Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291: Cái Nhìn Hôn Nhân Của Hộ Gia Đình Nhỏ

Chương 291: Cái nhìn hôn nhân của hộ gia đình nhỏ Chương 291: Cái nhìn hôn nhân của hộ gia đình nhỏ

"Đi thôi, mày còn nhỏ hơn tao vài tháng, tự xưng anh mà không biết ngượng mồm."

Vương Tử Bác lầu bầu. Trần Hán Thăng cười hút xong điếu thuốc, dắt đám sinh viên tuy hơi lúng túng nhưng cố gắng nhanh chóng thích ứng đi vào phòng riêng của khách sạn.

Nói tổng thể thì nghi thức thành lập công ty mới này rất ấn tượng, đương nhiên bởi vì không quen thuộc quá trình đi ăn trong khách sạn xa hoa nên nhiều người làm mấy hành động hơi quê.

Thí dụ như "Phí vị trà và phí phục vụ", Nhiếp Tiểu Vũ vẻ mặt buồn bực hỏi: "Chúng ta ở đây ăn cơm, chẳng lẽ được phục vụ không phải là điều đương nhiên sao?"

"Đúng vậy."

Trần Hán Thăng cũng đồng ý với Nhiếp Tiểu Vũ:

"Nhưng trong khách sạn lớn như vậy nếu không thu chút phí phục vụ thì cứ thấy không xứng với đẳng cấp này."

Thu An Bình ở bên cạnh hỏi: "Tối nay chúng ta ăn hết bao nhiêu tiền?"

Trần Hán Thăng xem thực đơn:

"Cộng thêm phí phục vụ thì cỡ 1500 đồng."

"Đắt vậy!"

Nhiếp Tiểu Vũ rất đau lòng: "Về sau nhất định phải ít tới nơi này."

"Về sau?"

Trần Hán Thăng bĩu môi nói:

"Mình định về trường học sẽ ăn bánh bao chay, vậy mà có người còn muốn về sau đến nữa? Chị Nhiếp sinh ra trong gia đình thế nào vậy? Có mỏ hay cất giấu máy in tiền?"

Nhiếp Tiểu Vũ trợn trắng mắt nói:

"Sai hết, bởi vì lần sau vẫn là ông chủ mời khách!"

"Thế thì lần này tôi sẽ trốn tính tiền."

Trần Hán Thăng chuẩn bị đi nhà xí.

Học sinh có một cái tật, đại khái là hình thành từ thời cấp 3, đi tiểu đều thích kết bạn.

Trần Hán Thăng vừa đứng lên, Vương Tử Bác, Lưu Bằng Phi, Thượng Băng, đám nam sinh tập thể đi ra theo.

"Đệt, ghét mấy người quá!"

Trần Hán Thăng ra vẻ mặc kệ bọn họ, mấy người khác không ngại, cười toe choàng vai bá cổ theo sau.

Những người này là cùng một nhóm sáng lập Hỏa Tiễn 101, hơn nữa đều là sinh viên của Kiến Nghiệp, tuổi xấp xỉ, khi tám chuyện về trường học thì dễ dàng sản sinh đề tài chung. Lưu Bằng Phi thậm chí hẹn hôm sau đi Học viện Bưu điện rủ Viên Hoa đi chơi.

Nhà vệ sinh trong khách sạn lớn Kim Lăng đều rất xa hoa, có nam sinh động tác nhanh đã đi ra cửa đứng chờ, ngứa miệng giễu cợt những người ra sau.

Trần Hán Thăng đi vệ sinh xong thì rửa mặt, nhìn mình trong gương đồng, mặt mày dường như trưởng thành hơn một chút so với hồi tốt nghiệp cấp 3.

Dù sao qua một năm rưỡi, tài học thì thụt lùi nhưng sự nghiệp cuối cùng có một ít tiến triển, về sau Hỏa Tiễn 101 chỉ có bốn nhiệm vụ.

Một là thực hiện ý nguyện của mình trong khi đàm phán với công ty Thâm Thông.

Hai là khiến Hỏa Tiễn 101 đứng vững gót chân trong nghề chuyển phát nhanh.

Ba là khai thác thị trường đại học.

Bốn là bán với giá cao.

Nghe như rất đơn giản, nhưng giống như nhốt con voi vào tủ lạnh cần ba bước vậy, bước thứ nhất mở ra tủ lạnh, bước thứ hai bỏ con voi vào, bước thứ ba đóng cửa lại, mỗi một bước đều siêu khó khăn.

"Phù."

Trần Hán Thăng thở ra làn hơi đầy mùi rượu, đi ra cửa định nói gì thì đột nhiên phát hiện mọi người đều đang xem một vở hài kịch.

"Tiểu Hoàng, hôm nay bữa cơm này thật ra là cơm chia tay, cô và Triệu Chính không hợp nhau."

"Chú dì, anh ấy đã hứa sẽ kết hôn với con."

"Không thể nào, nhà chúng tôi kết hôn chú trọng môn đăng hộ đối, vợ sau này của Triệu Chính nhất định là bác sĩ hoặc là nhân viên công vụ."

"Tiểu Tuệ, xin lỗi."

······

Bốn người đứng trước cửa phòng riêng cạnh buồng vệ sinh, một đôi vợ chồng trung niên vẻ mặt cao ngạo, một đôi người yêu trẻ sắp chia tay.

Trần Hán Thăng không biết vợ chồng trung niên, nhưng hắn biết cặp người yêu trẻ này, đó là Triệu Chính và Hoàng Tuệ.

Vẻ mặt Triệu Chính áy náy, Hoàng Tuệ thì khóc sướt mướt.

Vương Tử Bác kinh ngạc đến khó tin, bởi vì Tiểu Trần nói quá đúng.

Lúc Hoàng Tuệ nói muốn kết hôn với Triệu Chính, Trần Hán Thăng trực tiếp phán định bọn họ không thể nào, cha mẹ của Triệu Chính là quan nhỏ, loại gia đình không trên không dưới này xem trọng "Môn đăng hộ đối" nhất.

"Nhìn cái gì, xéo cho bố! ! !"

Dù gì là việc xấu trong nhà, Triệu Chính quát nạt đám sinh viên đứng hóng chuyện, gã đã quên mặt Vương Tử Bác, chân cún thì không xứng được người nhớ.

Mãi khi Trần Hán Thăng đi ra, Triệu Chính mới nhận ra sinh viên Học viện Tài chính kiêu ngạo trong quán rượu này.

Gã thậm chí bản năng gật đầu chào Trần Hán Thăng, đây là gia giáo được dạy từ lâu dài tới nay.

Ngoài mặt là có lễ độ, thật ra có quan niệm giai cấp thâm căn cố đế, bởi vì trong lòng Triệu Chính cảm thấy Trần Hán Thăng khá lợi hại, thừa nhận hắn nên mới chào.

Loại gia đình nhỏ này so đo với cả việc chào hỏi thì càng miễn bàn đến việc lớn hôn nhân.

Hoàng Tuệ tự nhiên cũng nhận ra Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, cô ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Có thể nói đây là thời gian bi thảm nhất trong đời cô, bạn trai đồng ý kết hôn lại đổi ý, rồi còn để người dự bị nhìn thấy.

Khiến Hoàng Tuệ khó hiểu nhất là Vương Tử Bác có thể ăn cơm ở khách sạn lớn Kim Lăng.

"Các người đang nhìn cái gì?"

Mẹ của Triệu Chính cau mày quát hỏi, nhóm người này rất rõ ràng là sinh viên, mặc đồ trông không quá đắt tiền.

Sinh viên đều có da mặt mỏng, tuy rằng thích xem náo nhiệt, nhưng đã bị đương sự phiền chán, nhóm người Lưu Bằng Phi chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Trần, đi thôi."

Vương Tử Bác kéo tay áo của Trần Hán Thăng, bây giờ trong lòng cậu ấy rất phức tạp.

Trần Hán Thăng không nhấc chân, hỏi nhỏ:

"Muốn làm chút gì đó không?"

"Không muốn!"

Vương Tử Bác trực tiếp từ chối, cậu ấy quá hiểu rõ Trần Hán Thăng, không biết đứa bạn thân từ nhỏ này đang nghĩ ra trò gì, nhưng Vương Tử Bác không muốn chơi cùng.

"Rất đơn giản."

Trần Hán Thăng kéo lại Vương Tử Bác: "Mày hãy đãi bữa cơm tối nay."

"Tao đãi?"

Vương Tử Bác rất nghi hoặc, trong ví của cậu ấy có khoảng hơn hai nghìn tệ, tất cả là tiền làm thêm đợt này, tuy số tiền đủ rồi.

"Đúng rồi, mày đãi, trả tiền ngay bây giờ, ngay trước mặt họ!"

Trần Hán Thăng gọi nhân viên phục vụ lại:

"Bàn của chúng tôi muốn tính tiền."

Tuy nhân viên phục vụ không biết tại sao khách muốn tính tiền ở chỗ này, nhưng vẫn nghe lời cầm hóa đơn đi tới:

"Chào quý khách, tổng cộng 1450 tệ."

Trần Hán Thăng nháy mắt với Vương Tử Bác, cậu ấy rất tín nhiệm Trần Hán Thăng, cho dù không hiểu cũng sẽ làm theo.

Nhưng khi rút 1500 tệ ra khỏi ví giao cho nhân viên thì Vương Tử Bác đã hiểu.

Bởi vì ánh mắt của Hoàng Tuệ nhìn cậu ấy là một loại cảm xúc chưa từng thấy, trong lòng Vương Tử Bác dâng lên cảm giác thỏa mãn bệnh trạng và khoái cảm trả thù, tim đập nhanh.

"Còn . . . còn dư năm mươi đồng, coi như tiền boa cho anh."

Vương Tử Bác nuốt nước bọt, gian nan nói ra câu này, tiếp đó kẹp ví dưới nách, bước đi không quay đầu lại.

Trần Hán Thăng nhủ thầm:

"Đợt này khoe mẽ hơi bị lố."

Hắn chú ý Hoàng Tuệ, cô ta nhìn chằm chằm hướng Vương Tử Bác xuống lầu.

Người khác không rõ có chuyện gì, còn cho rằng Trần Hán Thăng lười quay về phòng riêng, cả nhóm bàn tán chuyện vừa rồi. Hoàng Tuệ thành người bị hại, Triệu Chính là gã đàn ông yếu đuối, cha mẹ của Triệu Chính là phụ huynh chia cắt tình yêu lứa đôi.

Trần Hán Thăng thầm nghĩ những người này đa số FA mà phát biểu ý kiến thì hăng lắm.

Sắc mặt Vương Tử Bác u ám, mấu chốt là cậu ấy không tiện ngắt lời bọn họ, chỉ có thể mặc người khác đoán lung tung. Bên ngoài khách sạn vẫn u tối lạnh lẽo, mưa đã tạnh nhưng nhiệt độ không khí càng thấp, áo lông dường như không thể ngăn được gió lạnh chỉ có ở Kiến Nghiệp, dường như sắp có tuyết rơi.

"Hôm nay tan tiệc tại đây, hy vọng mọi người sẽ ghi nhớ ngày mười ba tháng mười hai, ngày Hỏa Tiễn 101 thành lập."

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm vung tay lên: "Mọi người, giải tán thôi!"

Mọi người lập tức giải tán, chỉ có Vương Tử Bác không nhấc chân:

"Trong lòng thật sự khó chịu."

Trần Hán Thăng vỗ vai Vương Tử Bác:

"Đêm nay tao không thể nhậu nữa, nếu không sẽ làm Thẩm Ấu Sở lo lắng. Đàn ông đi ra ngoài phải cho phụ nữ ở nhà yên tâm."

Vương Tử Bác tỏ vẻ thông cảm:

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi."

Trần Hán Thăng ngước đầu lên nhìn, cuối cùng tập trung vào một nơi:

"OK, vậy dẫn mày đi xoa bóp, quên chuyện vừa rồi đi."

Vương Tử Bác khó hiểu hỏi:

"Xoa bóp cái gì?"

Trần Hán Thăng chỉ hướng một cửa tiệm xông hơi xoa bóp ở gần đó:

"Thì thả lỏng, mày đang khó chịu mà, dạy cho một chiêu, gặp chuyện phân vân cứ đi bóp chân."

"Đệt, mày mới nói khiến Thẩm Ấu Sở yên tâm mà?"

"Ai là Thẩm Ấu Sở?"

Bình Luận (0)
Comment