Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288: Mười Năm

Chương 288: Mười năm Chương 288: Mười năm

"Sao cậu ở dưới nhà tôi?"

Khổng Tĩnh hơi cúi người, qua cửa sổ xe nhìn Trần Hán Thăng. Cô vốn định lặng lẽ rời khỏi Kiến Nghiệp, giống như mười năm trước lặng lẽ từ chức ở ngân hàng.

"Bất ngờ lắm sao?"

Trần Hán Thăng đi xuống xe, nhét vali của Khổng Tĩnh vào thùng sau xe.

"Nói thật thì có một chút."

Khổng Tĩnh gật đầu thừa nhận.

"Liên minh kinh doanh của Giang Lăng - Chung Kiến Thành, liên minh kinh doanh của Tiên Ninh – Nghiêm Gia Hưng, hai người đều là con cáo già xã hội, sớm quen thân với nhiều công nhân trong công ty chi nhánh Kiến Nghiệp các người, bọn họ nói cho tôi biết chuyện ban ngày.

Trần Hán Thăng không nói dối:

"Xuất phát từ ích lợi thực tế, nếu Hỏa Tiễn 101 bị Thâm Thông tiếp nhận thì thu nhập hàng tháng của bọn họ sẽ giảm nhiều, nên muốn xem tôi có phương án chữa cháy nào không."

Khổng Tĩnh hỏi:

"Vậy cậu có phương án rồi sao?"

Trần Hán Thăng cười cười:

"Đang hành động đây."

Khổng Tĩnh mỉm cười, cô siết chặt áo gió sau đó ngồi xuống hàng ghế sau:

"Vốn định tối nay về Việt Đông rồi mới nói cho cậu, không ngờ con đường thông tin của cậu cũng rất lợi hại."

"Chị Tĩnh, thật ra tôi sớm có dự cảm, hôm nay đang học trong lớp thì trái tim bỗng đập rất nhanh."

"Đừng nói bậy bạ, cậu mà đi học?"

"Đi với người khác."

"Con gái hả?"

"Ừ."

"Ồ."

Từ khu dân cư của Khổng Tĩnh đi sân bay Lộc Khẩu đại khái một tiếng rưỡi, đặc biệt ở mấy chỗ cầu vượt kẹt xe cứng ngắc. Bên ngoài mưa vẫn rơi, cần gạt nước không biết mệt đung đưa, không khí trong xe khá bình yên.

Nét mặt Khổng Tĩnh thoải mái, ngẫu nhiên cửa sổ xe bị mờ cô sẽ dùng bàn tay lau, trong mắt phản chiếu từng ánh đèn phản chiếu từ cao ốc hai bên đường.

Đầu ngón tay Trần Hán Thăng gõ theo nhịp nhàng lên tay lái, giọng của ca sĩ nam vừa trầm mà có từ tính.

. . .

Mười năm trước

Anh không biết em, em cũng không thuộc về anh

Chúng ta vẫn sẽ như cũ

Ở bên một người lạ

Đi qua con đường dần quen thuộc

Mười năm sau

Chúng ta là bạn, còn có thể hỏi thăm nhau

Nhưng sự dịu dàng đó

Đã không tìm được lý do ôm nhau

Người yêu thì cuối cùng khó tránh thành bạn

. . .

"Bài hát này tên là gì?"

Khổng Tĩnh nghe xong, không kiềm được hỏi.

Trần Hán Thăng nhìn cô:

"Mười năm của Trần Dịch Tấn, bài hát mới phát hành vào tháng 5 năm nay, chưa nghe qua à?"

"Không, lúc ấy là ngày dịch bệnh đường hô hấp lan ra toàn quốc, mỗi ngày bận tối mắt tối mày."

Khổng Tĩnh thở dài nói một câu: "Ca từ viết hay quá."

Trần Hán Thăng nhủ thầm, không hay sao được, cố ý chọn vì cô mà.

Trước kia khi Khổng Tĩnh uống say, hai người từng chơi "trò mạo hiểm nói thật", tâm sự tình cũ của nhau.

Trần Hán Thăng thì khá gian trá, lấy chuyện tình yêu kiếp trước để qua loa.

Khổng Tĩnh thành thực hơn, kể lại tình đầu khắc sâu trong tim vào mười năm trước, thí dụ như cô làm việc ở ngân hàng nuôi bạn trai đi học, sau khi bạn trai thay lòng đổi dạ thì cô từ chức ngân hàng đi tới Thâm Thông, làm suốt mười năm."

Xe chậm rãi chạy, Trần Hán Thăng cũng bắt chuyện:

"Hình như chị Tĩnh không buồn chút nào?"

"Có chút buồn chứ, nhưng càng nhiều là vui sướng khó tả, vì trong lòng làm ra lựa chọn chính xác, nhưng thân thể vẫn thói quen đồng hồ sinh vật cũ."

Khổng Tĩnh gian nan giải thích, tiếp đó ngước đầu lên: "Nói như vậy cậu có hiểu được không?"

"Hiểu chứ!"

Trần Hán Thăng rất dứt khoát gật đầu:

"Trước kia tôi chia tay với con gái thật ra trong lòng cũng là không nỡ buông, nhưng bên nhau không vui nữa, sau khi nói ra hai chữ đó, trên mặt để lại nước mắt, trong lòng thì vui vì buông bỏ cục nợ."

Khổng Tĩnh kinh ngạc nói:

"Cậu giải thích càng rõ hơn tôi, suýt nữa quên kinh nghiệm tình cảm phức tạp của cậu."

Trần Hán Thăng cười đốt thuốc lá, mở ra cửa sổ xe cho gió lạnh bay vào, trong gió xen lẫn mưa bụi bay vào mạnh hơi lạnh.

Khổng Tĩnh không kiềm được nói:

"Cậu nghiện thuốc lá hơi nặng, giữa trưa tôi hút một điếu nhưng mãi không quen được."

"Chị Tĩnh hút thuốc chắc là đẹp lắm, nâng chân thon lên, trang điểm sơ mà tinh xảo, mặc bộ comple ô vuông sát người, hé môi son chậm rãi phun ra làn khói trắng, đại khái ít có đàn ông nào chịu đựng được."

Trần Hán Thăng nói đến đây còn ấn nhẹ còi xe, khiến xe con khác ấn còi theo.

"Đừng ấn, điếc cả tai."

Khổng Tĩnh vỗ vào ghế của Trần Hán Thăng:

"Trước kia tôi cảm thấy cậu là nam sinh thành thật, đáng tin cậy."

"Có đáng tin." Trần Hán Thăng búng tàn tàn thuốc lá: "Nhưng thành thật thì chưa chắc."

"Giỏi ba hoa ghê, vậy tôi hỏi cậu, bước tiếp theo Hỏa Tiễn 101 sẽ làm thế nào?"

"Chị Tĩnh có kiến nghị gì hay không?"

"Chỉ có hai loại, bán cho Thâm Thông ngay, hoặc là trực tiếp mỗi người một ngả, cậu khuynh hướng cái nào?"

Khổng Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Trong đó đều có lợi và hại, chắc cậu đều nghĩ tới rồi nhỉ."

Trần Hán Thăng thản nhiên nói:

"Tôi thì nghiêng hướng bán nó.

Khổng Tĩnh tỏ vẻ hiểu, dù sao Hoả Tiễn 101 không có tài nguyên vận chuyển.

"Nhưng không phải bán bây giờ."

Trần Hán Thăng bỗng rẽ hướng:

"Đại khái một, hai hoặc ba năm sau, tôi cũng không chắc về thời gian cụ thể, tóm lại là khi thời đại thương mại điện tử sắp đi vào cao trào, mọi người đều nhận thức được sinh viên thật ra cũng là thành phần x0 chốt mua sắm trên mạng."

"Khi đó giá của Hỏa Tiễn 101 cao nhất, tôi lựa chọn bán nó lúc ấy."

Trần Hán Thăng kiên định nói.

Đối diện Khổng Tĩnh đã nghĩ vậy, Trần Hán Thăng mới chịu nói ra tất cả về Hỏa Tiễn 101.

"Tôi chỉ là một sinh viên bình thường năm hai còn chưa tốt nghiệp, không có kỹ thuật, không có tài nguyên, muốn gây dựng sự nghiệp trong đại học thì không có quá nhiều con đường để lựa chọn. Sau khi đắn đo mới chọn chuyển phát nhanh, không phải bởi vì nghề này có tương lai, đơn giản là tin tưởng thị trường thương mại điện tử vài tỷ người, cũng tin tưởng với Taobao và Jingdong*."

(*) Taobao và Jingdong hoạt động giống như Tiki, Shoppee, là trang mua sắm trực tuyến.

"Từ khi sáng lập nhãn hiệu vườn trường Hỏa Tiễn 101 này, tôi chưa từng nghĩ sẽ nắm giữ nó, tương lai chỉ có thể đóng gói bán nó đi, phải sáng tạo giá trị tiền mặt lớn nhất mới là điều nên suy xét."

"Ý tưởng của tôi là vầy, lấy danh nghĩa của Hỏa Tiễn 101 chiếm cứ thị trường sinh viên toàn quốc trước khi làn sóng thương mại điện tử ập đến. Nhưng Hỏa Tiễn 101 không có tài nguyên vận chuyển, cho nên bây giờ công ty chuyển phát nhanh nào ủng hộ tôi thì về sau tôi bán cho bên đó, trợ giúp công ty này bắt lấy thị trường mấy triệu sinh viên toàn quốc! ! !"

Khổng Tĩnh cực kỳ khiếp sợ, người trẻ tuổi sắp hai mươi tuổi này có dã tâm lớn cỡ nào? Hắn che dấu quá sâu, phỏng chừng tất cả sinh viên đi theo hắn làm việc đều không biết ông chủ gây dựng sự nghiệp này ôm mục đích như vậy.

"Chị Tĩnh, ngồi vững!"

Bắt đầu từ khi làm thêm trong Học viện Tài chính thì Trần Hán Thăng luôn che giấu bí mật này trong lòng, bây giờ nói ra khiến hắn nhẹ lòng.

Đúng dịp đã qua đoạn đường tắc nghẽn nhất, Trần Hán Thăng mắt sáng như đuốc nhìn chăm chú con đường phía trước, chân đạp trên chân ga, hai tay tay nắm chặt tay lái, mu bàn tay nổi gân xanh.

Khổng Tĩnh thấy có dấu hiệu lái xe siêu tốc thì vừa khuyên can vừa bên nhanh chóng cài dây an toàn vào: "Hán Thăng, thôi bỏ đi, a! ! !"

Trần Hán Thăng lạnh lùng cười, đạp mạnh chân ga.

Năm phút sau.

Khổng Tĩnh chậm rãi buông xuống trái tim treo cao, lắp bắp hỏi:

"Chẳng . . . chẳng phải định lái xe tốc độ cao à?"

"À, đã cố gắng."

Trần Hán Thăng bất đắc dĩ thở ra một hơi: "FAW khỉ gió, nhấn ga hay không đều như nhau. Chị Tĩnh đừng căng thẳng quá, tôi cho chị cảm thụ không khí vậy thôi, trong điều kiện thực tế thì không làm được."

Bình Luận (0)
Comment