Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282: Người Là Của Tôi, Nhà Máy Cũng Thuộc Về Tôi

Chương 282: Người là của tôi, nhà máy cũng thuộc về tôi Chương 282: Người là của tôi, nhà máy cũng thuộc về tôi

Buổi tối, Trần Hán Thăng tham gia buổi họp trù bị cho cuộc thi biện luận của Học viện Tài chính thì tin nhắn hỏi tội của Trịnh Quan Đề rốt cuộc đến.

“Lý Tiểu Giai là phó quản đốc mà tôi cử ra phụ trách sản xuất tiêu thụ MP3 đợt thứ hai. Trong phòng họp lúc chiều, nếu cậu chịu hát đệm nói một câu thì bây giờ anh ta đã không chán nản như vậy!”

Trong tin tức bao hàm trách cứ cùng thất vọng, Trần Hán Thăng cũng không ngờ Lý Tiểu Giai dễ tự bế như vậy, nhưng hắn cảm thấy chính mình không làm sai gì cả.

Chính mình "Dũng cảm" đứng ra cũng chẳng đưa lại chuyển biến gì cho chuyện này, cùng lắm là tâm trạng của Lý Tiểu Giai tốt hơn một chút, biết rằng anh ấy không chiến đấu một mình.

Trần Hán Thăng: Đề ca, chúng ta hãy nói một cách thực tế, bởi vì tôi người nhỏ lời nhẹ nên có nói cũng vô dụng, rất có thể từ một người tự bế biến thành hai người tự bế.

Trịnh Quan Đề: Sao cứ cảm thấy cậu không chút đứng đắn?

Trần Hán Thăng không kiềm được bật cười, hắn vốn không định đứng hẳn về phe Lý Tiểu Giai nên khi nói chuyện mang hơi hướng trêu tức.

"Khụ khụ."

Cô giáo Quan Thục Mạn của đoàn ủy ở đằng trước ho khan một tiếng, nhắc nhở Trần Hán Thăng đừng mất tập trung.

Bây giờ đã chẳng còn Tả Tiểu Lực khờ khạo chỉ thẳng vào mặt Trần Hán Thăng bắt hắn tập trung chú ý khi họp, ngay cả chủ tịch hội học sinh của viện là Trần Thiêm Dụ đều không dám làm như vậy.

Nhưng Trần Hán Thăng cũng yên phận nhiều, ngồi thẳng người nghe Quan Thục Mạn nói chuyện, nhắn tin cho Trịnh Quan Đề cũng trở nên nghiêm túc.

Trần Hán Thăng: Thật ra là vì cô quá sốt ruột, phó quản đốc Lý không đủ lý lịch, không thể phối hợp từ trong đó, chỉ có cô quay về Kiến Nghiệp mới hoàn thành sản xuất MP3 đợt thứ hai được.

Trịnh Quan Đề: Chờ tôi về thì khó khăn lắm mới đặt nền móng, khi đó thị trường cũng vuột mất.

Trần Hán Thăng: Vậy không còn cách nào, trừ phi . . .

Trịnh Quan Đề: ?

Trần Hán Thăng: Tôi có một chủ ý hơi ‘thúi’, tùy vào cô có đồng ý hay không.

. . .

Sáng hôm sau, Lý Tiểu Giai gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng:

“Cố vấn Trần, Trịnh tổng nói cậu có chủ ý ‘thúi’ . . . so nice?”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ ghê thật, không hổ là lớn lên ở Mỹ, chúng tôi muốn che giấu cái gì sẽ dùng từ lóng tiếng Trung trao đổi, Lý Tiểu Giai dùng luôn tiếng Anh, quả nhiên là hiểu thêm một môn ngoại ngữ thì có thêm biện pháp.

"Giai ca, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, trong điện thoại nói không rõ ràng."

“Được, vậy cậu mau lên.”

Trần Hán Thăng đang ở trong phòng học, vốn định đi ngay, nhưng thầy giáo dạy môn này là Đào Lập Tùng, ông giảng một lúc thì đột nhiên cười nói:

“Gần đây lớp chúng ta hơi khác nhỉ, liên tục mấy tiết học đều nhìn thấy một người lạ mà quen thuộc nhất.”

“Người lạ mà quen thuộc nhất” là bài hát trong album của Tiêu Á Hiên năm 1999, hiện tại tiệm cắt tóc bên trung tâm buôn bán Nghĩa Ô thường phát đi phát lại.

Lúc Đào Lập Tùng nói chuyện thì nhìn Trần Hán Thăng, cả lớp cười ồ lên, Trần Hán Thăng cũng cười, lời ngầm là nói hắn đổi tánh chịu đi học.

Lão Đào đối xử khá tốt với Trần Hán Thăng, đại khái năm ngoái Thẩm Ấu Sở tự tay làm kim chi mang đến phòng học, kết quả bị xa lánh, Trần Hán Thăng đứng ở góc độ lớp trưởng công khai ủng hộ, điều này khiến Đào Lập Tùng có ấn tượng rất tốt.

Cho nên trong cuộc thi cuối kỳ của mấy giáo viên chấm bài, chỉ có “Tổ chức hành vi học” của Đào Lập Tùng là cho Trần Hán Thăng đạt điểm tiêu chuẩn.

Trong đại học ngẫu nhiên cũng sẽ đụng gặp một, hai giáo viên như vậy, bọn họ không cần nịnh nọt ai, cũng chẳng cần ai nịnh mình, chỉ lo dạy môn học của mình, thưởng thức học sinh nào có cá tính.

Vì thế Trần Hán Thăng không cúp lớp buổi sáng, dù sao người sốt ruột không phải là hắn.

Giữa trưa đến nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, Lý Tiểu Giai kéo Trần Hán Thăng đi căn-tin ăn cơm.

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm từ chối: "Giai ca lên chức mà sao keo vậy, dẫn tôi đi bên ngoài ăn một bữa đi."

Mãi khi ngồi vào phòng riêng của nhà hàng, Lý Tiểu Giai mới đột nhiên phản ứng lại:

“Cậu không chịu ăn trong căn-tin có phải vì sợ bị người khác nhìn thấy chúng ta."

“Đúng rồi, ảnh hưởng sẽ không tốt."

Trần Hán Thăng sảng khoái thừa nhận.

Lý Tiểu Giai lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ một sinh viên mà suy xét vấn đề còn kỹ càng hơn mình, có người hay nói EQ của mình thấp cũng đúng.

Trần Hán Thăng không định thảo luận kinh nghiệm xã hội với Lý Tiểu Giai, nói thẳng:

“Mấu chốt của chuyện này nằm ở chỗ khi tiến hành sản xuất MP3 đợt thứ hai thì Giai ca muốn cải cách, nhưng nhóm người quản đốc Lâm không đồng ý, cho nên chỉ cần nghĩ biện pháp khiến bọn họ . . .”

Trần Hán Thăng làm động tác tay chém xuống.

Lý Tiểu Giai giật mình kêu lên:

“Cậu đang đùa hả? Sao có thể làm hành vi phạm pháp?!”

“Giai ca nghĩ đi đâu vậy, tôi là sinh viên của thời đại mới, sao có thể làm hành vi bạo lực được?”

Trần Hán Thăng giải thích rằng:

“Ý của tôi là nếu bọn họ không tán thành thì tiễn lên đường hết, mắt không thấy tâm không phiền, cũng sẽ không quấy rầy suy nghĩ chính xác của anh.”

Lý Tiểu Giai do dự hỏi:

“Cậu xác định đưa đi chứ không phải xử lý?”

"Đương nhiên không phải."

"Người ta không phải tên ngốc, sao chịu nghe sắp xếp của cậu được?”

“He he.” Trần Hán Thăng cười cười: "Đây là phần tinh túy, nhóm người quản đốc Lâm cảm thấy thành tích sản xuất tiêu thụ MP3 đợt một khá lắm mà, anh có thể đăng ký một đoàn du lịch, ngoài mặt là thưởng cho mọi người khoảng thời gian qua vất vả, vừa lúc cũng tới gần cuối năm, chắc chắn bọn họ sẽ không hoài nghi.”

Lý Tiểu Giai nhanh chóng hiểu ra:

“Đoàn du lịch tập trung bọn họ lại một chỗ, vậy đưa đi đâu thì thích hợp?"

Trần Hán Thăng đáp: "Đương nhiên là càng xa càng tốt, nước ngoài thích hợp nhất, đến lúc đó trong nhà máy chỉ có một mình anh, hoàn toàn là vũ đài thuộc về anh.”

“Lỡ như bọn họ biết, nhanh chân quay về thì sao?”

Lý Tiểu Giai cảm thấy chủ ý này rất cực đoan, hơn nữa cũng có lỗ hổng.

Trần Hán Thăng đã chuẩn bị từ trước: "Đây là nguyên nhân tôi nói đưa đi nước ngoài, đến lúc đó anh đi theo, tìm cơ hội lấy cớ là đặt vé máy bay rồi giấu luôn giấy căn cước của nhóm người quản đốc Lâm. Ở nước ngoài mà không có giấy căn cước thì sao trở về?”

“Fuck!”

Lý Tiểu Giai giống như lần đầu tiên nhận thức Trần Hán Thăng, không kiềm được đánh giá:

"Nếu nhóm người quản đốc Lâm bọn họ biết là ta giấu giấy căn cước thì chẳng phải là hận chết tôi?”

"Ai kêu anh thừa nhận."

Trần Hán Thăng không kiềm được lắc đầu:

“Anh cứ nói là vali cất giấy căn cước bị trộm, đi du lịch đánh mất ít đồ là chuyện thường ở huyện, cùng lúc đó anh lấy cớ giúp bọn họ làm lại giấy căn cước mà về nước, không chừng ban quản lý còn cảm tạ anh.”

Hôm nay Trần Hán Thăng hoàn toàn cho Lý Tiểu Giai mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là từng mắt xích gắn chặt.

Lý Tiểu Giai còn một thắc mắc:

“Lỡ cuối cùng bọn họ phát hiện giấy căn cước không phải được làm mới thì tính sao?”

“Tìm đại lý do là xong.”

Trần Hán Thăng cảm thấy đây không phải chuyện khó gì:

“Anh cứ nói là cảnh sát địa phương tìm về giùm, chẳng lẽ bọn họ còn đi đồn cảnh sát hỏi cho ra nhẽ à?”

“Ngoài ra . . .” Trần Hán Thăng nói tiếp: “Sau khi đám trùm này ra ngoài, anh có thể thừa dịp cất nhắc lôi kéo một nhóm người, khiến bọn họ hỗ trợ nhiệm vụ sản xuất MP3 đợt thứ hai, như vậy cũng tính là thành viên tổ chức của anh, về sau anh sẽ không đơn độc một mình như ngày hôm qua.”

Lý Tiểu Giai nhớ lại bộ dạng của mình trong cuộc họp hôm qua thì cảm thấy khó chịu, trong lòng cân nhắc tính hợp lý trong đó.

Lý Tiểu Giai vẫn thấy lo:

“Tóm lại giấy không gói được lửa.”

Trần Hán Thăng cười nói:

“Lúc ấy anh sớm chứng minh được bản thân từ tiêu thụ MP3 lần hai rồi, vừa có thành tích lại có thành viên tổ chức, ai còn dám làm gì anh?”

Trong phòng riêng đột nhiên không có âm thanh, chỉ có đồng hồ treo trên tường kêu “Tích tắc tích tắc”, Lý Tiểu Giai lẳng lặng nhìn mặt bàn trải vải đỏ.

Trần Hán Thăng biết Lý Tiểu Giai đang suy nghĩ, cũng không thúc giục.

“Tôi làm như vậy có thể thu hoạch rất nhiều, còn cậu?”

Cuối cùng Lý Tiểu Giai ngước đầu lên hỏi, không tin Trần Hán Thăng không có mưu đồ gì.

Trần Hán Thăng thầm nghĩ nếu tôi nói thật ra có khi làm anh sợ tới mức không dám ăn cơm.

Thật ra Trần Hán Thăng không tham gì, nguyện vọng của hắn rất bé nhỏ, muốn mấy năm sau ôm hết người và nhà máy vào ngực thôi.

Bình Luận (0)
Comment