Tuyết rơi bít đường, Giang Lăng ở vùng ngoại thành giống như là một tòa cô thành, nhưng thi cuối kỳ đến gần, sinh viên đều tập trung trong thư viện và phòng học để ôn tập. Một số cậu em hư nghiện net nặng đi từ trường đến trung tâm thương mại Nghĩa Ô cũng không quá xa.
Trần Hán Thăng không ra được, chỉ có thể cùng Thẩm Ấu Sở ôn bài.
Trong thư viện của Học viện Tài chính có rất nhiều nam sinh giống như Trần Hán Thăng.
Bạn gái đang nghiêm túc đọc sách, nam sinh thì trước mặt đặt một xấp tạp chí hoặc là truyện võ hiệp, đọc một lúc thì ngủ, ngủ dậy thì đi dạo, tuy bên ngoài tuyết lạnh nhưng nhiệt độ trong thư viện luôn từ 26 độ trở lên, trừ có đông người còn mở điều hòa, khi Trần Hán Thăng ngủ đều là cởi áo lông ra.
Hắn nhàn nhã, không có chút cảm giác nôn nóng của thí sinh.
"Trần Hán Thăng, không ôn bài chút xíu nào à?"
Hồ Lâm Ngữ cũng đi theo đến, sau khi tuyết rơi cũng cất luôn bàn ghế đặt bên ngoài tiệm trà sữa, buôn bán ế hơn, cho nên hiện tại chủ yếu giao cho Diệp Học Lan và bốn sư muội năm nhất luân phiên trông quán.
"Ôn bài làm gì, tớ thi đại là được, cùng lắm thì về nhà cho mẹ đánh đòn một trận thôi."
Trần Hán Thăng ngồi nghiêng trên ghế, một bàn tay chống đầu, tay kia nhàm chán giở tạp chí thể dục xuất bản từ mấy tháng trước, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thư viện không thể kịp thời đổi mới tạp chí sao, tháng mười hai rồi mà trên kệ còn đặt sách tháng bốn."
Nhìn Trần Hán Thăng không có chút ý chí chiến đấu, Hồ Lâm Ngữ ngó Thẩm Ấu Sở, lắc đầu.
Thẩm Ấu Sở cười dịu dàng, bởi vì đọc sách lâu làm khuôn mặt trái xoan ửng hồng, làn da của cô quá tốt, giống như thoa một lớp màng đỏ lên cẩm thạch mịn màng, khi sờ rất co giãn, nhéo sướng tay.
Thẩm Ấu Sở bao dung Trần Hán Thăng đại khái còn lớn hơn tưởng tượng của Hồ Lâm Ngữ.
Trần Hán Thăng không thích học bài, Thẩm Ấu Sở chiều theo hắn.
Trần Hán Thăng muốn đi tản bộ, Thẩm Ấu Sở cùng hắn.
Khi Trần Hán Thăng ngủ thì Thẩm Ấu Sở cởi khăn quàng của mình choàng lên cổ hắn.
. . .
Hồ Lâm Ngữ không biết là lần thứ mấy không nhìn được nữa:
"Ấu Sở, cậu cần gì như vậy? Đàn ông trên thế giới chết sạch hết hay sao?"
Trần Hán Thăng thầm nghĩ Tiểu Hồ vẫn là không hiểu Thẩm Ấu Sở, với tính cách của cô thì chỉ cần chịu quay đầu nhìn hắn, vậy dù hắn có hư hỏng xấu xa cỡ nào cũng trở thành toàn bộ của cô ấy.
"Còn nước không?"
Đọc sách trong thư viện dễ khát, Trần Hán Thăng mới vừa tỉnh ngủ, da môi khô nhăn.
Thẩm Ấu Sở cầm lấy cốc giữ nhiệt của mình, vặn mở nắp nhấp một ngụm, nhỏ giọng nói:
"Có, mà hơi lạnh, đợi tớ lấy ít nước nóng."
Trần Hán Thăng vươn tay định cầm lấy:
"Lạnh cũng được."
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng né tránh:
"Đợi . . . đợi tớ thêm nước nóng được không?"
"Ài, thôi đi đi, đi mau."
Trần Hán Thăng không kiên nhẫn vẫy tay, Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng kéo ghế ra, đi phòng cung cấp nước để lấy nước uống cho Trần Hán Thăng.
Hồ Lâm Ngữ hung hăng hỏi:
"Bộ ông không có chân à?"
Trần Hán Thăng rũ mí mắt nói:
"Vừa bị gãy."
Hồ Lâm Ngữ hừ lạnh một tiếng, thật ra nghe qua sự kiện Hà Sướng xong cô ấy cũng hiểu rằng có thể bảo hộ Thẩm Ấu Sở thì chỉ có loại người như Trần Hán Thăng.
Nổi tiếng xấu.
Bề ngoài của Thẩm Ấu Sở sau khi cô ngước mặt lên, đám nam sinh trong Học viện Tài chính, bao gồm từ trường khác nghe tin chạy tới chỉ dám đứng xem, miệng không dám ho he trêu ghẹo.
Thà ghẹo Hồ Lâm Ngữ cho đã ghiền cũng không dám trêu chọc Thẩm Ấu Sở.
"Chỉ có người xấu mới có thể bảo vệ người tốt."
Hồ Lâm Ngữ âm thầm nghĩ, nếu Trần Hán Thăng là một học sinh tốt vừa học giỏi vừa ưu tú, chuyện gì cũng nói lý thì không biết Thẩm Ấu Sở sẽ bị bao nhiêu nam sinh cưỡng ép tỏ tình.
Lúc ấy đặc điểm "Vừa học giỏi vừa ưu tú" sẽ thật yếu đuối bất lực biết bao.
"Nào, uống nước đi."
Thẩm Ấu Sở bưng nước sôi về, thử nhiệt độ trước, phát hiện hơi nóng thì kiên nhẫn thổi nguội, mãi khi nhiệt độ vừa phải mới đưa cốc qua.
Trần Hán Thăng cầm cốc giữ nhiệt, nhướng chân mày với Hồ Lâm Ngữ:
"Tiểu Hồ, trong lòng có thấy chua xót không?"
"Dẹp đi!"
Hồ Lâm Ngữ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ấu Sở hiện tại là một nửa mẹ của cậu!"
Trần Hán Thăng đang định trả đũa thì di động bỗng phát ra tiếng chuông.
"Mẹ của tớ gọi điện thật rồi."
Trần Hán Thăng cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đang ôn bài, lần này tranh thủ lấy sáu mươi điểm cho mẹ."
"Con giỏi lắm!"
Lương Mỹ Quyên mắng qua điện thoại:
"Lúc trước thành tích không tệ, ít nhất ở lớp giữa, tại sao bây giờ thấy thỏa mãn với điểm số tiêu chuẩn?"
Trần Hán Thăng bĩu môi:
"Mẹ mà mắng con nữa là tín hiệu di động sẽ bị mất sóng vì tuyết rơi nhẹ."
"Thằng chó con, chờ mày về nhà rồi biết tay mẹ!"
Lương Mỹ Quyên đành hỏi chuyện quan trọng:
"Kiến Nghiệp có tuyết rơi, vậy Tiểu Thẩm và Tiểu Ngư Nhi thế nào rồi?"
Thì ra Lương Mỹ Quyên thấy Kiến Nghiệp có tuyết lớn nên gọi điện thoại quan tâm con trai và "Con dâu tương lai" .
"Khá tốt."
Trần Hán Thăng nhanh chóng đứng lên đi ra thư viện, trong miệng còn giải thích:
"Mẹ tớ gọi, đi ra ngoài nói chuyện, trong thư viện cần giữ yên lặng, mọi người đều phải làm một sinh viên có tố chất."
Đi tới ngoài cửa, Trần Hán Thăng tìm một chỗ cản gió:
"Sắp đến cuối kỳ, mọi người đều đang ôn tập, Tiểu Ngư Nhi học ở trường hàng đầu 985 nên nhiệm vụ càng nặng, hai ngày này chỉ gọi điện thoại vào buổi tối với con, bên Tiểu Ngư Nhi vẫn ổn."
"Vậy còn Tiểu Thẩm?"
Lương Mỹ Quyên hỏi dồn:
"Đã nhận được khăn quàng và bao tay mà Tiểu Thẩm đan cho cha mẹ, Tiểu Thẩm còn đan một cái áo len cho mẹ, mặc vào người rất ấm. Cha của con không có áo, ánh mắt tràn ngập hâm mộ nhìn mẹ, buổi tối cứ rên ư ử không chịu ngủ."
Thái hậu Lương nói đến chuyện đối đãi khác biệt này thì rất vui vẻ, có cảm giác con trai không hiếu thảo nhưng được con dâu thương.
"Cha của con cũng có."
Trần Hán Thăng giải thích:
"Nhưng con thấy mình thiếu áo len nên giữ lại cái áo, đang mặc trên người đây này."
Lương Mỹ Quyên ở bên kia ngây ra một lúc, về sau phản ứng lại hành vi này đặt trên người con trai của bà dường như cũng không kỳ lạ.
"Thế thì đừng cho cha của con, con cứ mặc đi."
"Đúng rồi, con không định gửi về."
Hai mẹ con nói xấu sau lưng Lão Trần một lúc, Lương Mỹ Quyên mới đột nhiên phản ứng lại: "Tiểu Thẩm sao rồi? Con còn chưa nói rõ."
"Cô ấy đương nhiên khỏe, mới nãy con và cô ấy còn học bài trong thư viện."
Trần Hán Thăng còn hỏi:
"Mẹ muốn nói chuyện với cô ấy không?"
"Thôi, học tập quan trọng hơn, thi xong mẹ sẽ nói chuyện với con bé sau."
Lương Mỹ Quyên vốn tính quan tâm ba đứa nhỏ, nhưng nghe được Trần Hán Thăng luôn ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở, thậm chí quên gọi điện thoại về nhà báo bình an ghen tỵ nói:
"Sau này con có vợ sẽ quên mẹ cho xem, không chừng nộp hết thẻ lương cho vợ bảo quản."
"Tốt mà, thẻ lương của cha luôn ở trong tay của mẹ đấy thôi, giờ mẹ lại phản đối con đưa cho vợ sao?"
Tuy rằng Trần Hán Thăng sẽ không làm như vậy, nhưng vẫn mạnh miệng đốp chát lại với mẹ.
Sau khi cúp máy, Trần Hán Thăng sờ bụng, cảm giác hơi đói, hắn quay vào trong rủ Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đi ăn cơm.
Bên ngoài vẫn có tuyết rơi, nhưng đường đi từ thư viện đến căn-tin sớm được dọn dẹp sạch sẽ, bông tuyết rơi xuống ven đường chất đống cao lên, ba người che hai chiếc dù.
Cún FA Hồ Lâm Ngữ chỉ có thể một người cô độc ngắm cảnh tuyết.
Trần Hán Thăng đi một lúc thì bỗng chỉ hướng nhánh cây tùng ở bên cạnh, nói với Thẩm Ấu Sở:
"Cậu nhìn này, hình như trong đó có con mèo, có phải là Đoàn Viên không?"
Thẩm Ấu Sở giật nảy mình, nhanh chóng cúi đầu cẩn thận tìm kiếm.
Trên nhánh cây tùng chất một lớp tuyết trắng dày, lúc Thẩm Ấu Sở đến gần thì Trần Hán Thăng kéo cong nhánh cây rồi buông tay, bông tuyết trên nhánh cây bắn lên, rơi xuống mặt, tóc, khăn quàng của Thẩm Ấu Sở.
Trần Hán Thăng chơi khăm thành công, ném cây dù đi, cười lớn chạy tới trước, nhưng chờ cả buổi phát hiện Thẩm Ấu Sở không đuổi theo.
Cô đứng yên tại chỗ, chậm chạp phủi bông tuyết dính trên áo lông.
Trần Hán Thăng đi qua:
"Sao cậu không đuổi theo?"
Thẩm Ấu Sở nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, chu môi không nói chuyện, trong mắt ánh lên tia dịu dàng trách móc.
Trần Hán Thăng thở dài, giúp Thẩm Ấu Sở phủi tuyết đọng trên tóc và lông mày.
Thẩm Ấu Sở vốn đang phủi bông tuyết trên người, nhưng nhìn thấy từng mảnh lông ngỗng từ trên trời rơi xuống ngực Trần Hán Thăng, cô nhặt cây dù lên che trên đầu hắn, vươn tay giúp hắn phủi tuyết trước.
Hai người đứng gần, Thẩm Ấu Sở ngửa đầu, thở ra làn khói trắng bay vào mặt Trần Hán Thăng, khuôn mặt ửng đỏ trở lại màu trắng ban đầu, hàng mi cong tự nhiên thỉnh thoảng chớp nhẹ.
Thẩm Ấu Sở tập trung phủi áo, không muốn Trần Hán Thăng bị cảm vì lạnh.
"Cậu có thể phủi sạch cho mình trước."
Trần Hán Thăng cúi đầu, nhìn Thẩm Ấu Sở, nói.
Thẩm Ấu Sở không lên tiếng, chờ phủi sạch trên người Trần Hán Thăng rồi mới giũ mũ dính liền với áo lông, nói khẽ với hắn:
"Đi căn-tin thôi."
"Đi thôi, cậu và Hồ Lâm Ngữ che chung ô đi, miễn cho người khác hiểu lầm chúng ta." Trần Hán Thăng cười nói.
Mãi đến lúc này, Thẩm Ấu Sở dù bị chơi khăm cũng không tức giận bỗng chốc trong đôi mắt hoa đào ướt nước trào ra uất ức vô hạn.
Nhưng Thẩm Ấu Sở rất nghe lời, ngoan ngoãn đưa ô cho Trần Hán Thăng, chuẩn bị hứng lấy tuyết rơi đi lên trước tìm Hồ Lâm Ngữ. Nào ngờ Trần Hán Thăng đột nhiên kéo cô trở về, ôm thật chặt vào trong ngực.
"Sao cậu khờ quá vậy!"
Một kẻ không tim không phổi như Trần Hán Thăng, hơn nữa hai người ở chung hơn một năm, có khi đều cảm thấy Thẩm Ấu Sở khờ khiến người đau lòng.
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng ngước đầu lên:
"Tớ không muốn . . ."
"Cậu không muốn cái gì?"
"Tớ không muốn đi chung với Lâm Ngữ."
"Vậy cậu muốn chung dù với ai?"
"Với cậu."