Giữa trưa tan học, Học viện Tài chính và Đại học Đông Đại là hai loại cảnh tượng khác nhau.
Học viện Tài chính không chỉ rời xa nội thành, cách khu trung tâm Giang Lăng khá xa, cho nên học sinh giữa trưa đều ăn cơm trong căn-tin, trừ phi vì buổi chiều giành vị trí lên mạng mới tiện thể ăn fast food trong khu trung tâm thương mại Nghĩa Ô.
Còn Đại học Đông Đại đại khái vì vị trí khá tốt, trừ căn-tin trong trường ra, xung quanh cũng có nhiều tiệm cơm, vừa tan học rất nhiều học sinh cưỡi xe đạp ùa ra khỏi trường, cũng có người tụm thành từng nhóm đi bộ.
Trần Hán Thăng lái xe chậm rãi đi trong Đại học Đông Đại, thường phải ngừng lại.
Bởi vì sẽ có một số ông hoặc bà cụ tóc hoa râm, bọn họ cũng cưỡi xe đạp, ăn mặc đơn giản, khuôn mặt nghiêm túc, tay lái treo một cái túi vuông chạy xuyên qua đám đông học sinh.
"Thấy không? Bọn họ là bảo bối của quốc gia."
Trần Hán Thăng chỉ hướng ông bà già, quay đầu nói với Nhiếp Tiểu Vũ.
Nhiếp Tiểu Vũ dựa sát cửa sổ xe nhìn ra ngoài:
"Lúc mình ở Đại học Kiến Nghiệp cũng nhìn thấy loại khí chất này, bọn họ đều là giáo sư nhỉ?"
Trần Hán Thăng gật đầu: "Có lẽ là nhân viên nghiên cứu cấp cao của viện nào hoặc là sở nào."
Nhiếp Tiểu Vũ hỏi:
"Ghê gớm vậy sao, trường chúng ta có giáo sư như thế không?"
"Trường chúng ta không có sức mạnh nghiên cứu khoa học đó, về sau thị trường kinh tế càng lúc càng mở rộng, những giáo sư trẻ tuổi không có khí chất như các vị lớn tuổi này."
Trần Hán Thăng không kiềm được cảm thán nói: "Về sau rất nhiều giáo sư chỉ cần mình đưa tiền là sẽ cho đề bài môn học, nhà tư bản muốn kết quả nghiên cứu của cái gì thì bọn họ sẽ nghiên cứu thứ đó, không thèm nhìn sự thực khách quan."
Khổng Tĩnh nhìn Trần Hán Thăng, cô làm quản lý nên chú ý kỹ mấy chuyện này, nghĩ lầm rằng sinh viên bây giờ đều hiểu biết nhiều.
Đột nhiên nghe đầu xe vang tiếng bùm, ba người cùng cảm thấy rung lắc.
"Ui, xe đụng."
Trần Hán Thăng hít một hơi, bởi vì người gây chuyện là một bà cụ, mặc đồ tây màu xám trắng, cổ tay gầy gò, đeo kính mắt hình tròn, một chiếc xe đạp ngã trước đầu xe FAW.
Học sinh ở bên cạnh cũng bị giật mình, bà cụ đột nhiên từ đường nhỏ lao ra, phỏng chừng mất tập trung nên đụng vào xe ô tô.
Một số nữ sinh bước tới nâng lên xe đạp, đang định nhặt túi xách rơi rớt ở bên cạnh thì một nam sinh bước xuống xe.
Nam sinh ngón tay kẹp thuốc lá, mùa đông nên mặc áo len, có thể là trong xe nóng quá nên cởi bỏ áo lông.
Hắn chủ động cầm lấy túi xách, cau mày phủi bụi, tiếp đó nhìn đầu xe quả nhiên rớt một miếng sơn nhỏ, nét mặt hơi không kiên nhẫn:
"Bà cụ, chạy kiểu gì vậy? Bà không đau lòng xe đạp nhưng tôi đau lòng xe của mình."
"Ồn ào cái gì!"
Rõ ràng là giáo sư già chủ động đụng vào FAW, nhưng bà cáu kỉnh lườm Trần Hán Thăng.
"Này này, đừng nói là bà định ăn vạ nhé?"
Trần Hán Thăng ngước đầu nhìn quanh, không phát hiện camera, chỉ có thể chỉ hướng học sinh xung quanh:
"Tôi lái xe đàng hoàng, lỡ lên tòa thì mấy người phải làm chứng cho tôi đấy."
"Lên tòa? Với tôi?"
Giáo sư già lạnh lùng cười, tiếp đó vươn tay ra:
"Trả bao cho tôi!"
"Trả thì trả." Trần Hán Thăng lẩm bẩm: "Hung dữ quá."
Giáo sư già móc ví tiền ra hỏi:
"Xe của cậu sơn lại mất bao nhiêu tiền?"
Thấy giáo sư già này chủ động móc tiền, Trần Hán Thăng biết bà là người phân rõ phải trái.
Thật ra chỉ cần không tốn tiền hắn thì tróc sơn là việc nhỏ.
"Không cần."
Trần Hán Thăng tùy ý vẫy tay:
"Bà mau đi ăn cơm đi, tôi còn đi đón bạn gái, đừng làm lỡ thời gian của nhau."
Giáo sư già sửng sốt, còn tưởng lưu manh cà lơ cà phất như Trần Hán Thăng sẽ đòi số tiền lớn.
Không chỉ thế, Trần Hán Thăng còn bước tới chỗ xe đạp, có nữ sinh đang chỉnh lại đầu xe quẹo cổ nhưng sức lực quá nhỏ.
Trần Hán Thăng hét lên:
"Tránh ra, chỉnh tay lái không phải như vậy, không có kinh nghiệm sinh hoạt gì hết."
Trần Hán Thăng ngậm điếu thuốc lá, híp mắt kẹp bánh xe vào giữa hai chân, hai tay nắm chặt tay lái, vặn mạnh tay lái bị đụng quẹo trở nên thẳng lại.
"Không dùng chân kẹp bánh xe thì sao chỉnh đầu xe được."
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói.
Tuy nói đúng và chính xác nhưng nghe cảm giác hơi giở trò lưu manh, cộng thêm nụ cười tùy ý của Trần Hán Thăng, nữ sinh không kiềm được khuôn mặt đỏ ửng.
Tuy giáo sư già lớn tuổi rồi nhưng ánh mắt rất nhạy bén, nhìn thấy dấu bánh xe rõ ràng in trên ống quần vốn sạch sẽ của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng thoải mái phủi bụi:
"Xong việc, sau này bà già cưỡi xe nhớ cẩn thận."
"Kêu ai bà già hả?"
Giáo sư già cực kỳ bất mãn với xưng hô này:
"Sơn lại mất bao nhiêu tiền?"
Trần Hán Thăng thấy bà cụ rất bướng bỉnh, nhưng hắn không muốn tiền bồi thường.
"Tôi không cần, bà mau tránh ra, tôi còn phải đi đón bạn gái."
"Không được, cậu nhất định phải thu."
"Xe là của tôi, đã bảo không lấy là không."
"Không lấy thì không cho đi!"
······
Hai người càng cãi càng hăng.
Cuối cùng có một giáo viên Đại học Đông Đại đi ngang qua, sau khi hiểu rõ vụ việc, nhìn chỗ tróc sơn thì cười nói:
"Giáo sư Tôn, học sinh không muốn lấy thì thôi đi, sao cứ bắt buộc người ta nhận?"
Giáo sư già xụ mặt nói:
"Không được, không đưa thì trong lòng tôi khó chịu."
"Vậy đưa ba mươi tệ đi."
Giáo viên trung niên nhìn Trần Hán Thăng:
"Bạn học, cậu thấy sao?"
"Tùy ý."
Trần Hán Thăng vẻ mặt không sao cả.
Giáo sư già rút 50 tệ ra khỏi ví, trực tiếp đưa cho Trần Hán Thăng: "Còn dư 20 là tiền sửa tay lái."
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, tay chống nạnh nhìn về một phía, gió đông lạnh lẽo thổi qua, tóc hoa râm của giáo sư già bay bay.
Trần Hán Thăng thầm nghĩ bà cụ này lúc còn trẻ chắc chắn là người đẹp, lớn tuổi rồi mà lưng thẳng, khí chất vẫn rất tốt.
Không biết như thế nào, cái thái độ kiêu kỳ cố ý cho dư 20 tệ này đột nhiên khiến Trần Hán Thăng rất quen thuộc.
"Đợi đã."
Trần Hán Thăng kêu một tiếng.
Giáo sư già quay đầu lại: "Không đủ sao?"
Trần Hán Thăng tìm ra một sợi dây từ trong xe hơi, hắn làm chuyển phát nhanh, trong xe thường chuẩn bị dây thừng, bước tới cột chắc yên sau xe đạp.
"Bà già, đổi chiếc xe này đi, không chắc chắn."
"Hừ!"
Giáo sư già phớt lờ hắn, đạp bàn đạp chạy đi.
"Ha, cái người này thật là."
Trần Hán Thăng lắc đầu chui vào xe.
Nhiếp Tiểu Vũ làm vẻ mặt sùng bái:
"Giáo sư già rất có tính cách."
"Tính cách cái gì, kiêu kỳ thì có."
Trần Hán Thăng đến dưới lầu ký túc xá, gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư, kêu cô mau xuống dưới.
Khổng Tĩnh nghe vậy bất giác ngồi thẳng người.
Không bao lâu sau có người gõ vào cửa kính.
Trần Hán Thăng chậm rãi hạ cửa kính xe, một khuôn mặt thanh tú lộ ra.
"Hi, Trần Hán Thăng."
Cô gái chào Trần Hán Thăng trước, thấy Nhiếp Tiểu Vũ ở hàng ghế sau thì vẫy tay chào:
"Chào Tiểu Vũ nhé."
Khổng Tĩnh nghiêng người nhìn, thầm nghĩ cô gái này quả nhiên không tệ, dáng người cao cao, có sức sống thuộc về sinh viên.
Nhưng vẻ ngoài dường như không đẹp bằng như mình nghĩ.
Khổng Tĩnh đột nhiên an tâm, thân mật gật đầu với cô gái kia.
Cô gái thầm lấy làm lạ.
Cô gái không nhận biết Khổng Tĩnh, nhưng nhìn thấy Khổng Tĩnh chủ động chào thì cũng cười đáp lại, tiếp đó đứng trước cửa xe bên ghế lái nói chuyện với Trần Hán Thăng.
Khổng Tĩnh hỏi:
"Sao không lên xe?"
"Ai?"
Nhiếp Tiểu Vũ ngây ra một lúc:
"Biên Thi Thi vốn không cần lên xe."
Khổng Tĩnh hoang mang hỏi:
"Không phải bạn gái của Trần Hán Thăng sao?"
Nhiếp Tiểu Vũ lắc đầu:
"Cô ấy không phải, là Tiêu Dung Ngư."
Đang nói chuyện thì một cô gái đi ra từ tòa nhà ký túc xá, tay xách vali, rõ ràng chỉ có mấy bậc thang nhưng không muốn xách, đứng ở cửa kêu Trần Hán Thăng đi qua xách cho.
"Mợ nó, không có tay hay sao!"
Trần Hán Thăng oán trách một câu, nhưng vẫn xuống xe, chỉ là vẻ mặt ghét bỏ.
Cô gái không phật lòng, ôm chặt cánh tay Trần Hán Thăng.
"Đó." Nhiếp Tiểu Vũ chỉ hướng bên kia: "Cô ấy mới là Tiêu Dung Ngư, hoa khôi trường duy nhất được bầu của Đại học Đông Đại."
Khổng Tĩnh ngước đầu lên, cô gái này mặc áo váy cổ cao màu lam, làn váy dài tới mắt cá chân, bên ngoài khoác áo lông màu trắng cao cấp, chính giữa cột dây lưng nguyên bộ, đường cong linh lung được vẽ ra, vớ màu trắng dày bao chân, đi giày da nhỏ màu trắng.
Khuôn mặt trái xoan tinh trí, cột tóc đuôi ngựa tinh nghịch, ánh mắt cười như trăng non, tô son đỏ nhạt dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu sức hấp dẫn người, lúm đồng tiền hai bên gò má khiến cô thật hăng hái hoạt bát, tràn ngập tự tin.
Khổng Tĩnh thầm nghĩ khó trách tên Tiêu Dung Ngư, lấy nghĩa hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn sao?
Tiêu Dung Ngư rất tự nhiên ngồi vào ghế lái phụ, giống như đây là ghế riêng dành cho cô.
"Chị Tĩnh, người đắc lực thứ hai của Hỏa Tiễn 101, cậu chào người ta đi." Trần Hán Thăng giới thiệu.
"Chào chị Tĩnh, gọi tôi là Tiểu Ngư Nhi được rồi."
Tiêu Dung Ngư quay đầu, cười ngọt ngào.
Khổng Tĩnh nhìn kỹ Tiêu Dung Ngư, đột nhiên suy nghĩ rõ ràng cái gì, cũng cười thoải mái:
"Chào Tiểu Ngư Nhi."
"Sao xuống dưới trễ như thế?"
Trần Hán Thăng xoay tay lái rời đi Đại học Đông Đại.
"Bị một việc làm lỡ."
Tiêu Dung Ngư nhún mũi đáng yêu:
"Còn nhớ lần trước tớ soạn điều lệ pháp lý của Hỏa Tiễn 101 cho cậu không?"
"Nhớ."
Trần Hán Thăng đáp, thứ đó giúp đỡ rất nhiều.
Tiêu Dung Ngư quen thuộc cởi giày da nhỏ, hai chân cuộn lại trên ghế:
"Thật ra rất nhiều thứ hỏi một vị giáo sư, bà ấy giỏi lắm, là người dẫn đầu ngành học trên toàn quốc."
Trần Hán Thăng liếc qua cô:
"Nhưng liên quan gì tới việc cậu đi xuống trễ?"
"Hôm nay bà bị xe đụng ngay trong trường học, gọi điện thoại càu nhàu với tớ."
Tiêu Dung Ngư thở dài:
"Bà cụ lớn tuổi, con trai con gái đều ở nước ngoài, tính cách của bà nghiêm khắc, nhưng rất tốt với tớ, không hiểu sao từ trường của tớ và bà rất hợp, hồi xưa bà cũng là hoa khôi trường."
Trần Hán Thăng mất tự nhiên giật bả vai:
"Càu nhàu về chuyện gì với cậu?"
Tiêu Dung Ngư có chút kỳ lạ: "Lúc bình thường cậu sẽ không chủ động quan tâm những việc này."
"Lái xe nên muốn nghe kể chuyện cho đỡ buồn ngủ."
"Giáo sư Tôn nói chủ xe gây chuyện là con trai, tính khí hơi nóng nảy, có chút lưu manh, nghe nói đi đón bạn gái, không biết là cô gái nào trong Đại học Đông Đại xui xẻo."
"Má n . . ."
"Hửm?"
"Má cậu dặn mặc quần giữ ấm nhưng cậu mang vớ, coi chừng bị bà mắng."
"Không sao, mẹ có biết đâu, Tết về nhà cấm không cho cậu nói linh tinh!"
Trần Hán Thăng thành công che giấu, thế này mới hỏi: "Chẳng lẽ bà không khen cậu trai kia một điểm gì sao?"
"Khen á?"
Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: "Gây tai nạn tại sao được khen? Cuối cùng bà cụ nói thầm một câu, nói rằng tính cách của cậu trai kia khá giống người chồng đã qua đời của bà."