìn học sinh thì khuôn mặt nghiêm nghị:
"Tự ý đánh nhau là sai rồi, nhưng hai bên đều không bị thương nghiêm trọng, tôi đề nghị hòa giải riêng, bởi vì tố cáo lên trường học chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai bên."
Khoa trưởng Lưu nhìn xung quanh, nói:
"Cho dù cậu là chủ tịch hội học sinh của Học viện Thủy lợi."
Đây là khác biệt giữa Đại học Đông Đại 985 và Học viện Tài chính hạng hai, thật ra thân phận của Thái Phong và Trần Hán Thăng ở trong trường xấp xỉ nhau.
Trần Hán Thăng là chủ tịch hội học sinh của Khoa học Xã hội và Nhân văn, Thái Phong là chủ tịch hội học sinh của Học viện Thủy lợi. Nhưng Trần Hán Thăng có thể vẫy vùng trong Học viện Tài chính, còn có quan hệ thân thiết với các cấp lãnh đạo.
Đây không phải bởi vì năng lực của Trần Hán Thăng mạnh, đương nhiên cũng có nguyên nhân đó, nhưng nguyên nhân khác là vì Đại học Đông Đại quá lớn.
Nghe kiến nghị của thầy giáo phòng bảo vệ, Thái Phong không đồng ý:
"Là Thư Vân đánh người, dù hai bên đều bị trừng phạt thì nó cũng bị phạt nặng hơn tôi. Nếu tôi bị quở trách, nó phải bị xử phạt cảnh cáo, ngoài ra phải xin lỗi trước mặt mọi người, hơn nữa bồi thường tiền thuốc men."
Nhiếp Tiểu Vũ vừa nghe sẽ gây lớn chuyện thì vội đi qua khuyên nhủ. Phòng bảo vệ, bác sĩ nữ cũng cảm thấy không cần thiết như vậy, hai người khuyên thật lâu nhưng Thái Phong không thay đổi chủ ý.
Khoa trưởng Lưu không còn cách nào khác, nhìn sang Thư Vân:
"Ý của cậu thế nào?"
Thư Vân hừ mũi:
"Chuyện tôi làm tự tôi gánh vác, thích xử phạt thì cứ phạt."
"Vậy mày hãy xin lỗi trước."
Thái Phong đưa ra yêu cầu, bởi vì Tiêu Dung Ngư đẩy cửa tiến vào.
Môi Thư Vân mấp máy, định mở miệng thì Trần Hán Thăng theo sau Tiêu Dung Ngư vào phòng y tế.
Người trung niên của ban bảo vệ vừa nhìn thấy Trần Hán Thăng, thầm nghĩ sao đi đâu cũng gặp tên này.
Nhiếp Tiểu Vũ ở một bên giải thích rõ sự tình:
"Xin lỗi, bồi thường, có lẽ còn bị xử phạt cảnh cáo . . ."
Trần Hán Thăng nghe xong, nhìn vết thương trên mặt Thái Phong, cảm thấy vấn đề cũng không lớn.
Trần Hán Thăng chân thành nói:
"Chúng tôi có thể chỉ xin lỗi và bồi thường, thì có thể bỏ qua xử phát cảnh cáo không?"
"Cậu là ai?"
Thái Phong đang quan sát nam sinh trước mắt, khi thấy Trần Hán Thăng nắm tay của Tiêu Dung Ngư thì hiểu ra, đây là bạn trai mà cô quen năm năm.
Bình thường Tiêu Dung Ngư giao lưu với người khác tuy thân mật nhưng luôn giữ khoảng cách, đã bao giờ thấy cô nắm tay với ai.
"Không thể nào, Thư Vân nhất định phải bị xử phạt!"
Thái Phong cắn răng nói, đây là thù mới hận cũ gộp lại.
Trần Hán Thăng vẫn luôn muốn giải hòa cho êm chuyện:
"Bị thương nhẹ một chút thôi, thật sự không cần làm lớn chuyện như vậy, mọi người đều là bạn học."
Có người ở bên cạnh Thái Phong hùa theo:
"Đánh người bị thương còn tính là bạn học sao?"
Trần Hán Thăng nói:
"Tay chân không có mắt, đánh nhau thì khó tránh khỏi."
"Vậy mày để tao đánh một đấm rồi hãy lặp lại lời này!"
Thái Phong giận dữ nhìn Trần Hán Thăng, nói mát thì hay lắm, đứng nói chuyện không đau lưng.
Trần Hán Thăng quay đầu nhìn Thư Vân, dửng dưng nói:
"Được chứ, chỉ cần anh đừng bắt anh Thư đi nhận xử phạt, bị đấm một, hai cái đều được."
"Tao . . . !"
Chút kinh nghiệm xã hội của Thái Phong sao đấu lại tên lưu manh Trần Hán Thăng? Vài câu đã bị nói á khẩu.
Thái Phong dứt khoát lờ đi Trần Hán Thăng, nói với Thư Vân:
"Mau xin lỗi và bồi thường tiền thuốc men, ngày mai chờ phụ đạo viên tìm đi!"
Trần Hán Thăng thấy nói ngọt nói nhạt Thái Phong đều không chịu thì nhíu mày, Tiêu Dung Ngư quen thuộc động tác này nhất.
Tiểu Trần không có tính kiên nhẫn, khi phỏng chừng không có khả năng bàn bạc được thì trở mặt.
Quả nhiên, Trần Hán Thăng nói với Thư Vân:
"Anh Thư, thật sự nhận xử phạt thì có thấy hối hận không?"
Thư Vân lắc đầu.
"Nếu vậy thì xin lỗi cái khỉ gì, còn về tiền thuốc men."
Trần Hán Thăng cầm lấy tờ thu phí của phòng y tế, thấy mới có hơn 200 tệ, hắn lấy ra năm tờ tiền giấy loại 100 ném cho Thái Phong:
"Số tiền này không chỉ có lần này, để dành lần sau nữa."
"Anh Thư, nếu thằng này còn quấy rối nữa thì anh cứ đập thêm một trận, dù sao đã bồi thường rồi!"
Thoáng chốc cả phòng trừ Tiêu Dung Ngư và Nhiếp Tiểu Vũ ra, còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, sao người này trở mặt nhanh vậy?