Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289: Đánh Cuộc Cho Tên Cặn Bã Một Lần

Chương 289: Đánh cuộc cho tên cặn bã một lần Chương 289: Đánh cuộc cho tên cặn bã một lần

"A, làm cả buổi thì ra là cậu làm màu. . . cố làm ra vẻ nhỉ."

Khổng Tĩnh quay đầu, ngượng ngùng nói ra từ "Làm màu" .

Trần Hán Thăng nhe răng cười, vững vàng lái con FAW mất mặt, thầm nghĩ bố sớm muộn gì sẽ đổi mày.

"Cậu nói những điều này với tôi làm gì?"

Khổng Tĩnh rất thắc mắc, đây hẳn là bí mật lớn nhất của Hỏa Tiễn 101.

Trần Hán Thăng nửa thật nửa giả nói:

"Bởi vì . . . tôi muốn dùng bí mật giữ chị Tĩnh lại."

Khổng Tĩnh cười nói:

"Tôi khó khăn lắm mới rời khỏi chuyển phát nhanh Thâm Thông lớn toàn quốc, giờ lại vào một công ty nhỏ mới sáng lập sao?"

"Tuy rằng cùng là công ty chuyển phát nhanh nhưng vẫn có khác biệt rất lớn."

Trần Hán Thăng kiên nhẫn giải thích: "Chủ yếu nhất là hướng đi khác nhau. Có lẽ Thâm Thông muốn lên thị trường, còn tôi thì chỉ muốn đổi một món tiền mặt."

Khổng Tĩnh gật đầu, đây là nói thật.

"Thứ hai là tầng lớp khách và môi trường tồn tại cũng khác."

Trần Hán Thăng móc ra thẻ học sinh của Học viện Tài chính của mình ném ra hàng ghế sau:

"Nhìn hình chụp của tôi đi, ngây thơ đáng yêu biết bao, về sau thị trường của Hỏa Tiễn 101 luôn là đại học."

"Chị Tĩnh luôn muốn quay về môi trường trong trường học mà, so với làm đầu bếp nữ thì chẳng bằng thử làm ngự tỷ shipper hấp dẫn ánh mắt của sinh viên nam đi."

Trần Hán Thăng nói đến đề tài này thì ngứa miệng nói nhiều:

"Đến lúc đó, chị Tĩnh mặc vớ đen, đạp giày cao gót đầu nhọn, mỉm cười kèm theo sự quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, tuyệt đối là bóng dáng trong mơ duy nhất của sinh viên nam, Ozawa Maria chỉ là hàng rác."

Khổng Tĩnh đỏ mặt đẩy Trần Hán Thăng:

"Ôi, chị Tĩnh cũng biết hả?"

Trần Hán Thăng thầm nghĩ những nghệ nhân thế hệ trước này khá nổi tiếng, nếu biết trước thì đã nói tới Ria Sakurai và Erika Momotani rồi.

"Trong Hỏa Tiễn 101 không có xã giao, môi trường làm việc khá đơn thuần, chị Tĩnh cũng đã sớm chán chán ngấy xã giao trên bàn nhậu đúng không?"

Trần Hán Thăng nói tiếp:

"Tiếp theo là địa vị của chị Tĩnh khác, nếu chị đến Hỏa Tiễn 101 thì chẳng những được khích lệ bằng vốn chủ sở hữu, địa vị chỉ dưới một mình tôi."

"Khích lệ bằng vốn chủ sở hữu, chị hiểu chứ? Nếu Hỏa Tiễn 101 bán được ba chục triệu mà chị chiếm được 10% quyền cổ phần thì sẽ có ba triệu vào tài khoản ngay.

Trần Hán Thăng còn muốn giải thích nhiều hơn, Khổng Tĩnh ngắt ngang bằng câu đùa:

"Tất nhiên tôi biết quyền cổ phần, nhưng địa vị chỉ dưới cậu, e rằng câu này hơi sai, hẳn là còn ở dưới bạn gái của cậu, vậy thà nói là dưới hai người."

"He he."

Trần Hán Thăng không lên tiếng, thầm nghĩ nếu xếp kiểu đó thì ngại quá chị Tĩnh, ước chừng chị xếp dưới ba người.

Kinh ngạc không, bất ngờ chưa?

"Điều này không quan trọng."

Trần Hán Thăng nói bậy bạ:

"Còn được nghỉ phép, trong đại học đều có nghỉ đông và nghỉ hè, khi đó Hỏa Tiễn 101 cũng rảnh rỗi hơn. Tôi kiến nghị chị Tĩnh xách balo lên, cầm máy ảnh SLR, dấu chân đạp khắp Lệ Giang và Nhĩ Hải, hoặc là lại đi mấy nơi như Biên Tàng thanh lọc linh hồn, tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt vời."

Khổng Tĩnh lắc đầu, nói:

"Đúng là tưởng tượng thì tuyệt, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn về thăm nhà."

Trần Hán Thăng thấy Khổng Tĩnh vẫn không đồng ý, thầm nghĩ tôi đã tình bày hết đãi ngộ, hoàn cảnh, phúc lợi rồi, chẳng lẽ còn phải hy sinh nhan sắc?

"Khụ."

Trần Hán Thăng hắng giọng: "Thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng."

"Cái gì?"

"Tôi cũng không nỡ bỏ lỡ chị Tĩnh."

Khổng Tĩnh hơi thay đổi sắc mặt, may mà Trần Hán Thăng không tán tỉnh, chỉ hơi thăm dò.

Đối phó ngự tỷ trưởng thành như Khổng Tĩnh thì không thể sốt ruột, phải trơn trượt như bạch tuốc, thường thò xúc tu ra thăm dò tán tỉnh, nếu cảm thấy thời cơ không thích hợp thì học theo bạch tuộc phun một đống mực nước chuồn đi.

Quả nhiên, Trần Hán Thăng nhìn thấy biểu cảm của Khổng Tĩnh hơi đông lại thì tìm lý do khác:

"Thế hệ chúng ta cơ hồ đều là con một, tôi luôn muốn có chị gái giống như chị vậy, tiếc rằng cha và mẹ của tôi quá sốt ruột kết hôn, sinh ra tôi thành con cả."

Nghe thấy Trần Hán Thăng giải thích, Khổng Tĩnh mới thở phào:

"Phương bắc có nhiều con một, bên chỗ chúng tôi thì đều là hai, ba đứa, chính tôi cũng có em gái."

"Em gái?"

Trần Hán Thăng cơ hồ bản năng hỏi:

"Có xinh như chị Tĩnh không?"

"Con bé xinh lắm." Khổng Tĩnh cười nói: "Sao? Cậu cảm thấy hứng thú?"

"Không có gì."

Trần Hán Thăng nghiêm trang phủ nhận: "Chỉ muốn tám chuyện nhà với chị Tĩnh thôi, đôi khi không nên nói mãi về công việc."

"Vậy cũng đúng." Khổng Tĩnh gật đầu, nói: "Nhưng em gái của tôi đã kết hôn rồi, cậu chắc chắn không có cơ hội."

"À, vậy hả." Trần Hán Thăng run run bả vai: "Nghiêm túc bàn công việc đi, còn chưa xác định việc mà tán dóc làm chậm trễ thời gian."

Khổng Tĩnh:

". . ."

Hai người nói chuyện mãi đến sân bay Lộc Khẩu, Trần Hán Thăng đưa Khổng Tĩnh đến cổng đăng ký, nhìn xếp hàng dài đằng trước chờ kiểm tra an ninh, hắn cười nói:

"Hôm nay chị Tĩnh biết quá nhiều bí mật của tôi, nếu sau này chị không đến giúp tôi làm việc thì coi chừng bị diệt khẩu."

"Ôi, ông chủ táo bạo như vậy thì tôi không muốn làm việc đâu. Mà sau khi bán Hỏa Tiễn 101 thì cậu định làm gì?"

"Chuyện đó phải giữ bí mật, trừ phi chị đồng ý tới làm việc."

Trần Hán Thăng không thể nói cho Khổng Tĩnh ngay được, hắn còn có đường lui siêu sâu ở bên Tân Thế Kỷ.

"Ui chà, còn treo lưỡi câu nữa."

Khổng Tĩnh nhận lấy vali chuẩn bị qua cửa an ninh, Trần Hán Thăng oán thầm cảnh trên phim truyền hình quả nhiên đều là giả, muốn giữ ngự tỷ đã mua vé ở lại Kiến Nghiệp vẫn là hơi viễn vông.

"Ài, coi duyên phận vậy, nếu không có Khổng Tĩnh thì đành cố gắng bồi dưỡng hàng sau cỡ Nhiếp Tiểu Vũ vậy."

Trần Hán Thăng xoay người chuẩn bị rời đi sảnh đăng ký, đột nhiên phía sau vang tiếng giày cao gót đạp trên sàn cẩm thạch sân bay.

Hắn quay đầu lại thì thấy Khổng Tĩnh đang chạy đến, vẫy tay với Trần Hán Thăng.

"Ôi mợ, không thể nào?"

Trần Hán Thăng thầm nghĩ kịch truyền hình sắp thành sự thật sao?"

"Cậu giữ giùm chìa khóa nhà ở Kiến Nghiệp giùm tôi, rảnh rỗi hãy dọn vệ sinh giùm."

Khổng Tĩnh ném xâu chìa khóa cho Trần Hán Thăng rồi vội vàng trở lại xếp hàng.

Trần Hán Thăng vuốt chìa khóa, dạt dào cảm xúc, hắn từng tiễn hai người phụ nữ trong sân bay này.

Một là ngự tỷ Khổng Tĩnh, thứ hai là Trịnh Quan Đề, mấu chốt là hai người đều cho hắn giữ chùm chìa khóa.

Trần Hán Thăng đang suy nghĩ thì nhận tin nhắn từ Trịnh Quan Đề.

"Hôm nay có đi thăm nhà máy không? Cậu đã lấy quản lý cổ phần còn gì, cặn bã, bây giờ phải có ý thức làm chủ nhân chứ."

Khi Trần Hán Thăng đọc tin nhắn này thì không kịp từ biệt Khổng Tĩnh lần cuối.

Điều này khiến hắn hơi tức giận, nhắn lại với từ ngữ hằn học.

"Gấp gáp cái gì? Tân Thế Kỷ thật sự có vấn đề gì thì tôi bán Hỏa Tiễn 101 đền cho!"

Trịnh Quan Đề: Hỏa Tiễn 101 là tâm huyết của cậu, tôi không tin cậu sẽ bán nó.

Trần Hán Thăng: Đúng là tâm huyết, nhưng khi chị cần thì tôi sẽ bán nó ngay không đắn đo.

Trịnh Quan Đề: Quỷ mới tin, cậu mà bán Hỏa Tiễn 101 thì tôi sẽ cho cậu cặn bã tôi một lần!

Trần Hán Thăng đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Đề ca thông minh cả đời không ngờ cũng có lúc hụt chân?

Bình Luận (0)
Comment