Ngày thứ hai, tuyết rốt cuộc ít rơi hơn, Hoàng Tuệ lại đi tới Đại học Lý Công hỗ trợ.
Vương Tử Bác ban đầu không quan tâm cô ta, cuối cùng Hoàng Tuệ lẩm bẩm một mình, khóc lóc kể lể cha mẹ của Triệu Chính lấy lý do "Không cùng tầng lớp" không đồng ý kết hôn.
Ngày thứ ba, tuyết ngừng, mặt trời trốn thật lâu cũng đi ra, toàn bộ Kiến Nghiệp đều tan băng tuyết.
Hoàng Tuệ vẫn lại đây hỗ trợ, Vương Tử Bác giữa trưa mua một phần cơm trưa cho cô ta.
Nhìn nét mặt khi nói cảm ơn của Hoàng Tuệ, Vương Tử Bác bỗng cảm thấy lòng chua xót.
"Số máy quý khách vừa gọi đã khóa máy."
Vương Tử Bác định hỏi ý kiến của bạn thân Trần Hán Thăng, nhưng gọi qua thì đã tắt máy.
"Mười hai giờ trưa rồi, lẽ ra nó dậy rồi chứ."
Vương Tử Bác nhủ thầm, qua mười phút gọi lại, rốt cuộc liên lạc được.
"Xin chào, cổ gà, tìm tao có chuyện gì?"
Trần Hán Thăng ở đầu dây bên kia cười hỏi.
"Đệt, nghiêm túc một chút, ai là cổ gà hả? Còn mày thì sao!"
Vương Tử Bác không kiên nhẫn nói, Trần Hán Thăng cứ khoái chọc ghẹo cậu ấy.
Không ngờ lần này Trần Hán Thăng thật sự bị oan.
"Đây là kiểu gọi nhập gia tùy tục, Tử Bác trong tiếng Quảng Đông là cổ gà trống. Tao đang ở sân bay Bạch Vân thành phố Việt Đông, máy bay vừa đáp xuống đất."
"Mày chạy xa như thế làm cái gì?"
Vương Tử Bác hỏi, không hoài nghi Trần Hán Thăng lừa chính mình, bởi vì nếu hắn không muốn nhận điện thoại thì sẽ nói là đang ị lỡ làm rớt di động xuống cầu tiêu.
Trần Hán Thăng khẽ thở dài:
"Gặp một trùm trong nghề chuyển phát nhanh, Hỏa Tiễn 101 muốn phát triển cần sự hỗ trợ của cô ấy, nếu không thì tao một là không rảnh, hai là không có sức. Mà mày tìm tao làm gì?"
"Vậy hả."
Vương Tử Bác vốn tưởng Trần Hán Thăng ở Kiến Nghiệp, giờ nghe hắn nói đang ở thành phố Việt thì không muốn tâm sự chuyện Hoàng Tuệ, chờ hắn trở về rồi tính.
"Không có việc gì, có một vấn đề muốn hỏi ý kiến thôi."
"Cảm ơn đã mời, đang ở thành phố Việt Đông, vừa xuống sân bay, có nhiều người quen trong giới."
"Nói vớ vẩn gì vậy!"
Vương Tử Bác nghe ra trong giọng nói của Trần Hán Thăng toàn là trêu chọc, quyết đoán đổi đề tài:
"Mày ở thành phố Việt Đông thì Hỏa Tiễn 101 bên này nghe theo ai?"
"Việc nhỏ nghe Nhiếp Tiểu Vũ, nếu dính líu đến việc lớn sống còn mà không liên lạc được tao, vậy ai ở gần thì nghe người đó."
Vấn đề này không làm khó Trần Hán Thăng, hoặc nên nói hắn vốn đã nghĩ như vậy.
Vương Tử Bác nghi hoặc hỏi:
"Ai ở gần thì nghe người đó là sao?"
"Thì như đã nói đó."
Trần Hán Thăng chỉ cầm theo một túi đeo, mang kính râm, vừa nói vừa đi ra cabin: "Là Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, ai trong hai người tiện đưa ra quyết sách thì nghe người đó."
Vương Tử Bác hỏi:
"Bọn họ không hiểu quản lý, lỡ làm sai thì sao?"
"Không phải thế."
Trần Hán Thăng cười híp mắt giải thích: "Nếu đã dính líu đến sống còn thì bất cứ người nào khác làm quyết sách, một khi thất bại tao đều cảm thấy người ta có lòng ích kỷ riêng."
"Chỉ có hai người kia là không, cho dù thật sự thất bại, trong lòng tao cũng không có ý kiến gì, số phận đã như vậy rồi."
"Mày nhìn thoáng nhỉ."
"Tao luôn thoáng, Cổ Gà, mày còn gì muốn nói nữa không? Không có thì tao cúp đây."
Trần Hán Thăng không kiềm được oán trách:
"Không ngờ thành phố Việt Đông tháng mười hai còn có người mặc áo tay ngắn, bố mặc áo lông và áo giữ ấm như một thằng ngố đi trên đường."
Vương Tử Bác lặng lẽ cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thấy Hoàng Tuệ ở trong cửa hàng nhìn chăm chú chính mình, ánh mắt dịu dàng mà trước kia chưa từng có.
Không hiểu sao Vương Tử Bác đột nhiên không dám đi vào, cảm giác nơi đó giống như một cái bẫy, chính mình là một con thú chờ bị săn.
. . .
Trần Hán Thăng hoàn toàn không biết tình huống Vương Tử Bác đang đối mặt, hắn gọi một chiếc taxi trong sân bay đi Sán Đầu, lấy một cuốn sổ ra khỏi balo, trong đó có ghi địa chủ nhà Khổng Tĩnh.
Để lấy được địa chỉ này cũng thật là khúc chiết, Trần Hán Thăng trước tiên kính nhờ Chung Kiến Thành, rồi Chung Kiến Thành lại nhờ nhân viên văn phòng HR quen thân trong công ty chi nhánh Kiến Nghiệp, nhân viên văn phòng đó đang xử lý tư liệu nghỉ việc của Khổng Tĩnh, có ghi lại địa chỉ cụ thể.
Dọc đường đi Trần Hán Thăng gọi điện cho Khổng Tĩnh, hắn không nói mình đã đến thành phố Việt.
"Chị Tĩnh, còn đang coi mắt hả?"
"Còn, buổi sáng vừa hoàn thành, buổi chiều còn có một người."
Trong giọng nói của Khổng Tĩnh chất chứa sự bất đắc dĩ, có cảm xúc tìm vui trong nỗi buồn:
"Không biết hai người kia có xem trúng tôi không, cậu hoàn toàn không hiểu nỗi bi ai của bà cô già chưa kết hôn đâu."
Trần Hán Thăng cười phá lên, sau khi về nhà thì Khổng Tĩnh trở nên bình dân hơn.
"Thời tiết ở Kiến Nghiệp thế nào?"
Khổng Tĩnh chủ động quan tâm nói:
"Tôi xem tin tức nói đây là tuyết tai, nghiêm trọng ảnh hưởng giao thông xuất hành."
"Thời tiết à."
Trần Hán Thăng thò đầu ra nhìn mặt trời trên đường cao tốc tỉnh Việt Đông:
"Tuyết ngừng rơi rồi, mặt trời đã ló, nóng chết."
Khổng Tĩnh thầm nghĩ kỳ lạ, sau khi tuyết ngừng rơi xuất hiện mặt trời là bình thường, nhưng ấm lên nhanh thì ít thấy.
"Chị Tĩnh, khi nào đến giúp tôi?"
Trần Hán Thăng trực tiếp thảo luận trong điện thoại, thời gian của hắn rất eo hẹp:
"Tuyết ngừng là chuyện tốt cho thành phố Kiến Nghiệp, nhưng là chuyện xấu với Hỏa Tiễn 101, điều này chứng minh bên Thâm Thông tùy thời có thể xử tôi. Cho nên tôi định chủ động một chút, trực tiếp đi tổng bộ của Thâm Thông ở thành phố Thượng Hải?"
"Cái gì?"
Khổng Tĩnh giật nảy mình:
"Có lẽ cậu còn không bước qua cổng được!"
Trần Hán Thăng cười nói:
"Nên mới cần một ngọn đèn sáng, chị Tĩnh ở trong lòng tôi là ngọn đèn sáng đó."
"Thôi đừng chụp mũ cao cho tôi, tôi đang cực kỳ nghiêm túc giải quyết việc lớn cuộc đời."
"Chị đến Hỏa Tiễn 101, các đồng nghiệp nam tươi ngon trong đại học tùy chị chọn, nếu không được thì dưới tay tôi có mấy nam sinh, vạm vỡ, dịu dàng, hài hước, mẫu nào cũng có."
"Đừng giỡn nữa, còn nhớ lời hôm đó không? Cậu mà đến cửa nhà tôi thì tôi sẽ đi Hỏa Tiễn 101 giúp cậu."
"Vậy chị cho tôi địa chỉ đi."
"Nói giỡn mà cậu làm thật à? Tôi đi ăn cơm trưa đây, cậu cũng giữ sức khỏe, không chừng ngày nào đó tôi nổi hứng sẽ đi tìm cậu."
"Chờ chị tới tìm chắc qua mùa quýt."
Trần Hán Thăng nhấn nút tắt cuộc gọi, vỗ vai tài xế:
"Bác tài, làm ơn tăng nhanh tốc độ, có lẽ vợ của tôi lén lút ngoại tình với người đàn ông khác, tôi phải trở về bắt gian!"
"Hả!"
Nếu bạn nói với tài xế là người nhà bệnh nặng, chưa chắc tài xế chịu tăng tốc độ, nhưng vừa nghe loại việc này, tài xế trung niên tức giận quát:
"Giao cho tôi, tuyệt đối không thể bỏ qua cặp đôi chó chết đó!"
Dưới sự "Trợ giúp" của tài xế xe taxi, Trần Hán Thăng nhanh chóng đến dưới lầu nhà của Khổng Tĩnh, từ chối khéo đề nghị "Cầm hàng xử chúng nó" của tài xế, Trần Hán Thăng trực tiếp đi lên lầu.
"Dường như là 201 nhỉ."
Trần Hán Thăng giở địa chỉ ra xác nhận một lần nữa, không ngờ có người đàn ông đứng trước cửa nhà Khổng Tĩnh, đeo mắt kính, trông nho nhã lịch thiệp.
Hai người nhìn nhau, đối phương lên tiếng trước:
"Cậu cũng đến coi mắt nhỉ?"
"Hả, à, đúng rồi!"
Trần Hán Thăng thản nhiên thừa nhận:
"Ông anh cũng vậy?"
"Đúng."
Người đeo kính gật đầu, nói:
"Bà mối nói cô gái này rất xinh đẹp, nhưng hơi cao ngạo, đã từ chối rất nhiều người."
"Đó là bởi vì không tìm đúng cách, để tôi dạy cho anh một chiêu."
Trần Hán Thăng trực tiếp gõ cửa:
"Lát nữa anh thấy cô gái kia lập tức bắt lấy tay cô ấy, hét lớn tôi đến rồi, cô hãy đi theo tôi, nhất định thành công!"
Người đeo kính cười cười, làm gì có ai coi mắt kiểu này?
"Ông anh không tin lời của tôi?"
"Ha ha, ha ha!"
"Vậy tôi sẽ biểu diễn cho anh xem một lần, nếu thành công, lần sau đi coi mắt hãy áp dụng thử."