Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 280 - Chương 280: Vừa Lừa Dối Sinh Viên, Vừa Lừa Gạt Bé Gái

Chương 280: Vừa lừa dối sinh viên, vừa lừa gạt bé gái Chương 280: Vừa lừa dối sinh viên, vừa lừa gạt bé gái

“Bồi thường không xin lỗi” đây là thái độ đêm nay của Trần Hán Thăng, siêu vô sỉ

mà chọc tức người.

Đương nhiên, người bị tức là Thái Phong.

“Thầy Lưu, bọn họ sỉ nhục người!” Toàn thân Thái Phong run run: “Nói như là ai

thiếu vài đồng bạc lẻ đó vậy, tôi cần một lời xin lỗi trịnh trọng.”

“Chỉ cần anh không mở rộng ảnh hưởng thì đừng nói là xin lỗi.” Trần Hán Thăng

chỉ vào mình, lại chỉ hướng Nhiếp Tiểu Vũ: “Chúng tôi còn có thể cúi đầu 90 độ.”

Thư Vân nhìn Trần Hán Thăng, mắt lấp lóe.

Thái Phong quay đầu tỏ vẻ không đồng ý, mặc kệ là xử phạt cảnh cáo hay thông

báo phê bình, Thư Vân phải bị một cái.

“Không đồng ý thì thôi.”

Trần Hán Thăng vỗ vai Thư Vân, ra hiệu anh ấy đi theo chính mình ra ngoài:

“Đã đưa tiền bồi thường, chờ xử phạt là được.”

“Thầy Lưu còn quản nữa không? Chưa từng thấy học sinh nào kiêu ngạo ngang

ngược như vậy!”

Trong phòng y tế xa xa còn vọng ra giọng nói tức giận của Thái Phong.

Lãnh đạo phòng bảo vệ Đại học Đông Đại nói thật lòng:

“Tôi đã sớm khuyên cậu giải quyết riêng, chuyện vốn không lớn lao gì, nhưng cậu

cứ muốn làm lớn chuyện, bây giờ người ta cứng rắn bất chấp luôn rồi.”

Đoàn người Trần Hán Thăng đi ra phòng y tế, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu

xuống đất, nhiệt độ không khí lạnh cóng, há miệng ra là đầy khói trắng.

“Tỉnh Tô Đông này đúng là một nơi chẳng dính tới đâu cả.”

Trần Hán Thăng phàn nàn:

“Tỉnh phía bắc có thời tiết ấm áp, bên ngoài tuyết rơi nhiều, trong phòng ấm áp, tỉnh phía nam tới gần xích đạo, thời tiết không lạnh, chỉ có chỗ chúng ta hễ đến mùa đông là cần dựa vào máy sưởi bằng điện để sưởi ấm.”

Tuy điều Trần Hán Thăng nói là thật, nhưng người khác đều im lặng không đáp lại,

dù sao mới vừa trải qua chuyện như vậy. Tiêu Dung Ngư giật nhẹ góc áo của Trần

Hán Thăng, nhắc nhở hắn chú ý không khí hiện tại.

Trần Hán Thăng nhủ thầm đánh nhau thì cũng lắm là bị xử phạt cảnh cáo, không

ảnh hưởng thi cao học, lo lắng có tác dụng gì.

“Đi ăn khuya không anh Thư?”

Trần Hán Thăng choàng qua cổ Thư Vân:

“Nếu anh bị xử phạt, với tài nguyên hiện giờ của tôi cũng không giúp được, ai kêu

cấp bậc của Đại học Đông Đại cao, cho nên tôi kiến nghị hãy đi uống vài ly, trở lại

ngủ một giấc, chuyện gì cũng không có.”

Thư Vân vốn rất cảm kích Trần Hán Thăng, cảm thấy được ông chủ ủng hộ nhiệt tình, giờ nhận lời đề nghị chuyện đã làm thì không tiếc, anh ấy hơi không thích ứng.

Tiêu Dung Ngư và Nhiếp Tiểu Vũ liếc nhau, thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.

Trần Hán Thăng khuyên nhủ Thư Vân:

"Đừng lo lắng, sự tình đã như vậy, nhưng cấp bậc cao cũng có ưu điểm của nó, đó là xử lý sự tình đều cố gắng giữ sự cân bằng, sẽ không tùy ý thiên hướng học sinh nào.”

“Được rồi, vậy đi ăn khuya đi."

Cuối cùng Thư Vân vẫn đồng ý, bởi vì Trần Hán Thăng nói khá có lý.

Bữa cơm này ăn trong quán ăn nhỏ gần Đại học Đông Đại. Tiêu Dung Ngư quên đang giận Trần Hán Thăng, luôn tám chuyện với Nhiếp Tiểu Vũ, ngẫu nhiên quay qua nói chuyện với Trần Hán Thăng.

Giống như hai vợ chồng cãi lộn, gay gắt tới mức sắp ly hôn thì bỗng có họ hàng đến chơi.

Hai vợ chồng buộc phải giấu đi cảm xúc, giả vờ không cãi nhau nhiệt tình đãi khách, chờ họ hàng rời đi thì dường như mắc bệnh lẩn, hai người không nhắc lại chuyện gây gổ nữa.

Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đang trong tình huống này, sự kiện lần này làm chiến tranh lạnh dừng lại, hai người sẽ không đặc biệt nhắc tới.

Uống chưa được vài ly Thư Vân đã đứng lên kính rượu:

“Đánh nhau là lỗi của tôi, cảm ơn Trần tổng đã khuya mà còn đặc biệt lại đây, luôn ủng hộ tôi.”

Trần Hán Thăng nói:

“Vậy anh hãy cố gắng làm việc, chờ khi anh làm ra thành tích gì thì hãy vả sưng mặt người khác. Lúc trước các người không cho tôi vào ký túc xá, sau này tôi không cho các người vào văn phòng của tôi!”

Thư Vân cười cười không lên tiếng, anh ấy nghĩ đây chỉ là lời khích lệ, có chút tính chất lừa dối.

Nhưng hành động đêm nay của Trần Hán Thăng quả thực khiến người sản sinh một chút cảm giác trung thành.

. . .

Thời gian lặng lẽ bước vào tháng mười hai, nhiệt độ không khí ở Kiến Nghiệp càng thấp, bầu trời phần lớn là âm u, dự báo thời tiết đều nói có lẽ sẽ có tuyết rơi, kết quả mới cuốn chút gió lạnh đã mất tăm.

Đặc biệt mỗi khi đến giữa trưa, mặt trời sẽ ló đầu ra, điều này khiến đám sinh viên Đại học Kiến Nghiệp mong đợi đã lâu rất là thất vọng, tuyết rơi thì lãng mạn biết mấy.

Tiệm trà sữa ngày càng đắt khách, học sinh của Học viện Tài chính đều thói quen mùa đông ôm một ly trà sữa đi lên lớp, mấy ngày này giữa trưa là lúc ấm nhất, Trần Hán Thăng sẽ phơi nắng trên ghế dài bên ngoài tiệm trà sữa.

“Thư Vân rốt cuộc vẫn phải nhận một xử phạt cảnh cáo, Thái Phong cũng bị thông báo phê bình."

Nhiếp Tiểu Vũ đang báo sự tình cho Trần Hán Thăng:

“Nhưng Thư Vân rất có lòng trách nhiệm, bình thường chủ động tăng ca, khai thác thị trường bên Đại học Đông Đại rất nhanh."

Trần Hán Thăng gật đầu:

“Tốt lắm, nhưng cô đừng nhắc phí tăng cao, công ty nhỏ đang trong giai đoạn sáng lập, phải bóc lột công nhân."

Nhiếp Tiểu Vũ trợn trắng mắt, thật sự là không thèm che đậy chút nào.

“Chúng ta cũng phải đối mặt với một vấn đề khác, ảnh hưởng của Hỏa Tiễn 101 càng lúc càng lớn, phải luôn chuẩn bị tinh thần bị tổng bộ công ty Thâm Thông phát hiện.”

Trần Hán Thăng nói: "Cho dù quản lý của công ty chi nhánh Kiến Nghiệp Khổng Tĩnh luôn hỗ trợ chặn lại, nhưng rất có thể thông tin sẽ từ con đường khác truyền lên trên.”

“Cậu có hành động ứng đối nào không?”

Nhiếp Tiểu Vũ thường xuyên lo lắng vấn đề này, hiện tại tài nguyên vận chuyển của Hỏa Tiễn 101 đều dựa vào Thâm Thông.

Trần Hán Thăng xoe tay:

“Cũng có, nhưng trong lòng tôi không mấy tự tin. Tuy nhiên, nếu muốn Hỏa Tiễn 101 phát triển thì phải vượt qua ngưỡng cửa này.”

“Anh ơi, anh ơi!”

Tiếng kêu của một bé gái ngắt ngang cuộc nói chuyện lần này, Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, con gái của phụ đạo viên Quách Trung Vân, Quách Giai Tuệ chạy tới.

Nhà trẻ đã nghỉ đông, để con nhóc mập này ở trong nhà thì không ai chăm sóc, Lão Quách thường dẫn đến trường, tiệm trà sữa tự nhiên là nơi thích hợp nhất, Quách Giai Tuệ đã đến vài lần.

Lão Quách cũng theo ở phía sau, ông biết Nhiếp Tiểu Vũ là sinh viên làm thêm của Hỏa Tiễn 101.

Quách Trung Vân cười nói:

“Dạo này thế nào? Thầy hướng dẫn như tôi thật ra không có việc gì để làm.”

Ông không ham hơn thua trong công việc, chỉ quan tâm về gia đình.

“Cũng tạm ổn, ngẫu nhiên có chút khó khăn."

"Vậy là tốt rồi, nhưng cậu không thể bỏ quên việc học, thí dụ như thi biện luận vào tháng mười hai này.”

"Em biết mà, hội học sinh có Thích Vi, trong lớp có Hồ Lâm Ngữ, hẳn là vấn đề không lớn."

Hai người nói mấy câu, Lão Quách đứng lên nói:

“Gửi tạm Giai Tuệ trong tiệm trà sữa, tôi về ký túc xá ngủ trưa một giấc, con bé ở bên kia ồn ào quá không ngủ được.”

"Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm."

Trực tiếp giao Quách Giai Tuệ cho Trần Hán Thăng thì Lão Quách không yên tâm, chủ yếu là Thẩm Ấu Sở ở đây.

Phụ đạo viên biết rõ nhất tính cách của từng học sinh trong lớp.

Thẩm Ấu Sở vội ra khỏi quán, Lão Quách chỉ hướng Quách Giai Tuệ nói:

“Tôi đi ngủ trưa một giấc, trò hãy chăm sóc giúp tôi.”

“Dạ được.”

Thẩm Ấu Sở nhẹ gật đầu.

Quách Giai Tuệ ngước đầu lên, cười ngọt ngào với Thẩm Ấu Sở, về khí chất thì con bé mập này càng giống Tiêu Dung Ngư.

“Anh ơi, bài này giải thế nào ạ?”

Quách Giai Tuệ lấy bài tập nghỉ đông ra khỏi balo nhỏ.

Nhà trẻ không có bài tập nghỉ đông, nhưng cô giáo Quách cho bài tập, trước Tết Quách Giai Tuệ sẽ lên tiểu học.

Trần Hán Thăng gác chéo chân cầm lấy sách, hắn vốn cảm thấy bài tập nhà trẻ có thể tùy tiện giải quyết, kết quả xoe tròn mắt nhìn, không ngờ là bài kinh điển “Gà thỏ chung chuồng”.

Với thành tích mười hai điểm của Trần Hán Thăng chắc chắn trả lời không được, mặc dù đây là “Bài thú vị”, nhằm đề cao IQ.

Quách Giai Tuệ xem Trần Hán Thăng nhìn bài tập cả buổi, non nớt hỏi:

“Anh ơi, không biết làm ạ?”

Trần Hán Thăng lúng túng ho khan một tiếng, trong lòng thầm mắng đề mục quái quỷ gì, không có ý nghĩa thực tế gì cả, trong hiện thực chỉ có đếm là xong rồi.

“Đương nhiên phải biết làm chứ.”

Trần Hán Thăng quyết định từ khía cạnh khác “Chỉ dạy” cho con bé mập.

“Tại sao phải viết những bài tập này? Chơi trò chơi không vui hơn sao?”

“Mẹ bắt em viết, chủ nhật mẹ sẽ kiểm tra.”

“Vậy cứ để cô kiểm tra.”

“Nếu không làm bài sẽ bị mẹ tét tay.”

“Giai Tuệ, em phải nghĩ như vầy.”

Trần Hán Thăng khép sách bài tập lại, tiện thể trốn bài “Gà thỏ chung chuồng”:

“Tuy em bị đánh một trận, nhưng cái giá là vui vẻ chơi một tuần, tính ra thì có phải không bị lỗ?”

Cô bé mập ngẩn người ra, không ngờ có cách tính như vậy, cô bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dứt khoát nhét sách vào balo.

“Đúng nhỉ, anh dẫn em đi sân thể dục đi!"

Bình Luận (0)
Comment