Ôm luôn người và nhà máy vào ngực thì đúng là lý tưởng và nguyện vọng quá tuyệt vời, giống lúc nhỏ thấy người chủ trì xinh đẹp trên TV thì sẽ quấn quýt hỏi người lớn rằng "Người đó đã kết hôn chưa" vậy.
Hơn nữa Trịnh Quan Đề đại khái là người phụ nữ hiểu rõ Trần Hán Thăng hư hỏng cặn bã đến mức nào trên thế giới này, cô không dễ bị lừa dối.
"Để tôi về suy nghĩ kỹ rồi tính, cảm ơn góp ý so nice của cậu."
Tuy kiến nghị của Trần Hán Thăng không có lỗ hổng gì, nhưng Lý Tiểu Giai không đồng ý ngay.
Sau khi về văn phòng, Lý Tiểu Giai lập tức liên hệ với Trịnh Quan Đề để báo cáo.
"Đêm qua cậu ấy đã nói với tôi rồi."
Trịnh Quan Đề nói qua điện thoại:
"Đây là tư duy và phương thức làm việc rất điển hình của Trần Hán Thăng."
Lý Tiểu Giai hỏi dò:
"Vậy ý của cô là tôi có thể chọn dùng?"
"Tùy anh."
Trịnh Quan Đề ngẫm nghĩ nói:
"Thật ra đứng ở góc độ của tôi thì kết quả mới là quan trọng nhất."
Đại khái trải qua Trần Hán Thăng tẩy não, dường như Lý Tiểu Giai dần tỉnh ngộ ra, nghe hiểu lời ngầm trong cuộc đối thoại.
Đối với Trịnh Quan Đề thì ích lợi và thị trường có lẽ mới là nhân tố mà cô chú ý.
"Tôi biết rồi, cảm ơn Trịnh tổng."
Lý Tiểu Giai đã có quyết định, nhưng trước khi cúp máy chợt nhớ ra một việc:
"Mới rồi tôi hỏi cố vấn Trần tại sao giúp tôi như vậy, cậu ấy nói bởi vì lần đầu gặp cô thì đã không kiềm được thích cô."
"Cậu ta nói vậy hả, ha ha ha ha ha ha!"
Trịnh Quan Đề cười một tràng dài trong điện thoại rồi mới nói với Lý Tiểu Giai:
"Lời của Trần Hán Thăng chỉ có thể nghe cho vui, đôi khi không thể tin tưởng một dấu phẩy nào, anh biết lần đầu tôi và cậu ta gặp nhau trong cảnh nào không?"
"Không biết."
"Ngay lúc đó tôi hỏi đường, bên cạnh cậu ta là một cô bạn gái, còn đẹp hơn tôi."
Lý Tiểu Giai ngạc nhiên.
Chưa qua vài ngày, Lý Tiểu Giai gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng, biểu thị đã chuẩn bị xong đoàn du lịch, sắp bay đi Thuỵ Điển.
Trần Hán Thăng ngây ra một lúc, thầm nghĩ nhanh vậy sao?
Thảo nào ngạn ngữ có nói, học xấu thì dễ chứ học tốt thì khó, học giả nghiên cứu khoa học mày rậm mắt to như Lý Tiểu Giai khi mà biến đen thì không ngăn nổi.
Thật ra Trần Hán Thăng đã hiểu lầm, nhóm người Lâm Triêu Huy vốn định tổ chức một đợt du lịch cuối năm, nào ngờ Lý Tiểu Giai chủ động mời.
Hai bên đồng ý ngay, đám quản lý cấp cao lần đầu tiên cảm thấy Lý Tiểu Giai thuận mắt.
"Lần này cố ý không đặt vé chiều về, bởi vì tôi nói phong cảnh ở Thụy Điển rất đẹp, chờ mọi người chơi chán rồi chọn ngày về sau."
Khoảng thời gian này Lý Tiểu Giai đã nghĩ thông, nếu Trịnh Quan Đề không phản đối thì thật ra là biểu đạt sự ủng hộ ngầm rồi.
"Vậy được, xin chúc Giai ca sau khi trở về từ Thụy Điển thì phát triển sự nghiệp vĩ đại, thực hiện lý tưởng, chứng minh bản thân trong hạng mục MP3."
Trần Hán Thăng tỏ vẻ phủi sạch trách nhiệm.
Lý Tiểu Giai không đồng ý: "Nhiệm vụ lần này rất gian khổ, cậu có rảnh hãy tới giúp đỡ anh đi, anh đây có thể tự quyết định tăng thêm tiền lương phần trăm cố vấn cho cậu."
Trần Hán Thăng vẫn kiên quyết từ chối, chỉ tỏ vẻ sẽ hỏi thăm và ủng hộ hạng mục thường xuyên.
••••••
Đại khái là Trần Hán Thăng đưa ra chủ ý quá ác, nhóm người Lâm Triêu Huy không ngờ tới, cho nên Lý Tiểu Giai hành động rất thuận lợi, không lâu sau anh ấy thật sự cầm theo một túi bao hộ chiếu và giấy căn cước trở về.
Lập tức chuẩn bị mở ra kế hoạch sản xuất MP3 đợt hai, cất nhắc người mới, chọn mua nguyên vật liệu, sắp xếp dự án thiết kế.
Bởi vì không bị cản trở quá nhiều cho nên tiến hành rất thuận lợi.
Nhưng trong nhà máy không phải mọi người đều ngốc, một số người thấy trạng thái không đúng, nhanh chóng liên hệ ban quản lý Lâm Triêu Huy, nhưng bởi vì bọn họ đều ở nước ngoài, không gọi điện thoại di động được.
Một số công nhân viên chức áp dụng chính sách chống cự mềm, biểu thị sẽ không làm việc nếu không thấy bà chủ Trịnh, quản đốc Lâm hoặc là phó quản đốc khác.
Tiểu tổ thiết kế sản phẩm MP3 là tiêu cực nhất, Lý Tiểu Giai vừa đấm vừa xoa vẫn không ai chịu làm việc.
Lý Tiểu Giai lại muốn báo cáo với Trịnh Quan Đề, nhưng cầm lấy điện thoại lại buông xuống, gặp khó cứ tìm boss nhờ giải quyết thì trông mình thật vô dụng.
"Hán Thăng, cậu hãy nói xem nên giải quyết thế nào đây?"
Tuy không báo cáo với Trịnh Quan Đề nhưng Lý Tiểu Giai tìm đến Trần Hán Thăng.
Từ khi Trần Hán Thăng đưa ra chủ ý 'thối' kia thì hắn chiếm vị trí nhà âm mưu trong lòng Lý Tiểu Giai.
"Không nghe lời hả, dễ mà."
Giao cho Trần Hán Thăng xử lý chuyện này thì chỉ có một động tác:
"Kêu bọn họ đi phòng tài vụ thanh toán tiền lương, đuổi đi là xong."
Lý Tiểu Giai lắc đầu, nói:
"Làm vậy không được, bọn họ đi hết thì không ai thiết kế sản phẩm."
"Thế hả."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một hồi rồi bảo:
"Nếu là hành vi tập thể thì chắc chắn có cầm đầu, anh đuổi tên cầm đầu đi là có thể bình ổn sự kiện."
Lý Tiểu Giai cảm thấy có đạo lý, làm theo cách Trần Hán Thăng chỉ, kết quả ngay tối hôm đó anh ấy lại tìm tới Trần Hán Thăng.
"Hán Thăng, cách cậu chỉ không có hiệu quả. Sau khi tôi nói chuyện với tổ trưởng của tiểu tổ thiết kế sản phẩm MP3 thì toàn bộ tiểu tổ đòi từ chức, chỗ tôi đã nhận được mấy lá thư từ chức."
Trần Hán Thăng lấy làm lạ:
"Tổ trưởng này có sức hấp dẫn nhân cách vậy sao, cấp dưới đều chịu phục cô ta à?"
"Đúng rồi, tôi có nghe ngóng chút ít."
Lý Tiểu Giai buồn bực nói:
"Tổ trưởng này rất được cấp dưới kính yêu, bây giờ chúng tôi đâm lao phải theo lao, nếu đuổi đi hết thì sẽ không có người làm việc, giữ lại thì bọn họ vẫn không làm việc."
"Vậy còn giữ làm gì nữa, không thể nuông chiều tính xấu." Trần Hán Thăng cười cười: "Bọn họ đều ở trong nhà máy hả?"
Lý Tiểu Giai đáp:
"Còn, bọn họ đang ở văn phòng chờ hồi âm."
"Thế thì đợi tôi đi qua xem."
Trần Hán Thăng đưa bài cho Dương Thế Siêu, thay quần áo đi Tân Thế Kỷ.
Tiểu tổ thiết kế sản phẩm MP3 có năm người, khi Trần Hán Thăng đến thì có ghé qua văn phòng nhìn, sau đó trực tiếp tìm Lý Tiểu Giai.
Có người hỏi ngay:
"Tổ trưởng, người vừa rồi là ai?"
"Cố vấn trong nhà máy, nghe quản đốc Lâm và cậu ta có quan hệ thân thiết với bà chủ, phỏng chừng nghe nói chuyện của tổ chúng ta nên đặc biệt tới xem."
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi giải thích, người này là tổ trưởng của tiểu tổ thiết kế hạng mục MP3, Lâm Đông Đào, cũng là người cầm đầu vụ gây rối tập thể và từ chức tập thể lần này.
"Xì, ai đến đều vô dụng."
Một tổ viên tháo thẻ nhà máy đeo trên cổ xuống, tùy ý ném lên bàn:
"Hoặc là giữ lại hết, hoặc là cùng nhau từ chức, tóm lại là đại ca, tôi theo anh!"
"Đúng rồi, lần trước tôi bị cảm nặng phát sốt, là đại ca nửa đêm chở tôi đi bệnh viện."
"Anh không nhắc thì tôi suýt quên, mùa đông năm ngoái tôi vừa tốt nghiệp, không có tiền mua áo lông, là đại ca cho tôi mượn tiền mua, nếu không đã chết cóng trên vỉa hè."
••••••
Mấy tổ viên tình cảm quần chúng xúc động nói làm Lâm Đông Đào cảm động nước mắt lưng tròng.
Chính mình được quản đốc Lâm Triêu Huy cất nhắc, dự án thiết kế hiện tại rõ ràng đi ngược với suy nghĩ của quản đốc Lâm, xuất phát từ góc độ trung thành thì Lâm Đông Đào từ chối phục vụ Lý Tiểu Giai.
Cho nên Lý Tiểu Giai muốn đuổi việc chính mình cũng rất bình thường, không ngờ khi về văn phòng nói một tiếng, mọi người đều sẵn lòng cùng từ chức.
"Cảm ơn, cảm ơn các người."
Lâm Đông Đào luôn miệng cảm ơn, lòng ấm áp, trả giá lúc trước của mình đã được đền đáp.
Lâm Đông Đào ngây thơ nghĩ:
"Không chừng chúng ta có thể chống chọi đến ngày quản đốc Lâm trở về."