Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290: Đồng Bạn Hợp Tác Với Sinh Viên Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 290: Đồng bạn hợp tác với sinh viên xây dựng sự nghiệp Chương 290: Đồng bạn hợp tác với sinh viên xây dựng sự nghiệp

Tuy Khổng Tĩnh đã về nhưng hàng dự bị Nhiếp Tiểu Vũ vẫn còn, thêm nữa bước chân thành lập công ty không thể ngừng lại chỉ vì bên Thâm Thông có ý kiến.

Đầu tiên là xác định địa điểm làm việc, đương nhiên việc này cũng không khó, Trần Hán Thăng trực tiếp thuê một gian ở cửa hàng mặt tiền đường Thiên Nguyên Đông ở khu đại học Giang Lăng, ước chừng cách chỗ của Chung Kiến Thành 20m.

Lúc ký hợp đồng, Chung Kiến Thành cũng ở bên cạnh nhìn.

Chung Kiến Thành vẻ mặt rối rắm, cáu kỉnh nói:

"Trần Hán Thăng, cậu muốn tạo phản cũng được, nhưng thuê ở đây làm cái gì? Sẽ bị Thường Tiểu Bình tưởng là hai chúng ta có gian díu với nhau."

"Lão Chung, nói gì kỳ vậy."

Trần Hán Thăng ngước đầu lên nói: "Trước kia cùng nhau ngắm sao trăng thì gọi chú cháu ngọt ngào, hiện tại người mới hơn người cũ, kêu người ta là Ngưu phu nhân . . ."

"Đệt, ai thèm ngắm sao trăng với cậu, biến thái à?"

Chung Kiến Thành xoay người đi, còn không quên rống một câu: "Giữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm, coi như bữa ăn khai trương."

Trần Hán Thăng lắc đầu:

"Còn lâu lắm mới khai trương, tôi muốn lừa dối thêm vài người tiến vào, nhưng ông muốn cho lì xì trước cũng được."

"Hôm khai trương khỏi mời, tốn tiền lì xì."

. . .

Hôm sau, Trần Hán Thăng lại kéo năm người phụ trách khu vực chuyển phát nhanh ở khu đại học Kiến Nghiệp đến.

Lý Quyến Nam của Học viện Tài chính, Lưu Bằng Phi và Thu An Bình của Học viện Khoa học Kỹ thuật, Viên Hoa của Học viện Bưu điện, Vương Tử Bác của Đại học Lý Công, Thư Vân của Đại học Đông Đại.

Còn có những thành viên nòng cốt như Nhiếp Tiểu Vũ, Thượng Băng, Vương Nham Tùng, Cao Đằng Phi.

Trần Hán Thăng nhìn lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương Tử Bác, lặng lẽ nói thầm một câu: "Mợ nó, dường như lẫn vào một vật lạ."

Vương Tử Bác không nghe rõ, còn duỗi cổ hỏi:

"Mày mới nói gì?"

"Không có gì, khen ngày càng lúc càng có khí chất."

Trần Hán Thăng nói linh tinh một câu, vỗ tay lớn tiếng nói: "Lần này triệu tập mọi người vì nguyên nhân đơn giản. Hỏa Tiễn 101 chuẩn bị thành lập công ty mới, về sau mọi người còn có một thân phận khác. Về nhà còn có thể nói với cha mẹ rằng chính mình là đồng bạn hợp tác với sinh viên gây dựng sự nghiệp, đương nhiên chỉ giới hạn ở phét lác thôi, bởi vì các người tạm thời không có cổ phân, chỉ có tiền lương cố định và trích phần trăm."

Sau khi tan họp, Trần Hán Thăng hoàn thành thủ tục đăng ký ở Bộ Công Thương, "Công ty Phục vụ Hậu cần Hỏa Tiễn 101" chính thức thành lập.

Không có tiếng pháo nổ và chiêng trống rung trời như mong đợi, càng không có cờ đỏ phấp phới, tâm trạng của Trần Hán Thăng cũng bình tĩnh không có gợn sóng, đại khái là biết sắp đối mặt cuộc đàm phán gian nan với tổng bộ Thâm Thông, cũng có thể vì biết sớm muộn gì sẽ bán Hỏa Tiễn 101.

Nhưng sinh viên khác đều rất hưng phấn, bọn họ vốn chỉ là sinh viên cực kỳ bình thường, trong sinh hoạt chỉ có đi học, bạn cùng phòng, căn-tin, thi lấy bằng, bọn họ luôn cảm thấy chính mình còn cách xã hội một lạch trời.

Còn về hành động "Mở công ty" thì càng cách xa với sinh hoạt trước mắt, nhưng khi thật sự đi đến bước này, tất cả mọi người đột nhiên có cảm giác tham dự với xã hội này, dường như cánh cửa sổ khác trong cuộc đời bị mở ra.

Trước kia làm thêm trong trường không cho mọi người cảm giác đó, nhưng khi thuê xong nơi làm việc, đăng ký tên công ty thì cảm giác nghi thức và trung thành dâng lên, đặc biệt là những sinh viên làm thêm đã đi theo Hỏa Tiễn 101 trải qua nhiều điều.

Tâm trạng của bọn họ vừa hưng phấn lại hạnh phúc, giống như tự tay chế tạo hàng mỹ nghệ rốt cuộc ra ra lò.

Trần Hán Thăng đi ra Sở Công Thương, Nhiếp Tiểu Vũ nhào vào ngực Thu An Bình khóc lên.

"Mợ nó, nếu Nhiếp Tiểu Vũ biết bố định bán Hỏa Tiễn 101 thì có khi nào đánh bom cảm tử đi tìm Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi nói rõ hết mọi chuyện không?"

Trong lòng Trần Hán Thăng nghĩ vậy, ngoài mặt ra vẻ cảm động nói:

"Các đồng chí, hôm nay Hỏa Tiễn 101 rốt cuộc chính thức thành lập!"

"Hú!"

Lưu Bằng Phi hú lên, ôm chầm Trần Hán Thăng.

"Thôi đủ rồi, đừng làm nhăn áo."

Trần Hán Thăng giả vờ ghét bỏ đẩy Lưu Bằng Phi ra, câu tiếp theo khiến cảm giác nghi thức càng đậm hơn.

"Mọi người về ký túc xá trước, tắm rửa sửa soạng, mặc đồ đẹp nhất, bảy giờ tối đi khách sạn lớn Kim Lăng tập hợp."

Trần Hán Thăng vung tay lên: "Tối nay chúng ta cũng xa xỉ một phen, kỷ niệm hôm nay."

"Tốt!"

. . .

Trước bảy giờ, đám sinh viên đúng giờ xuất hiện trước cửa khách sạn lớn Kim Lăng, Trần Hán Thăng nhìn quanh.

Cả đám ăn mặc chính chắn hơn, dường như cố ý tách khỏi thân phận sinh viên, huyết mạch còn kẹp một cặp táp da màu đen dưới nách.

"Ghê nhỉ Tử Bác, mày mặc đồ tây kẻ ô, kẹp cặp táp."

Trần Hán Thăng "Chậc chậc" bình luận: "Đáng tiếc là thiểu kính râm, nếu không là đậm mùi nhà giàu mới nổi.

Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về mình, đặc biệt trong mắt của Lưu Bằng Phi và Lý Quyến Nam tràn ngập hâm mộ cặp táp, Vương Tử Bác thầm đắc ý, khoát tay nói:

"Chúng ta không làm nhà giàu được, chúng ta là dân làm ăn chân đạp đất, Tiểu Trần, nhớ đừng bay quá."

Trần Hán Thăng bĩu môi: "Đi vào thôi, tôi đặt phòng riêng rồi."

Khách sạn lớn Kim Lăng là cấp năm sao, người phục vụ ở cửa rất chu đáo đẩy mở cửa thủy tinh, những sinh viên làm thêm trừ Trần Hán Thăng ra đây là lần đầu vào khách sạn cấp năm sao, càng là lần đầu tiên bị người khác phục vụ như vậy.

Cho dù trong lòng có chút khẩn trương và không thích ứng, nhưng bọn họ đều giả vờ bình tĩnh, nhỏ giọng nói cảm ơn người phụ vụ, rồi bình tĩnh đi qua cửa thủy tinh, không muốn khiến người khác nhìn ra mình là lần đầu tiên tới nơi như vậy.

Sảnh lớn cực kỳ lộng lẫy, nóc cao dát vàng rực rỡ, mặt đất sạch sẽ như gương, trong không khí có mùi nước hoa dễ ngửi, thỉnh thoảng có người nước ngoài kéo hành lý đi tới đi lui, các vị khách nhỏ giọng nói chuyện với quầy lễ tân.

Nói đến cũng lạ, sau khi bước qua cánh cửa đám sinh viên dần thích ứng không khí trong sảnh lớn, thậm chí cảm thấy khách sạn lớn cấp năm sau lộng lẫy rực rỡ này cách sinh hoạt của mình không quá xa.

Trước kia chỉ có thể nhìn từ xe bus.

Đây là 'gặp trường hợp' đơn giản nhất, thí dụ như về sau Nhiếp Tiểu Vũ cần bàn việc quan trọng với người khác, cô ấy đi vào khách sạn cấp cao này sẽ không thầm run.

Trần Hán Thăng đứng ở ngoài cửa hút thuốc, Vương Tử Bác đứng cạnh hắn:

"Tao còn tưởng hôm nay mày sẽ dẫn theo một em tới chứ."

"Dẫn ai trong hai người tới thì thích hợp?"

Trần Hán Thăng lườm Vương Tử Bác:

"Nếu dẫn ai đều không ổn thì đừng dẫn theo."

"Cũng đúng."

Vương Tử Bác gật đầu, Trần Hán Thăng chuẩn bị đi thì cậu ta vội hỏi:

"Kính mát của mày cất đâu rồi?"

Trần Hán Thăng quay đầu:

"Chẳng phải mày rất xem thường nhà giàu mới nổi sao?"

"Vừa rồi có nhiều người."

Vương Tử Bác xòe tay ra:

"Mau đưa kính mát cho tao, trong ký túc xá cũng có một chiếc mà tao quên lấy."

Trần Hán Thăng lắc đầu lấy kính mát trong xe ra:

"Mày làm màu quá đó, bắt chước ai mà mang cặp táp:"

"Cha của Cao Gia Lương."

Vương Tử Bác nhếch môi cười: "Trước kia Trường trung học số 1 tổ chức họp phụ huynh, cha mẹ chúng ta hoặc là cưỡi xe đạp, hoặc đi bộ, chỉ có cha của Cao Gia Lương mỗi lần đều phải lái xe, vuốt keo tóc, nách kẹp cặp táp."

Trần Hán Thăng nghe vậy rất bất mãn, vỗ sau gáy của Vương Tử Bác:

"Anh đây không cho mày ấm áp hay không cho mày tình yêu hả? Không biết học tấm gương gần ngay trước mắt sao?"

Bình Luận (0)
Comment