Tuyết lớn rơi một ngày, Trần Hán Thăng cũng ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở cả ngày, nhưng chỉ qua lại ở thư viện và căn-tin, hai điểm một đường hết sức đơn điệu.
Hồ Lâm Ngữ tội nghiệp chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Hán Thăng thường "ức hiếp" Thẩm Ấu Sở, hoặc là tán tỉnh nhau, tâm trạng vừa bực vừa tức, có chút chua và sướng, cảm giác rối rắm đó khiến con cún FA chưa từng yêu đương nay được nếm thử.
Hồ Lâm Ngữ từng muốn học bài một mình, nhưng sợ gặp câu nào khó thì Thẩm Ấu Sở ít nhất có thể hỗ trợ giải đáp, cô ấy đành cố ý giả vờ không nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng quyết định năm mới về nhà ăn đòn nên không thèm ôn tập, ngược lại gọi điện thoại cho mỗi khu vực chuyển phát nhanh hỏi thăm tình huống cụ thể.
"Alo, Bằng Phi, tuyết rơi rồi, bên chỗ cậu thế nào? Chú ý an toàn."
······
"Lão Thư, Đại học Đông Đại bắt đầu ôn tập thi kiểm tra rất gắt, chú ý phân phối thời gian làm thêm và ôn tập."
······
"Tử Bác, đắt khách là bởi vì nghỉ đông sắp đến, nhớ đóng gói kỹ các bưu kiện, vất vả."
······
Tình huống khá tốt, đại khái vì tuyết lớn làm lỡ thời gian, bên chuyển phát nhanh Thâm Thông chưa có sắp xếp gì với khu đại học Giang Lăng và Tiên Ninh, Chung Kiến Thành và Nghiêm Gia Hưng vẫn sắp xếp xe đi trường học chở bưu kiện.
Nghỉ đông sắp đến nên cũng đắt khách hơn, những đại lý vườn trường thậm chí không kịp nói nhiều đã vội vàng cúp điện thoại.
"Tiểu Trần cả ngày xoay quanh bên gái nên càng lúc càng dông dài."
Vương Tử Bác bất mãn đặt điện thoại cầm tay lên bàn, thầm nghĩ Trần Hán Thăng có thể không yên tâm với bốn người khác, nhưng sao với mình dặn dò nhiều như vậy.
Con người khi nghiêm túc cố gắng làm việc thì nói chuyện toát ra sự kiên cường, thậm chí sẽ cảm thấy lời nhắc nhở thiện ý của người khác là không tín nhiệm vào mình.
Tâm trạng này của Vương Tử Bác rất thường thấy, cậu ấy vốn là sinh viên nam bình thường.
Có chút phản nghịch dáng xấu hổ, không có kinh nghiệm yêu đương, không biết cách nói chuyện với người khác giới, nói nhảm nhiều với bạn cùng giới, thường thường cảm thấy cô độc, ngẫu nhiên âm thầm khoe khoang, tất cả chỉ vì hy vọng người khác thừa nhận mình.
Một sinh viên làm thêm của Đại học Lý Công đi qua nhắc nhở:
"Vương ca, chốc nữa xe thu chuyển phát nhanh của công ty Thâm Thông đến."
"Biết."
Vương Tử Bác đang vùi đầu tính toán chia phần trăm hoa hồng, tổng đại lý vườn trường có chức trách và quyền lợi này.
Trong cửa hàng rất bận rộn, từng giây từng phút đều có học sinh cầm bưu kiện đến gửi về nhà, lòng bàn chân của bọn họ dính bông tuyết rất nhanh làm ướt cửa hàng.
"Xin chào, cần gửi chuyển phát nhanh gì?"
"Tôi tìm người."
"Tìm ai?"
"Vương . . . Vương Tử Bác?"
Người nói chuyện rất kỳ lạ, dường như phải suy nghĩ mới có thể xác nhận tên.
"Vương ca, có người tìm!"
Sinh viên làm thêm kêu một câu, thế này mới nhìn thấy Vương Tử Bác đã ngước đầu lên, trợn to mắt dường như không dám tin tưởng.
". . . Có người tìm anh."
Sinh viên làm thêm đáng yêu vẫn lớn tiếng nói ra nửa đoạn sau.
Cô gái vào cửa hàng toát ra khí chất giống đàn chị năm tư, bề ngoài không quá đẹp nhưng không xấu, mặc quần áo khá đắt tiền.
"Sao . . . sao chị đến đây?"
Vương Tử Bác giật mình hỏi.
"Chúng ta là bạn mà, ghé qua xem thử ấy mà."
Hoàng Tuệ cười nói, trong lòng có chút khổ sở, bởi vì Vương Tử Bác không đứng lên, nếu là trước kia chắc chắn sẽ chạy tới hoan nghênh.
"À."
Vương Tử Bác cúi đầu tiếp tục làm việc, bởi vì không biết nói cái gì, loại tình huống này cũng là lần đầu gặp gỡ.
"Mình nên đuổi chị ấy đi hay nên đi qua hỏi một câu?"
Trong lòng Vương Tử Bác đấu tranh kịch liệt, sau đó cảm thấy khó mà đuổi Hoàng Tuệ ra, cậu ấy cũng không nỡ, nhưng hỏi thăm thì quá yếu hèn, nên dứt khoát không nghe không hỏi.
Nhưng Vương Tử Bác không có nhiều kinh nghiệm che giấu, trong lòng do dự rất nhanh thể hiện ra từ nét mặt và hành động, luôn liếc trộm Hoàng Tuệ.
Không phải Vương Tử Bác muốn quan sát Hoàng Tuệ, mà là muốn biết Hoàng Tuệ có nhìn mình hay không.
Rõ ràng, Hoàng Tuệ ngồi trên ghế gần đó, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Tử Bác.
Ánh mắt hai người vừa giao nhau, Vương Tử Bác lập tức quay đầu, trong lòng thắc mắc và tim đập nhanh.
Hoàng Tuệ chiếm vị trí quá lớn trong tim Vương Tử Bác, cho dù hiện tại có chút chật vật, mắt sưng húp, trang điểm đậm cũng khó mà che giấu, ống quần bò dính đầy bùn đất.
Nhưng Vương Tử Bác dù gì từng là người dự bị của cô ta, sự thiên vị đó khiến cô ta không e dè.
"Bố đã hứa với Tiểu Trần, kiên quyết không thể làm chân cún nữa, mình phải cố gắng biểu hiện ra cuộc sống hiện giờ rất tốt!"
Vương Tử Bác không ngừng lặp lại câu nói này, hơn nữa quyết định cứ như thế xử lý lạnh.
Tin tin!
Lúc này bên ngoài cửa hàng vang lên tiếng còi, xe hàng của chuyển phát nhanh Thâm Thông ở khu đại học Tiên Ninh đến lấy bưu kiện, tiện thể lấy luôn tiền học sinh gửi hàng.
Vương Tử Bác đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lấy một xấp tiền từ trong ngăn kéo ra.
Hoàng Tuệ nhìn thoáng qua, phỏng chừng hơn mười nghìn, giờ thì cô ta xác định Vương Tử Bác quả thực "Giàu lên", hèn gì có thể đi khách sạn lớn Kim Lăng mời khách ăn cơm, hèn gì có thể trong hội sở mát-xa chân kiêu ngạo ném tiền lên trời.
Sau khi xe hàng chạy đi, Vương Tử Bác quay về quầy viết này nọ, thật ra trong lòng cực kỳ thỏa mãn, đặc biệt khi giao một xấp tiền cho shipper thì ánh mắt Hoàng Tuệ nhìn cậu ấy giống như mấy ngày hôm trước ở khách sạn lớn Kim Lăng.
"Vương ca, giúp đỡ chút, chúng tôi đang cột bưu kiện này, giúp đỡ ấn nó với."
Có một sinh viên làm thêm kêu lên, bưu kiện trong tay người này ước chừng là chăn đệm, dễ bị lỏng ra, cần trói chặt.
"Tới ngay."
Vương Tử Bác lên tiếng, buông bút, đang định đi qua thì không ngờ Hoàng Tuệ nhanh hơn.
"Bưu kiện nào vậy? Giữ như vậy đúng không?"
. . .
"A, góc này chưa bao kín, ngày có tuyết rơi coi chừng bị thấm nước."
. . .
"Để tôi cột cho, anh cẩn thận chút, đừng làm rớt."
. . .
Vương Tử Bác ngơ ngẩn nhìn hành vi của Hoàng Tuệ, đây là lần đầu tiên.
Lần đầu Hoàng Tuệ chịu hạ thấp người làm mấy chuyện thô bỉ này, dường như là vì chính mình nữa?
Nếu đổi lại là lúc trước, chắc chắn Vương Tử Bác sẽ đẩy Hoàng Tuệ ra, nhưng lần này cậu ấy chỉ mấp máy môi, dù người hơi rướn về phía trước, chân nhấc lên rồi nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại.
Vương Tử Bác còn quá trẻ tuổi, từ chối sự giúp đỡ của người khác khó khăn còn hơn là từ chối giúp đỡ ai.
"Cảm ơn chị dâu."
Cột bưu kiện xong, có một sinh viên làm thêm cười tủm tỉm nói, cậu ta đã nhìn ra chút manh mối.
Vương Tử Bác đang định ngăn lại thì Hoàng Tuệ cười đáp:
"Không cần khách sáo."
Trái tim Vương Tử Bác đập nhanh, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì.
Thật ra biểu hiện hôm nay của Vương Tử Bác đã tiến bộ rất nhiều.
Thời gian dần trôi qua, Hoàng Tuệ dường như xem nơi này là nhà mình, có việc gì sẽ chủ động giúp, cũng chịu cười nói với con trai khác.
Khoảng sáu giờ tối, Vương Tử Bác đang suy nghĩ có nên mời Hoàng Tuệ đi nhà hàng ăn cơm không.
Nào biết Hoàng Tuệ chủ động từ biệt: "Tử Bác, tôi về đây."
"A?"
Vương Tử Bác tuyệt đối không ngờ là kết quả này, cậu ấy thậm chí chuẩn bị từ chối mọi yêu cầu của Hoàng Tuệ, không ngờ cô ta bước đi, dứt khoát mà tiêu sái, dường như chỉ đơn thuần đến giúp một tay.
Nhìn bóng lưng bung dù đỏ dần biến mất trong tuyết của Hoàng Tuệ, Vương Tử Bác chưa từng gặp chiêu trò cấp cao như vậy, tim bắt đầu đập loạn nhịp.