Không làm chủ gia đình sẽ không biết giá gạo mắm muối đắt, đây là cảm xúc chân thực hiện tại của Lý Tiểu Giai.
Mỗi vấn đề đều cần giải quyết, bao gồm mấy việc vặt vãnh, thí dụ như hai công nhân trong nhà máy gai mắt nhau nên đánh lộn, có người tay chân không sạch sẽ thâu ăn cắp đồ của bạn cùng phòng, công nhân nam chọc ghẹo công nhân nữ.
Những chuyện này mỗi ngày đều phát sinh, Lý Tiểu Giai suy bụng ta ra bụng người đột nhiên thấu hiểu cho Lâm Triêu Huy, ai cũng khó khăn cả.
Cốc cốc cốc!
Trần Hán Thăng ở bên ngoài gõ cửa, tiến vào.
Lý Tiểu Giai rất là bình dị đứng lên nói:
"Tối rồi còn bắt cậu lại đây, ngại quá."
"Không cần khách sáo, tôi mới đi xem văn phòng của tiểu tổ thiết kế."
Trần Hán Thăng ngồi trên sofa mềm mại:
"Quan sát biểu cảm của họ thì đúng là cảm giác đồng lòng."
"Bởi vậy mới nói là khó giải quyết."
Lý Tiểu Giai thở ra một hơi: "Tổ trưởng Lâm Đông Đào là nhân viên lâu năm, tác phong và tiếng tăm lúc bình thường đều không tệ, không phạm lỗi trong công việc, cấp dưới đều khá tôn trọng anh ta."
"Liên quan gì chúng ta?"
Lý Tiểu Giai lảm nhảm một đống, Trần Hán Thăng không kiên nhẫn nghe nên mở miệng ngắt lời.
"Ý của tôi là ra tay với công nhân viên chức như vậy thì phải hết sức cẩn thận." Lý Tiểu Giai nhíu mày nói: "Nếu không rất có thể mất lòng người."
"Giai ca thật là người tốt."
Trần Hán Thăng cười cười, thật ra câu đánh giá này có mùi mỉa mai, nhưng Lý Tiểu Giai không nghe ra, còn khiêm tốn khoát tay.
"Nhưng mà." Trần Hán Thăng chuyển sang chuyện khác: "Anh muốn làm người tốt thì không thể hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên tôi vẫn kiến nghị đuổi Lâm Đông Đào đi, năng lực mạnh đến đâu mà không nghe lời thì có ích gì?"
Lý Tiểu Giai nói:
"Nhưng nguyên tiểu tổ đòi đi theo, trong một chốc chúng ta không tìm được công nhân vừa có kinh nghiệm vừa quen thuộc thiết kế vỏ ngoài MP3."
Trần Hán Thăng dửng dưng nói:
"Những người này bị cảm xúc kích thích thôi, chờ họ bình tĩnh lại là được."
"Bình tĩnh bằng cách nào?"
"Dùng hiện thực và thứ này khiến bọn họ bình tĩnh."
Trần Hán Thăng nâng lên ngón cái và ngón trỏ ma sát vào nhau.
Lý Tiểu Giai không hiểu động tác này là đếm tiền, ngây ra một lúc hỏi: "Có ý gì?"
"À, không có gì, tôi bắn tim cho anh thôi."
. . .
Lúc hơn mười giờ, năm người của tiểu tổ thiết kế còn đang chờ công ty nói chuyện, tóm lại đã giao thư từ chức, bây giờ chờ quyết sách từ bên trên.
Một nhân viên của Phòng Hành chính đi tới nói:
"Xin chào, quản đốc Lý muốn nói chuyện với từng người, hãy chuẩn bị sẵn sàng."
"Đến rồi!"
Vài người nhìn nhau một cái, lúc này bọn họ vẫn tin tưởng nhau.
Người đàn ông đi ra ngoài đầu tiên còn vỗ vai của Lâm Đông Đào:
"Đại ca, tôi đi rồi về, chờ cùng nhau ăn khuya."
Lâm Đông Đào nhỏ giọng nói một câu:
"Anh em tốt!"
Nhưng khi đến văn phòng của Lý Tiểu Giai, tổ viên này phát hiện nói chuyện với mình không phải Lý Tiểu Giai mà là cố vấn trẻ tuổi kia.
"Lưu Hạo đúng không?"
Trần Hán Thăng lật xem tư liệu cá nhân trong tay:
"Anh và người yêu vừa kết hôn không lâu?"
Lưu Hạo vốn tưởng gặp mặt sẽ xoay quanh vấn đề công việc, gã sẽ nói rõ với quản lý rằng Lâm Đông Đào là cấp trên tốt cỡ nào, sao các người có thể tùy ý đuổi việc anh ta?
Lưu Hạo trong một chốc hoang mang, gật đầu thừa nhận:
"A, đúng vậy."
"Nghe nói anh từng xin phòng đơn ký túc xá trong nhà máy nhưng mãi không được duyệt?"
"Đúng rồi."
Nhắc đến việc này thì Lưu Hạo rất tức giận, lúc ấy chủ quản của bộ phận hậu cần cố ý làm khó dễ chính mình, rõ ràng có ký túc xá trống nhưng không chịu xếp cho.
"Đây là sơ sót trong nhà máy, đãi ngộ của người kết hôn nên khác với đàn ông độc thân. Hiện tại chuẩn bị sắp xếp cho anh một căn phòng đơn hướng nam, anh và vợ có thể vào ở."
Trần Hán Thăng thản nhiên nói.
Lưu Hạo giật mình ngước đầu lên, nhưng Trần Hán Thăng còn chưa nói xong:
"Anh làm việc trong nhà máy hơn ba năm, cũng coi như nhân viên lâu năm. Sau khi vợ của anh mang thai, mỗi tháng nhà máy trợ cấp 100 tệ tiền sữa bột cho hai người, tuy không nhiều nhưng bày tỏ tấm lòng."
Mắt Lưu Hạo lấp lóe, hé môi muốn nói cái gì:
"Tôi . . ."
Trần Hán Thăng mỉm cười nói:
"Anh làm lâu như vậy, thật ra đã đạt chuẩn thăng chức, nếu có vị trí trống thì nhà máy sẽ sắp xếp cho."
Lưu Hạo cúi đầu không lên tiếng, thật ra gã nghe hiểu ám thị này, bây giờ trong tiểu tổ người có lý lịch dày nhất là Lâm Đông Đào, thứ hai là gã.
Nếu Lâm Đông Đào đi thì phải chăng gã có thể nhận chức vụ này? Còn có ký túc xá, trợ cấp, không cần tìm việc mới.
"Bây giờ chúng ta bàn về thiết kế sản phẩm đi."
Trần Hán Thăng và Lưu Hạo giao lưu vài phút, thật ra toàn là nói vô nghĩa, chẳng qua vì không để cuộc giao dịch vừa rồi trần trụi quá, nói chút công việc để che lấp.
Rất nhanh, tổ viên thứ hai đi vào, Trần Hán Thăng lật tư liệu, cũng nói hai câu:
"Nghe nói lúc trước anh luôn muốn nghỉ phép nhưng cấp trên không duyệt."
"Vậy đi, chờ bán hết Mp3 đợt thứ hai, nhà máy sẽ cho anh nghỉ đông có lương một tuần, hơn nữa cho phí du lịch 500 tệ, tiền không nhiều nhưng bày tỏ tấm lòng."
Tổ viên thứ ba cũng đến, vẫn là hai câu đơn giản:
"Nghe nói trước Tết anh muốn chuyển chính thức?"
"Nếu chịu ở lại hoàn thành công việc thiết kế MP3 đợt thứ hai, nhà máy có thể cho anh chuyển chính thức vào trước Tết, hơn nữa nhận thưởng cuối năm nay. Anh mới tốt nghiệp đại học, tôi không kiến nghị thường xuyên đổi công việc."
Tổ viên thứ bốn đi vào.
"Nghe nói anh muốn xin tăng tiền lương nhưng chưa đạt chuẩn? Tuy nhiên mọi việc đều có cách thay đổi, nếu anh chịu ở lại hoàn thành việc thiết kế MP3 đợt hai sẽ được tăng tiền thưởng cuối năm nhiều hơn, tương đương với tăng lương."
"Sắp cuối năm rồi, dù gì cũng nên có ít tiền về nhà ăn Tết chứ, nghỉ việc thì chẳng có gì cả."
. . .
Người vào cuối cùng là Lâm Đông Đào, anh ta chẳng còn vẻ bình tĩnh lúc đầu, bởi vì bắt đầu từ Lưu Hạo, mỗi đồng nghiệp đi ra ngoài nói chuyện xong trở về sẽ nặng nề ngồi trên ghế.
Có người còn nhặt lên thẻ nhân viên nhà máy lúc trước ném xuống, đeo lên cổ.
Động tác nhỏ này khiến Lâm Đông Đào đột nhiên hoảng loạn.
Đẩy cửa đi vào phòng làm việc, Lâm Đông Đào trông thấy cố vấn trẻ tuổi kia đang cười nói với Lý Tiểu Giai.
Khi hai người nhìn thấy Lâm Đông Đào thì biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc.
Đặc biệt là cố vấn kia, cậu ta ném một tờ giấy qua, là "Đơn thuyết minh về tự động xin từ chức nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ" .
"Tổ trưởng Lâm, đây là đơn thuyết minh từ chức, điền vào là được."
Vẻ mặt Lâm Đông Đào sửng sốt, lần này thật sự đuổi việc mình sao?
"Còn nữa." Trần Hán Thăng nhìn Lâm Đông Đào: "Hành vi của anh là đi đầu sinh sự gây chuyện, chỉ nghe theo lãnh đạo khác, miệt thị quyền uy của lãnh đạo đương nhiệm, khiến không thể sản xuất bình thường, cho nên tháng cuối cùng của anh không được phát lương. Nếu anh cảm thấy không phục cứ đi bộ môn giám sát của khu lao động Giang Lăng khởi tố nhà máy."
Không chỉ Lâm Đông Đào bất ngờ với câu nói này, Lý Tiểu Giai cũng bị giật mình.
"Còn có vấn đề sao?"
Trần Hán Thăng đưa qua đơn thuyết minh tự động xin từ chức:
"Nếu không có thì anh cầm về điền đi."
Lâm Đông Đào lặng lẽ cầm đơn đi ra ngoài, khi quay về văn phòng thì phát hiện đồng nghiệp vừa rồi còn thề thốt bây giờ đã có người rời khỏi.
"Đại ca."
Lưu Hạo còn ở đây, đứng lên muốn nói vài điều.
Lâm Đông Đào đẩy nhẹ Lưu Hạo ra, cầm túi lên rời đi.
Lưu Hạo đứng yên tại chỗ, nét mặt phức tạp nhìn bóng lưng của Lâm Đông Đào, nhưng không đuổi theo.
Trong văn phòng, Lý Tiểu Giai hỏi thắc mắc:
"Tại sao trừ tiền lương tháng cuối của Lâm Đông Đào?"
Trần Hán Thăng thảnh thơi đốt điếu thuốc:
"Không trừ tiền của anh ta thì tôi lấy đâu ra tiền phát trợ cấp và tiền thưởng cho bốn người kia?"