Cũng không biết ngủ bao lâu, Trần Hán Thăng nửa ngủ nửa tỉnh cảm thấy bên tai ồn ào, khó khăn mở mắt ra, dường như có vài bóng người đứng ở xung quanh.
Có người đi qua đi lại, có người cãi cọ, có người nói chuyện, tóm lại ai làm chuyện nấy, người duy nhất đặt sự chú ý lên người Trần Hán Thăng thì chỉ có đôi mắt hoa đào quen thuộc.
"Sao cậu đến đây?"
Trần Hán Thăng mỉm cười, có lẽ vì vừa tỉnh ngủ nên trên mặt có chút dịu dàng mà bình thường không thấy.
Thẩm Ấu Sở không nói chuyện, cứ như thế luôn nhìn hắn.
Đuôi mắt tự nhiên cong lên, con ngươi màu trắng đen phủ lên lớp màng mỏng ướt nước, rèm mi vừa dài vừa cong như cây quạt nhỏ, dưới sống mũi cao là khuôn miệng đường cong rõ ràng, gò má mềm mại tuyệt đẹp.
Đây là cô gái được thiên nhiên trong non sông nuôi lớn.
Trần Hán Thăng cựa quậy, phát hiện tay của mình bị Thẩm Ấu Sở nắm thật chặt, đại khái bởi vì nắm lâu quá nên lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.
Thẩm Ấu Sở hẳn là rất lo lắng nên mới bất giác siết chặt.
Trần Hán Thăng giãy tay ra, muốn vuốt khuôn mặt của Thẩm Ấu Sở, nhưng nâng cánh tay lên mới phát hiện ghế nằm quá cứng làm cánh tay bị tê, giơ một nửa thì mất sức.
"Đệt!"
Trần Hán Thăng mắng một câu chuẩn bị rút tay về, nhưng Thẩm Ấu Sở rất quen thuộc hành động này, chần chừ một lúc, chủ động đưa mặt đến gần.
Đám người Nhiếp Tiểu Vũ, Lý Quyến Nam, Hồ Lâm Ngữ ở xung quanh thấy cảnh này, rất tự giác xoay người qua, giả vờ không thấy được.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở dán lên bàn tay Trần Hán Thăng, hai người lặng lẽ nhìn nhau, đây vốn là hình ảnh ấm áp, Trần Hán Thăng thỏa mãn vuốt ve thì bỗng nhấn mạnh, nhéo ra hai dấu ngón tay càng trắng trên khuôn mặt vốn trắng nõn của Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở tuy rằng bị đau, nhưng vẫn không tránh đi, cũng không trốn tránh, chỉ bĩu môi nhìn Trần Hán Thăng.
Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh nhìn thấy, bĩu môi mắng:
"Một tên thì mãi mãi hư hỏng, một đứa thì mãi mãi khờ khạo."
"Tiểu Hồ, có ý kiến gì thì nói thẳng ra đi."
Trần Hán Thăng nghe được, ngửa đầu nhìn Hồ Lâm Ngữ.
"Không có ý kiến, là Ấu Sở ngồi cạnh cậu gần ba tiếng thôi."
Hồ Lâm Ngữ đưa đồng hồ qua cho Trần Hán Thăng nhìn:
"Hơn mười giờ rồi, lần đầu tiên trong đời Ấu Sở trốn học, giáo viên còn thấy lạ, thầy nói vào phòng học không thấy Thẩm Ấu Sở cứ tưởng là nhớ nhầm thời gian lên lớp."
"Thầy giáo không chịu trách nhiệm."
Trần Hán Thăng bật dậy, hoạt động gân cốt:
"Tớ nguyên ngày không vào lớp mà thầy không quan tâm câu nào."
"Thật sự không biết ngượng."
Hồ Lâm Ngữ trợn trắng mắt.
Lúc này, Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh đẩy Trần Hán Thăng:
"Uống . . . Uống ít nước ấm."
Trần Hán Thăng nhận lấy cốc giữ nhiệt, dấu ngón tay trên mặt Thẩm Ấu Sở đã từ từ biến mất.
"Buổi chiều tớ đi công tác, không biết lúc nào về, có thể là một ngày, cũng có thể hai ngày."
"Ừm."
"Tớ về ký túc xá tắm trước, giữa trưa cùng ăn cơm."
"Ừm."
"Cậu chỉ biết ừ thôi à?"
"Tốt."
Nhiếp Tiểu Vũ cũng đưa qua báo cáo kinh doanh đã sửa chữa mấy lần, bên cạnh còn đặt một cái vali xách tay, xem ra cô ấy về ký túc xá chuẩn bị xong hành lý.
Rất có tính tự giác, biết trước tiên chuẩn bị tốt.
Trần Hán Thăng cẩn thận đọc một lần:
"Tạm được, cậu in thêm vài phần, chú ý giữ bí mật."
Trần Hán Thăng dặn xong trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo. Phòng 602 trừ Lý Quyến Nam ra đều nằm lười trên giường.
Rèm che ban công không kéo ra, tối đen, đương nhiên không ai ngủ, đang chơi máy vi tính.
Kim Dương Minh là người duy nhất quay đầu quan tâm hỏi:
"Tứ ca trở về rồi?"
Trần Hán Thăng gật đầu, nói:
"Ừ, tao đi công tác hai ngày, có việc gì thì lo hộ tao."
"Biết."
Kim Dương Minh gõ bàn phím lóc cóc.
Dương Thế Siêu thò đầu ra từ trong chăn:
"Đi với gái hả?"
"Nhiếp Tiểu Vũ có tính là gái không?"
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
Dương Thế Siêu biết sinh viên nữ chung trường Nhiếp Tiểu Vũ, nhún vai lại rúc vào chăn.
"Ha, thú vị thật."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ suy nghĩ cái quái quỷ gì, Nhiếp Tiểu Vũ không xấu, mình thì không phải là người đàn ông tốt, vậy mà cái đám này yên tâm mặc cho hai người một mình đi công tác.
Mãi khi lên đường Trần Hán Thăng còn nói ra hiện tượng "Thú vị này."
"Lúc trưa ăn cơm, ngay cả Hồ Lâm Ngữ nói nhiều cũng không tỏ vẻ hoài nghi, đại khái vô cùng tín nhiệm quan hệ của chúng ta."
"Có gì mà khó hiểu?" Bản thân Nhiếp Tiểu Vũ khá thoải mái: "Tôi mà có bạn gái như Thẩm Ấu Sở thì cũng không hái hoa bắt bướm ở bên ngoài."
"Khụ!"
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng:
"Lát nữa Tiêu Dung Ngư cũng đi cùng."
"Cái gì?"
Nhiếp Tiểu Vũ lập tức lại bổ sung thêm:
"Trừ phi xinh xấp xỉ Thẩm Ấu Sở, nếu không thì hái hoa dại làm gì."
Nhưng người thứ hai lên xe không phải Tiêu Dung Ngư, mà là một người phụ nữ chính chắn mẫu ngự tỷ thông minh mê người.
Trần Hán Thăng vừa lái xe vừa giới thiệu thân phận:
"Đây là chị Tĩnh, chắc Tiểu Vũ đã gặp rồi."
Nhiếp Tiểu Vũ ngây ra một lúc: "Quản lý Khổng không phải là tổng giám đốc Kiến Nghiệp của Thâm Thông sao?"
"Tôi từ chức bên kia rồi, định xin chén cơm ăn dưới tay Trần tổng."
Khổng Tĩnh mỉm cười vươn tay ra: "Về sau nhờ chỉ giáo nhiều hơn."
"A . . . Chỉ giáo nhiều hơn."
Nhiếp Tiểu Vũ lắp bắp nói, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên.
Công ty Thâm Thông là gì? Là công ty hậu cần chuyển phát nhanh mang tính toàn quốc, Khổng Tĩnh là quản lý khu vực tỉnh lỵ thành thị Kiến Nghiệp, Chung Kiến Thành gặp cô còn phải khách khí chào hỏi.
Nhân vật như vậy tại sao sẽ đến Hỏa Tiễn 101 nhậm chức?
Tuy rằng Nhiếp Tiểu Vũ tin tưởng Hỏa Tiễn 101 là một xí nghiệp có tiền đồ, cảm thấy dưới sự cố gắng chung của mọi người, công ty được sáng lập từ lúc học đại học này về sau nhất định có thể thành công.
Nhưng "Tất cả mọi người" chỉ bao gồm sinh viên.
Cảm xúc của Nhiếp Tiểu Vũ hiện giờ gống như có một con sư tử cái đột nhiên vào trong bầy sư tử con khỏe mạnh lớn lên, con sư tử cái này còn từng là vua thảo nguyên, hiện tại lại đột nhiên vào đàn của mình, biểu thị muốn cùng nhau trưởng thành.
"Chị Tĩnh ăn cơm trưa chưa?"
"Ăn rồi."
"Lát nữa ghé Đại học Đông Đại đón người."
"Không sao, buổi tối kịp đến thành phố Thượng Hải thì tốt rồi."
Trần Hán Thăng cùng Khổng Tĩnh tùy ý tán gẫu, Nhiếp Tiểu Vũ không biết nên xen lời như thế nào.
Cô ấy chỉ là học sinh năm hai, dù dần chín chắn, nhưng trước kia luôn xem Khổng Tĩnh và Chung Kiến Thành là "Người lớn" .
Bình thường thấy Trần Hán Thăng giao lưu với những người này khá đơn giản, nhưng khi mình thay thế vị trí của hắn mới phát hiện thì ra không dễ chút nào.
Nhiếp Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khổng Tĩnh, bới cao tóc, nửa bên mặt đường cong lập thể, tô môi son đỏ nhạt, khi nói chuyện lộ ra hàm răng trắng tinh, trong lỗ mũi còn có thể ngửi mùi nước hoa thoang thoảng.
"Quả nhiên vẫn có khoảng cách xa." Nhiếp Tiểu Vũ thầm nghĩ.
Khổng Tĩnh phát hiện có người nhìn mình, quay đầu cười với Nhiếp Tiểu Vũ:
"Hán Thăng nói cô có năng lực xuất sắc nhất trong nhóm sinh viên làm thêm."
"A, cũng tạm được."
Nhiếp Tiểu Vũ hơi lúng túng, sao cứ có cảm giác "Người lớn khen con nít."
Trần Hán Thăng ngồi ở hàng ghế trước đính chính:
"Cô ấy hiện tại không phải sinh viên làm thêm, công ty đã đăng ký thành lập, tôi định cho cô ấy 1% cổ phần."
Khổng Tĩnh mỉm cười xin lỗi:
"A, ngại quá, Hán Thăng xem trọng cô thật."
"Không có gì."
Nhiếp Tiểu Vũ càng thêm không thích ứng.
"Bị sao vậy Tiểu Vũ? Thấy khó chịu chỗ nào hả?"
Trần Hán Thăng nhìn qua kính chiếu hậu thấy Nhiếp Tiểu Vũ có chút khẩn trương.
"Không có, không có."
Nhiếp Tiểu Vũ không dám nói chính mình "Nhát", tìm lý do nào đó che lấp:
"Chị Tĩnh trang điểm đẹp quá."
"Hả?"
Trần Hán Thăng chợt nhận ra, hôm nay Khổng Tĩnh trang điểm.
Tuy bình thường Khổng Tĩnh cũng trang điểm sơ, nhưng hôm nay dường như đặc biệt rõ ràng.
Chẳng lẽ bởi vì lại về tổng bộ Thâm Thông nên cố ý trang trọng hơn?
"Không đúng, đến thành phố Thượng Hải không chừng công ty Thâm Thông đã tan tầm rồi." Trần Hán Thăng thầm nghĩ: "Không lẽ vì sắp gặp Tiểu Ngư Nhi?"