Két!
Cửa chống trộm nhà Khổng Tĩnh mở ra, bên trong có một người phụ nữ năm mươi mấy tuổi vươn cổ ra nhìn.
"Buổi chiều có hai à."
Người phụ nữ nói thầm một tiếng:
"Trông đều khá trẻ tuổi."
Trần Hán Thăng chủ động chào hỏi:
"Chào dì."
"Chào cậu."
Người nữ lên tiếng, thầm nghĩ người trẻ tuổi hăng hái thật. Bà nhường một khe hở cho Trần Hán Thăng đi vào, sau đó hỏi người đàn ông đeo kính:
"Người vừa rồi là bà mối Trương giới thiệu, còn cậu được ai giới thiệu?"
"A?"
Người đeo kính ngây ra một lúc: "Tôi mới là bà mối Trương giới thiệu."
Trần Hán Thăng đi phòng khác, lập tức thấy Khổng Tĩnh đang pha trà, mặc đồ thoải mái ở nhà.
"Mời ngồi, hãy uống trà trước, tôi . . . ủa? Sao cậu đến?"
Khổng Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Hán Thăng đứng chình ình trước mắt mình thì giật bắn người.
Ở trong đầu Khổng Tĩnh thì Trần Hán Thăng thuộc vòng xã giao Kiến Nghiệp, chỗ này là quê Sán Đầu của cô, kết quả người ở vòng tròn A xuất hiện trong vòng tròn B, loại cảm giác này phi thường kỳ lạ.
"Ủa, sao tôi ở đây nhỉ?"
Trần Hán Thăng cũng trưng ra bộ mặt khó tin:
"Mới nãy còn ngủ trong thư viện của trường mà ta, trong lòng luôn nhớ chị Tĩnh, vừa mở mắt ra thật sự gặp chị."
Khổng Tĩnh phi một tiếng, cô không phải là con gái mới lớn, đâu thèm tin mấy lời ba hoa này, rõ ràng là Trần Hán Thăng điều tra ra địa chỉ nhà cô từ chỗ nào đó, cách xa hơn 1500km chạy tới đây.
Kiến Nghiệp còn có tuyết tai, nghe nói mới dỡ bỏ cấm giao thông, Trần Hán Thăng đến quá vội vã.
"Chị Tĩnh, là chị thật sao?"
Trần Hán Thăng giả vờ chính mình còn đang nằm mơ, vươn tay ra nói:
"Mau cho tôi sờ cái nào, để tôi xác định chính mình không phải đang nằm mơ, sờ chỗ nào đều được."
Khổng Tĩnh lùi lại một bước, ho khan một tiếng nhìn sau lưng.
Người phụ nữ vừa mở cửa là bà Khổng, và người đeo mắt kính đến coi mắt nữa, hai người nhìn trân trân một lúc, đối tượng coi mắt xoay người từ biệt:
"Tôi có việc bận, xin phép."
Bà Khổng nhìn Trần Hán Thăng hỏi:
"Chẳng phải cậu đến coi mắt sao?"
"Cậu ấy ạ? Là đồng nghiệp trong công ty."
Khổng Tĩnh nhanh chóng giải thích.
Coi mắt? Tuổi của Trần Hán Thăng cũng xấp xỉ.
"Cậu ấy đến Sán Đầu đi công tác, tiện thể tới nhà thăm."
"Đồng nghiệp à."
Bà Khổng cũng rất buồn bực:
"Còn người coi mắt do bà mối Trương giới thiệu sao đột nhiên rời đi?"
Nếu Trần Hán Thăng chỉ là đồng nghiệp, bà Khổng cũng sẽ không đặt trong lòng, lại đi phòng bếp hầm canh.
"Chị Tĩnh."
Trần Hán Thăng nhỏ giọng xin lỗi:
"Lúc nãy ở trước cửa gặp ông anh đeo kính kia, tôi lừa anh ta nói chính mình cũng là coi mắt, còn nói phương thức coi mắt nên bá đạo một chút, kết quả anh ta nhìn thấy chúng ta quen biết, phỏng chừng là không muốn làm thánh đổ vỏ nên đánh bài chuồn."
"Không sao."
Khổng Tĩnh không thèm phật lòng bị phá buổi coi mắt, còn lấy làm lạ hỏi:
"Cái gì gọi là thánh đổ vỏ?"
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm: "Không có gì, nghe giọng điệu vừa rồi của chị thì dì còn chưa biết chị từ chức ở Thâm Thông?"
Khổng Tĩnh lắc đầu: "Không dám nói thật, con gái ba mươi tuổi không kết hôn còn nghỉ việc không lương, với tư tưởng truyền thống quê tôi thì bước tiếp theo nên xuất gia làm ni cô. Cậu nhớ đừng buột miệng đấy."
"Sao tôi có thể buột miệng được?"
Trần Hán Thăng tức giận nói:
"Tôi bình thường sẽ nói thẳng!"
"Cái gì?"
Khổng Tĩnh không phản ứng lại, trông thấy Trần Hán Thăng đi thẳng vào phòng bếp:
"Dì, quản lý Khổng sắp hết ngày nghỉ phép rồi, công ty có việc gấp cần triệu tập cô ấy về giải quyết."
"Phù."
Khổng Tĩnh thế này mới thở ra, Trần Hán Thăng mà khai ra chuyện cô từ chức thì đêm nay cha mẹ sẽ chọn xong con rể.
Bà Khổng không hoài nghi, Khổng Tĩnh vốn rất bận rộn công việc, dù sao là cấp quản lý trong công ty.
"Đi ngay tối nay à? Sắp năm giờ chiều rồi."
Bà Khổng hỏi:
"Mẹ mới tìm được một chàng trai khá lắm, sau giờ cơm chiều người ta sẽ qua."
"Mẹ, việc của công ty quá khẩn cấp, không thể chậm trễ."
Khổng Tĩnh vừa nghe lời này, lập tức vào phòng ngủ thay quần áo, thuận tay kéo Trần Hán Thăng vào luôn.
"Đi thôi, đực mặt ra đó làm gì?"
"Này này, tôi còn chưa được uống một hớp trà nóng."
"Đừng uống, trên đường đi sẽ mua nước suối cho cậu."
Nhìn Khổng Tĩnh nhanh chân chạy khỏi nhà, ngồi trên xe taxi, Trần Hán Thăng không kiềm được hỏi: "Coi mắt đáng sợ đến thế sao?"
"Ban đầu còn chút mong đợi, về sau hoàn toàn trở thành một loại quá trình, chỉ cần về nhà thì phải tiếp thụ coi mắt."
Khổng Tĩnh thở ra một hơi:
"Nên về Kiến Nghiệp, trước khi chưa tìm được việc làm đầu bếp trường đại học, trong Hỏa Tiễn 101 có vị trí nào thích hợp cho tôi không?"
"Đương nhiên có."
Trần Hán Thăng không ngờ rằng vui sướng bất ngờ đến nhanh vậy, nhưng quen thói lừa người ta, không yên tâm hỏi:
"Chị Tĩnh sẽ không lừa dối tôi chứ? Đồng ý dễ vậy?"
"Nói sao đây."
Khổng Tĩnh suy nghĩ một hồi:
"Phụ nữ luôn cảm tính, cho dù biết rõ cậu chủ yếu là vì phát triển công ty, nhưng nghị lực và quyết tâm đi qua đi lại 3000km khiến tôi rất cảm động. Cộng thêm Hỏa Tiễn 101 đúng là cắm rễ trong vườn trường, không cần xã giao nhiều, cũng thích hợp nhu cầu của tôi, tạm thời sẽ xin cơm dưới tay Trần tổng vậy."
Trần Hán Thăng thế này mới nghiêm túc nói: "Chị Tĩnh quá khách khí, Hỏa Tiễn 101 có thể mời chị về là may mắn của tôi, may mắn của đám sinh viên trẻ tuổi chúng tôi."
"Đừng nói nhiều như vậy."
Khổng Tĩnh vươn tay ra:
"Trước khi rời khỏi Kiến Nghiệp thì tôi đưa chìa khóa nhà cho cậu, đâu rồi?"
"Ở đây, ở đây."
Trần Hán Thăng nhanh chóng đưa chìa khóa ra:
"À mà thực vật trong nhà chị Tĩnh là chủng loại gì? Khá là đẹp, mua ở đâu?"
Khổng Tĩnh quay đầu nhìn Trần Hán Thăng, một lúc lâu sau mới nói:
"Đừng nói nhảm nữa, cứ nói thẳng là đã chết bao nhiêu cái cây rồi?"
Trần Hán Thăng thấy không thể giấu giếm nữa, đành khai thật:
"Kiến Nghiệp rơi tuyết nhiều, tôi không đi tưới nước lần nào, cũng không biết chết bao nhiêu."
. . .
Sau khi mua vé bay thẳng đến Kiến Nghiệp ở sân bay Bạch Vân thành phố Việt, khoảng một giờ sáng thì xuống máy bay.
Trần Hán Thăng kêu xe đưa Khổng Tĩnh về nhà, dọc đường đi Khổng Tĩnh hỏi:
"Cậu định khi nào thì đi thành phố Thượng Hải?"
"Càng sớm càng tốt."
Trần Hán Thăng nói:
"Càng sớm thì tôi càng có quyền chủ động, chờ bọn họ chủ động làm khó dễ là tôi chỉ có thể bị động chịu đòn."
Khổng Tĩnh gật đầu: "Vậy ngày mai đi, tôi ở nhà đã nghỉ ngơi khá lâu."
Sau khi đến dưới lầu, Khổng Tĩnh vẫy tay chào:
"Cậu đi về trước chuẩn bị đi, cố gắng mang tư liệu đầy đủ."
Trần Hán Thăng bỗng hỏi:
"Không mời tôi lên ngồi một chút sao?"
Ánh trăng đêm đông tự mang sắc màu lạnh lùng, ven đường còn có lớp tuyết đọng dày bị ánh trăng phản chiếu sắc trắng lấp lánh, toàn bộ khu dân cư yên lặng, ngẫu nhiên có một, hai tiếng chó sủa từ xa truyền đến.
"Hả?"
Chắc Khổng Tĩnh không ngờ Trần Hán Thăng sẽ nói lời này, cô là ngự tỷ có nhiều kinh nghiệm xã giao, biết hàm nghĩa đằng sau câu nói này.
"Đi thôi, đâu phải chưa từng ngủ lần nào."
Trần Hán Thăng đẩy Khổng Tĩnh lên lầu.
"Này, đợi đã."
Khổng Tĩnh bản năng hất vai, ngừng bước chân.
Trần Hán Thăng hỏi:
"Sao vậy?"
"Hán Thăng."
Khổng Tĩnh ngước đầu lên:
"Cậu về ký túc xá sẽ tốt hơn, hoặc chọn khách sạn quanh đây cũng được."
Trần Hán Thăng cười toe, trực tiếp chạy lên lầu: "Nhanh lên nào chị Tĩnh, đừng chậm trễ thời gian, tôi đã đợi không kịp."
Trong hành lang, tiếng bước chân của Trần Hán Thăng làm đèn cảm ứng âm thanh phát sáng.
Khổng Tĩnh cau mày, chân thon dài nhấc vạt áo gió, mới bước lên một nấc thang thì vội lùi hai bước.
Cuối cùng, Trần Hán Thăng đã đến trước cửa nhà cô nhưng Khổng Tĩnh còn đứng ở tầng một.
Đúng là một đêm khiến người sầu.