Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299: Sức Hấp Dẫn Cá Nhân Của Trần Hán Thăng

Chương 299: Sức hấp dẫn cá nhân của Trần Hán Thăng Chương 299: Sức hấp dẫn cá nhân của Trần Hán Thăng

Nhìn thấy Khổng Tĩnh mãi không lên lầu, Trần Hán Thăng dứt khoát la lớn: "Chị Tĩnh, nhanh lại đây mở cửa, tôi cởi sạch đồ rồi!"

Khổng Tĩnh không còn cách nào, cô sợ Trần Hán Thăng càng nói càng không có chừng mực, bị hàng xóm hiểu lầm.

"Đang yên lành, cởi đồ làm gì?"

Khổng Tĩnh nhanh chóng đi lên xem xét.

"Tôi mới leo lên lầu, thân thể cảm thấy nóng."

Trần Hán Thăng trưng ra vẻ mặt vô tội nói, còn chỉ vào áo lông mở rộng cổ của mình:

"Không được à?"

Khổng Tĩnh không biết nên trả lời thế nào, đành "loạt xoạt" lấy ra chìa khóa mở khóa, nhỏ giọng oán trách: "Vậy cậu hãy nói rõ ràng chứ, chỉ mở ngực áo mà sao nói là cởi hết."

"Vì thầy thể dục dạy ngữ văn cho tôi."

Trần Hán Thăng nhếch môi cười, thầm nghĩ đã nương miệng lắm rồi, nếu hô to "Cởi sạch quần" thì có tin là nguyên chung cư không ai ngủ?

Đi vào nhà, Khổng Tĩnh đang cúi đầu thay giày bỗng thấy Trần Hán Thăng xông thẳng vào phòng ngủ.

"Nôn nóng vậy sao?"

Ý nghĩ này bỗng nhiên nhảy vào trong óc Khổng Tĩnh, nhưng cô không hề muốn điều đó, vươn tay định ngăn lại Trần Hán Thăng.

Tốc độ của Trần Hán Thăng quá nhanh, Khổng Tĩnh chưa kịp phản ứng lại, hắn đã đứng ở cửa phòng ngủ.

"Bước tiếp theo đừng nói là cậu ta sẽ cởi đồ leo lên giường nhé?"

Khổng Tĩnh căng thẳng thầm nghĩ, vắt óc tìm lý do thuyết phục Trần Hán Thăng rời đi.

Kết quả là Trần Hán Thăng chỉ dạo một vòng phòng ngủ, cúi người nhìn gầm giường, lại mở ra tủ áo nhìn ngó: "Nhìn xem chị Tĩnh mặc đồ gì, hôm nào tôi mua một ít theo tiêu chuẩn này tặng cho bạn gái."

"Cậu đang làm cái gì?"

Khổng Tĩnh ấp úng hỏi, hành vi của Trần Hán Thăng ra ngoài dự đoán, mãi đến khi hắn lại đi thăm buồng vệ sinh và phòng bếp, kiểm tra toàn bộ hai phòng ngủ một phòng khách, cô mới nhận ra là hắn sợ có người xấu núp trong nhà.

"Sắp cuối năm, chỉ sợ có một số người không có tiền về nhà ăn Tết, mạo hiểm kiếm ít tiền. Hơn nữa chị đã về quê mấy ngày."

Trần Hán Thăng cười nói: "Thành phố lớn không giống quê chúng ta, quan hệ hàng xóm ở đây hơi hờ hững, đụng chuyện chưa chắc nhờ vả được."

Khổng Tĩnh đột nhiên có chút ngượng ngùng, thì ra chỉ mình cô nghĩ lung tung.

"Vậy tại sao cậu không nói sớm?"

Khổng Tĩnh không kiềm được hỏi, rõ ràng là một chuyện ấm áp như vậy nhưng Trần Hán Thăng cố ý làm theo hướng mập mờ tán tỉnh.

Trần Hán Thăng nhe răng cười không trả lời, lúc này hắn thật sự định về trường, trước khi đi chợt nhớ một chuyện:

"Chị Tĩnh, ngày mai ước chừng tôi sẽ mang thêm hai người đi thành phố Thượng Hải."

Khổng Tĩnh hỏi:

"Là đồng nghiệp tương lai hả?"

"Có một người đồng nghiệp, nhưng một người khác thì không."

"Là bạn gái của cậu?"

Trần Hán Thăng gật đầu thừa nhận:

"Cô ấy học luật kinh doanh, đây là một ngành học cần kinh nghiệm và thực tiễn, quá trình đàm phán của tôi và Thâm Thông chắc chắn sẽ có thảo luận đấu miệng, bầu không khí chiến tranh căng thẳng, không trông chờ cô ấy giúp gì nhiều, chỉ muốn dẫn theo cảm thụ không khí thôi."

Sắc mặt Khổng Tĩnh không thay đổi, mỉm cười thông cảm:

"Đây là chuyện tốt, cậu suy nghĩ khá chu đáo."

"Vậy chị Tĩnh ngủ ngon."

"Ừm, ngủ ngon."

Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Khổng Tĩnh một mình ngồi trên sofa một lúc, không ngờ vừa rồi bị Trần Hán Thăng làm con tim rung động.

Lúc ấy Trần Hán Thăng đứng ở cửa phòng ngủ, Khổng Tĩnh đang định đi tới thì hắn làm như vô tình chặn đường cô.

Mãi sau khi bật đèn, Trần Hán Thăng kiểm tra không có vấn đề gì mới nhường đường cho cô.

"Loại con gái nào sẽ thích Trần Hán Thăng nhỉ? Cậu ta không đẹp trai."

Khổng Tĩnh thầm nghĩ, đột nhiên sản sinh lòng tò mò với bạn gái của Trần Hán Thăng.

. . .

Trần Hán Thăng về Học viện Tài chính đã là hơn ba giờ sáng, trong trường học yên lặng, đèn đường hai bên đường chính nối dài đến cuối, lạnh lẽo mà cô độc.

Trần Hán Thăng trùm mũ áo lông, đút tay vào túi quần, đi xiêu vẹo, nhìn cổng trường sáng đèn càng lúc càng xa, ven đường ngẫu nhiên có tuyết đọng "Rào rào" rơi từ trên cây xuống bụi cỏ.

Trần Hán Thăng không về ký túc xá, đi thẳng tới tiệm trà sữa, tìm Đoàn Viên trước.

Đoàn Viên bây giờ trừ được Thẩm Ấu Sở cho ăn giờ cố định ra, sinh viên làm thêm trong tiệm và nữ sinh đến uống trà sữa hay đút cho nó ăn một ít, bây giờ nó lông xù mập như trái banh.

Đoàn Viên còn nhận ra "Cha" Trần Hán Thăng, thân thiết chạy tới dụi ống quần. Trần Hán Thăng nâng người Đoàn Viên lên đo cân nặng, đẩy nhẹ một cái làm nó ngã lăn ra.

"Meo!"

Đoàn Viên nhẹ nhàng kêu một tiếng, bò dậy lại vòng quanh giữa hai chân của Trần Hán Thăng.

"Thông minh chút đi nhóc, mẹ của mày là dáng người ăn không mập, còn mày thì không."

Trần Hán Thăng vừa xoa cổ của Đoàn Viên vừa gọi điện cho Nhiếp Tiểu Vũ.

Nhiếp Tiểu Vũ bị đánh thức rất là bực bội: "Bộ trưởng Trần, cậu không nhìn xem bây giờ là mấy giờ? 3g40! Có chuyện gì không thể nói vào ngày mai sao?"

"La ó cái gì."

Khi Trần Hán Thăng nói chuyện thì miệng thở ra nhiều khói trắng:

"Sáng lập công ty vốn bận nhiều việc, tăng ca cũng là bình thường. Hơn nữa cô là thư ký, tôi còn chưa ngủ mà cô có thể yên ổn ngủ được sao?"

Nhiếp Tiểu Vũ không còn cách nào, chỉ có thể ồm ồm hỏi:

"Ông chủ Trần có gì sai khiến?"

"Cô lấy hết báo biểu thu nhập ở mấy chỗ Học viện Tài chính, Học viện Khoa học Kỹ thuật, Học viện Bưu điện, Đại học Đông Đại, Đại học Lý Công qua đây, tôi đang ở cửa tiệm trà sữa."

Nhiếp Tiểu Vũ hỏi:

"Hiện tại sao?"

Trần Hán Thăng đáp gọn lỏn:

"Nhanh lên."

Nhiếp Tiểu Vũ cũng ý thức được phát sinh việc lớn gì, không dông dài nữa, nhanh chóng cúp điện thoại.

Lúc này bạn cùng phòng đều ngủ, Nhiếp Tiểu Vũ mặc quần áo tử tế lặng lẽ leo xuống giường, cầm đèn pin nhỏ ở đầu giường chậm rãi lấy tư liệu từ trong tủ quần áo ra.

May mà Hỏa Tiễn 101 mới thành lập hơn một năm, những tài liệu này không quá nhiều, bình thường Nhiếp Tiểu Vũ chăm chỉ sửa sang lại, cô ấy bỏ vào túi rồi đóng cửa xuống dưới.

Nhiếp Tiểu Vũ thở hổn hển chạy đến tiệm trà sữa, từ xa đã nhìn thấy có bóng người ngồi xổm dưới đất, khóe môi lóe tia lửa, tay đang đùa với mèo con.

Nhiếp Tiểu Vũ bước lại gần nhìn, quả nhiên là Trần Hán Thăng.

"Bộ trưởng Trần."

Nhiếp Tiểu Vũ lên tiếng chào hỏi.

"Ừm."

Trần Hán Thăng không ngẩng đầu, tập trung tinh thần khi dễ Đoàn Viên, mèo con đã nằm dưới đất lộ ra cái bụng tròn, chân ngắn như đệm thịt huơ huơ theo tay hắn.

"Về sau mỗi tháng cô không cần lấy tiền lương."

Trần Hán Thăng chơi một lúc đột nhiên nói, ánh mắt vẫn nhìn Đoàn Viên.

"Cái gì?"

Nhiếp Tiểu Vũ ngây ra một lúc, nếu nơi này không phải chỉ có hai người, Nhiếp Tiểu Vũ còn cho rằng Trần Hán Thăng đang nói chuyện với người khác.

Không lấy tiền lương, chẳng lẽ bộ trưởng Trần muốn đuổi việc mình?

Không nên, công ty mới vừa ghi tên thành lập, bình thường mình làm việc nghiêm túc vậy mà.

Nhiếp Tiểu Vũ đang suy nghĩ lung tung thì nghe Trần Hán Thăng nói tiếp:

"Tạm thời cho cô 1% quyền cổ phần, mỗi tháng cô lấy tiền hoa hồng tùy theo mức doanh thu, hiện giờ thu loại hơi thấp nhưng về sau sẽ càng lúc càng cao."

Quyền cổ phần, chia hoa hồng . . .

Nhiếp Tiểu Vũ bỗng thấy căng thẳng, những chữ này chỉ thấy trên sách vậy mà giờ đây xuất hiện với cô ấy.

"Cô cảm thấy thế nào?"

Lúc này, Trần Hán Thăng mới ngước đầu lên nhìn Nhiếp Tiểu Vũ.

"À, tốt."

Nhiếp Tiểu Vũ nhanh chóng đồng ý, nếu không biết nhìn xa thì cô ấy khó mà kiên trì đến hiện tại.

"Chuyện này đừng nói cho nhóm người Thượng Băng, Lưu Bằng Phi biết, tự cô biết là được, tránh cho lòng người không thấy đủ."

Trần Hán Thăng dặn dò.

Nhiếp Tiểu Vũ gật đầu: "Tôi biết."

"Ngày mai tôi dẫn cô đi công tác, có lẽ sẽ làm chậm trễ vài ngày ôn bài của cô."

"Không sao cả, dù sao tôi không mơ lấy học bổng."

Trần Hán Thăng cười cười, thế này mới đứng lên, tha cho Đoàn Viên. Mèo con giống như mẹ của nó, dù mới bị "Ngược đãi", xoay người đứng dậy, nó tiếp tục ở yên bên chân Trần Hán Thăng, yên lặng nhìn chăm chú Nhiếp Tiểu Vũ.

"Tính khí của tôi không tốt, cũng không có phong độ gì, thường xuyên chửi người ném đồ, hơn một năm nay cực khổ cho cô chịu đựng tính xấu của tôi."

Trần Hán Thăng phát hiện Nhiếp Tiểu Vũ vẻ mặt buồn ngủ, không kiềm được cảm khái.

"Bộ trưởng Trần . . ."

Nhiếp Tiểu Vũ bỗng cảm thấy mũi cay cay, tính khí của Trần Hán Thăng không phải xấu mà có thể nói là táo bạo, chuyện gì mà hắn giao cho làm nếu không hoàn thành đúng hạn là sẽ bị chửi thúi đầu.

Sau khi ăn mắng còn phải rưng rưng lệ làm xong việc.

Nhưng Trần Hán Thăng có một ưu điểm là không hẹp hòi, không bao giờ cắt xén tiền công của cấp dưới, tiền thưởng và trích phần trăm luôn là gửi nhiều hơn.

Bây giờ ngẫm lại Trần Hán Thăng chỉ chửi người dưới một loại tình huống, đó là không hoàn thành công việc được giao cho.

Thời gian lâu, mọi người đều sẽ không làm biếng, sau khi nhận nhiệm vụ đều cố gắng vượt qua đủ loại khó khăn để hoàn thành, ban đầu là vì không muốn bị mắng, về sau Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy năng lực của mình không ngừng nâng cao, kiến thức cũng không ngừng tăng thêm.

"Khoan hãy cảm động."

Trần Hán Thăng ôm Đoàn Viên về ổ của nó:

"Bây giờ đi phòng 101 tòa nhà F, tối nay cậu tập hợp những tài liệu này thành một phần tài liệu giúp tôi, phải có ví dụ mẫu, chứng minh Hỏa Tiễn 101 cần thiết tồn tại với chuyển phát nhanh Thâm Thông."

"Rõ!"

Nhiếp Tiểu Vũ lau nước mắt đáp, nhưng ngẫm lại chính mình là sinh viên, mới học năm hai mà đã có cổ phần của một xí nghiệp, cô ấy không kiềm được lặng lẽ cười.

Phòng 101 khu F có máy vi tính, Nhiếp Tiểu Vũ dưới sự chỉ dẫn của Trần Hán Thăng lần đầu tự tay hoàn thành một phần báo cáo kinh doanh trăm phần trăm.

Bận rộn đến hơn bảy giờ sáng, Trần Hán Thăng đã nằm ngủ trên ghế dài, Nhiếp Tiểu Vũ còn mắt đỏ hoe châm chước sửa câu chữ.

"Khò khò khò."

Tiếng ngáy của Trần Hán Thăng vang lên, Nhiếp Tiểu Vũ ngẫm nghĩ, gọi điện cho ký túc xá của Thẩm Ấu Sở.

Chưa đầy năm phút, Thẩm Ấu Sở xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nhỏ bị gió lạnh thổi trắng bệch.

"Bộ trưởng Trần bận rộn nguyên buổi tối, mới vừa ngủ . . ."

"Cảm ơn."

Thẩm Ấu Sở nhẹ giọng nói, tiếp đó mở máy sưởi, cầm áo bông đắp lên người Trần Hán Thăng.

"Vậy tớ làm việc đây."

Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy Thẩm Ấu Sở đi tới thì dần yên tâm, ngẫu nhiên ngẩng đầu trông thấy Thẩm Ấu Sở kéo ghế ngồi xuống cạnh Trần Hán Thăng.

Yên lặng mà dịu dàng, mắt hoa đào chất chứa vẻ đau lòng và nhớ nhung, cứ thế thẫn thờ ngắm Trần Hán Thăng.

Bình Luận (0)
Comment