Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287: Phụ Nữ Ba Mươi Tuổi

Chương 287: Phụ nữ ba mươi tuổi Chương 287: Phụ nữ ba mươi tuổi

Trong văn phòng của Khổng Tĩnh lúc này trừ nhân viên tuần tra của công ty tổng bộ Thâm Thông, còn có phó tổng Lưu Chí Châu và tổng giám đốc tỉnh Tô Đông là Thường Tiểu Bình.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Hỏa Tiễn 101 đã lặng lẽ âm thầm chiếm cứ Đại học Kiến Nghiệp, quan trọng là không phải dùng danh nghĩa của công ty Thâm Thông.

Nhớ năm ngoái Trọng Thông được thành lập cũng lợi dụng con đường tài nguyên của Thâm Thông, sau khi thành lập công ty mới thì chiếm lấy tài nguyên thị trường.

Nhân viên tuần tra của tổng bộ hùng hổ hỏi:

"Quản lý Khổng có biết chuyện này không?"

Đây là lựa chọn khó khăn đôi bề, nếu Khổng Tĩnh biết tức là bao che; không biết tức là chễnh mảng công việc.

Lưu Chí Châu không kiềm được đánh gãy:

"Khổng Tĩnh là cấp dưới của tôi, cho dù thật sự có sơ suất thì bên trên còn có tôi."

Người của tổng bộ xin lỗi ngay:

"Lưu tổng thứ lỗi."

Lưu Chí Châu có địa vị rất cao trong Thâm Thông, được phân công quản lý thị trưởng ở mấy tỉnh Hoa Trung và Hoa Đông.

'Nhưng đây là việc tổng giám đốc Trình tự mình căn dặn."

Người của tổng bộ xin lỗi xong thì nói ra chỗ dựa của mình, vợ chồng Trình Đức quân là người sáng lập và là cổ đông lớn của công ty Thâm Thông.

Đại khái Lưu Chí Châu không ngờ gây chuyện lớn như vậy, nên nhíu mày không nói chuyện.

"Ài, hiện tại đã giữa trưa, mọi người ăn cơm trước đi."

Thường Tiểu Bình đứng ra giảng hòa:

"Tổng giám Quảng, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay dẫn anh đi Sư Tử Kiều ăn chút đặc sản Kiến Nghiệp chịu không? Mọi người nhâm nhi vài ly."

Lưu Chí Châu gọi tài tế qua:

"Anh đi chuẩn bị xe và đặt phòng VIP, hôm nay tổng giám Quảng đến Kiến Nghiệp chỉ đạo công việc, chọn quy cách cao một chút.

Lưu Chí Châu và Thường Tiểu Bình đều muốn thông qua xã giao làm dịu không khí, dù sao uống xong hai ly rượu thì nhiều chuyện cũng dễ nói hơn.

"Tôi vẫn luôn biết."

Khổng Tĩnh im lặng đột nhiên lên tiếng, hơn nữa khiến mọi người đều giật nảy mình.

"Hỏa Tiễn 101 chiếm cứ khu đại học Giang Lăng và Tiên Ninh thật ra là do tôi cho phép."

Lời này vừa nói ra, Lưu Chí Châu và Thường Tiểu Bình đều cơ mặt cứng ngắc.

Nếu như nói không biết còn có thể dùng cớ là sơ suất trong công việc, tuy rằng cũng có chút vấn đề nhưng lỗi không lớn, thế nhưng Khổng Tĩnh thừa nhận chính mình cho phép, đây là công khai bao che.

Cho dù không tạo thành tổn thất, cũng nhất định sẽ bị giáng chức trừ tiền lương.

Tổng giám Quảng dẫn đội tuần tra đang định nổi giận, Thường Tiểu Bình phản ứng càng nhanh, lập tức ngăn trở Khổng Tĩnh nói tiếp:

"Đừng nói lung tung, giữa trưa hãy kính rượu tổng giám Quảng."

"Không được, các người đi trước đi."

Khổng Tĩnh ngồi trên ghế không nhúc nhích:

"Tôi muốn ngồi yên một lúc."

"Cô!"

Thường Tiểu Bình còn muốn nói gì đó, Lưu Chí Châu khoát tay:

"Cho cô ta yên tĩnh một lúc hãy tốt."

Đoàn người lục tục rời đi, văn phòng dần dần an tĩnh lại, Khổng Tĩnh lấy ra một bao thuốc lá dành cho nữ, đốt thuốc lá hít một chút thì ho sặc sụa, nước mắt chảy ra.

"Vẫn là không quen, Trần Hán Thăng mỗi ngày đều ngậm thuốc lá, sao chịu được hay vậy."

Khổng Tĩnh không hiểu tại sao mình nhớ Trần Hán Thăng, đại khái bởi vì sự cố này đến từ Hỏa Tiễn 101.

"Có mưa!"

Trong hành lang không biết ai kêu một câu, ngay sau đó tiếng mưa dồn dập đánh vào cửa sổ, Khổng Tĩnh ngước đầu lên, ngoài cửa sổ rất nhanh bao phủ một lớp hơi nước, dòng nước dọc theo pha lê chậm rãi hội tụ xuống dưới khiến người không thấy rõ thế giới bên ngoài.

······

Mưa rơi, nội thành Kiến Nghiệp vẫn luôn kẹt xe, Lưu Chí Châu ở trên xe cảm thán một câu:

"Lại sắp hạ nhiệt độ."

Thường Tiểu Bình ngồi ở ghế lái phụ tiếp lời:

"Tôi quen rồi, thành phố Kiến Nghiệp này là như thế, mưa mùa đông vừa lạnh lẽo vừa âm, rõ ràng chỉ có chút gió nhẹ nhưng thổi qua người lại cảm thấy rét thấu xương."

"Mưa có gì hay mà xem."

Tổng giám Quảng của tổng bộ lắc đầu nói: "Không ngờ Khổng Tĩnh thừa nhận chính mình biết, như vậy thì làm sao tiến hành việc kế tiếp."

"Tôi cũng hơi bất ngờ."

Thường Tiểu Bình ngẫm nghĩ nói:

"Không giống cô ta chút nào."

"Thật ra như vậy mới là cô ấy."

Lưu Chí Châu là phó tổng của toàn bộ công ty Thâm Thông, lúc trước Khổng Tĩnh làm việc trong ban giám đốc, hai người quen biết khá sớm, khi xã giao Lưu Chí Châu từng bảo vệ cấp dưới nữ này.

Vẻ mặt Lưu Chí Châu nghiêm túc nói:

"Còn về công việc tiếp theo cứ tiến hành như kế hoạch, nếu Khổng Tĩnh bao che thì cứ việc giáng chức, phạt tiền đúng luật."

"Lưu tổng và Thường tổng lợi hại nhất, thả dây dài câu cá lớn, để Hỏa Tiễn 101 phát triển đến hiện tại mới ra tay."

Tổng giám Quảng nịnh bợ Lưu Chí Châu:

"Chúng ta được tặng miễn phí thị trường đại học của một thành phố."

Thường Tiểu Bình không nói chuyện, Lưu Chí Châu cũng chỉ là dặn dò: "Giữa trưa uống tí chút, buổi chiều lo xử lý xong việc. Thông qua đường dây giữa Khổng Tĩnh và Trần Hán Thăng, trả ít tiền tiếp nhận Hỏa Tiễn 101 lại, tôi điều Khổng Tĩnh đi thành phố khác, chuyện này coi như xong."

"Tốt."

Thường Tiểu Bình và tổng giám Quảng gật đầu đồng ý.

Thì ra Lưu Chí Châu và Thường Tiểu Bình luôn mắt lạnh bàng quan Hỏa Tiễn 101 phát triển, hiện tại Trần Hán Thăng dẫn người chiếm cứ thị trường đại học ở Kiến Nghiệp, chuẩn bị mở rộng ra ngoài thì bọn họ chọn đúng thời cơ định nẫng luôn tay trên.

Điều ngoài ý muốn duy nhất là Khổng Tĩnh thừa nhận chính mình biết, điều này khiến Lưu Chí Châu vốn muốn kéo Khổng Tĩnh khỏi liên lụy đành phải giải quyết việc công.

Xã giao xong xuôi lại trở về văn phòng, vài người lại giả vờ chống đối nhau, Thường Tiểu Bình thậm chí định cãi với tổng giám Quảng vài câu.

Cuối cùng, tổng giám Quảng ra vẻ buộc lòng phải thỏa hiệp: "Quản lý Khổng, nếu Lưu tổng và Thường tổng đều nói là do cô vô tình bị lừa gạt, vậy cô hãy nói chuyện một bữa với Trần Hán Thăng bên Hỏa Tiễn 101, nếu cậu ta đồng ý nhường lại quyền sở hữu Hỏa Tiễn 101 thì vẫn tính là cô có công trong chuyện này."

"Tôi không bị lừa, Hỏa Tiễn 101 tăng thêm lợi nhuận cho Thâm Thông, tôi cảm thấy hai bên có thể hợp tác với nhau."

Mắt Khổng Tĩnh trong suốt sáng ngời, mấy người Lưu Chí Châu không hiểu tại sao qua một buổi trưa dường như cô nghĩ thông cái gì.

Mãi đến khi Khổng Tĩnh đưa đơn từ chức.

Thường Tiểu Bình không kiềm được hỏi:

"Cô muốn từ chức?"

"Vâng, tạm thời thì thấy chuyện này không tạo thành tổn thất cho công ty, cho nên tôi không cần chịu trách nhiệm pháp luật."

Khổng Tĩnh đứng lên, người khác thế này mới chú ý bàn công tác đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Khổng Tĩnh hỏi:

"Lưu tổng, tôi muốn từ chức chắc được chứ hả?"

Lưu Chí Châu ngơ ngác, đầu tiên là gật đầu, tiếp đó lắc đầu: "Không cần làm chuyện điên rồ, cô đã ba mươi tuổi, đã làm tới vị trí này trong công ty, nếu từ chức sẽ phải làm lại từ đầu."

"Cũng vì đã ba mươi tuổi nên tôi muốn làm chuyện mình thích."

Khổng Tĩnh xách ví da lên, thở hắt ra:

"Đi đây, cảm ơn Lưu tổng và Thường tổng giúp đỡ tôi, cũng cảm ơn những năm qua ở công ty Thâm Thông."

Nhìn Khổng Tĩnh cứ như thế thoải mái rời đi, người trong phòng vẫn sững sờ.

Lưu Chí Châu đuổi theo ra cửa kêu lên:

"Khổng Tĩnh, cô muốn đi đâu?"

Phương xa vọng lại giọng nói nhẹ nhàng của Khổng Tĩnh:

"Mua vé đi trong đêm, về thăm nhà trước, sau đó có lẽ đi đại học nào đó làm đầu bếp."

"Cô ấy nói cái gì?"

Thường Tiểu Bình còn cho rằng nghe lầm:

"Làm đầu bếp trong đại học, quản lý thành phố hạng nhất của Thâm Thông đi làm đầu bếp?"

. . .

Hơn chín giờ tối, bầu trời tối đen, Khổng Tĩnh xách vali xuống lầu, đằng trước đậu một chiếc xe, hai cái đèn pha phát sáng trong đêm tối, cần gạt nước đung đưa qua lại.

"May thế, taxi vừa lúc đậu ở đây."

Khổng Tĩnh buông vali, cẩn thận đạp lên hòn đá ven đường bước qua:

"Bác tài, đi sân bay Lộc Khẩu . . ."

Âm thanh đột nhiên dừng lại, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong hiện ra khuôn mặt cợt nhả của Trần Hán Thăng.

"Chị Tĩnh, thật ra thế giới rất lớn, nếu tôi không đến đây thì có phải là lần trước thành buổi gặp mặt cuối cùng của chúng ta?"

Bình Luận (0)
Comment