Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302: Góc Nhìn Về Tình Yêu Của Nữ Sinh Kiêu Kỳ

Chương 302: Góc nhìn về tình yêu của nữ sinh kiêu kỳ Chương 302: Góc nhìn về tình yêu của nữ sinh kiêu kỳ

"Gây tai nạn?"

Trần Hán Thăng nhủ thầm giáo sư già thật là bướng bỉnh, thì ra ở trong lòng bà thì vụ tai nạn xe vừa rồi là mình chịu trách nhiệm chính.

Được rồi, phụ nữ kiêu kỳ luôn đúng.

"Tại sao bà cụ không đi nước ngoài, ở chung với con cái của mình tốt hơn."

Nhiếp Tiểu Vũ ở phía sau hỏi: "Một người lớn tuổi như vậy sinh hoạt trong nước, không sợ giống như hôm nay xảy ra ngoài ý muốn sao?"

"Đây là điều khiến người sùng kính giáo sư Tôn."

Tiêu Dung Ngư vẻ mặt kính nể nói:

"Bà nói con cái có lựa chọn và theo đuổi của riêng mình, nhưng bà quyết không đi nước ngoài, chế độ pháp luật trong nước còn chưa hoàn thiện, bà muốn cố gắng đền đáp tổ quốc, bồi dưỡng thêm vài người nối nghiệp trong học thuật, thứ hai là . . ."

Tiểu Ngư Nhi nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng đang lái xe, lẩm bẩm:

"Mắc gì nhìn tớ."

Tiêu Dung Ngư phớt lờ hắn, giải thích tiếp:

"Thứ hai là chồng của giáo sư Tôn chôn ở chùa Phổ Giác tại Vũ Hoa Đài, giáo sư Tôn nói cả đời bà ít khi rời xa chồng, cho dù bây giờ cách biệt âm dương cũng không thể bỏ lại chồng đi quốc gia xa chục nghìn km."

Khổng Tĩnh ở hàng ghế sau cảm thán:

"Đây là cái gọi là răng long đầu bạc, sống chết có nhau nhỉ."

Tiêu Dung Ngư nói với Khổng Tĩnh:

"Đúng rồi, chị Tĩnh tổng kết rất đúng."

Khổng Tĩnh nhoẻn miệng cười, tích cực bày ra thái độ thân thiện.

Đây là tâm trạng chính chắn của ngự tỷ, vốn có một sợi dây căng thẳng, khi thấy rõ vẻ ngoài của Tiêu Dung Ngư thì Khổng Tĩnh đột nhiên ý thức được nỗi lòng "Ganh đua" trước đó hơi lạ, lập tức liền có thể điều chỉnh tâm trạng đối mặt với tình huống.

Hoặc nên nói, thật lòng khen ngợi bạn gái kiêu kỳ ngọt ngào, siêu xinh đẹp của Trần Hán Thăng.

Nhiếp Tiểu Vũ chưa từng yêu đương thì đặt sự chú ý vào sự kiện:

"Vậy giữa giáo sư Tôn và chồng chắc có nhiều chuyện tình yêu vui buồn lẫn lộn nhỉ.'

"Đương nhiên, mấy người biết không? Giáo sư Tôn có cái tên rất êm tai, tên là Tôn Bích Dư."

Tiêu Dung Ngư kể về chuyện của người thầy đáng kính thì rất có hứng thú nói chuyện, xoay người nằm sấp trên ghế líu ríu với Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ.

"Chuyện của người khác có gì hay mà nói."

Trần Hán Thăng bĩu môi nói, nhưng âm thầm đổi đường chạy, từ đường cao tốc thành đường bình thường, tốc độ chạy chậm rất nhiều, khi Tiêu Dung Ngư nói chuyện sẽ không có cảm giác rung lắc.

"Giáo sư Tôn và chồng bà quen nhau lúc làm thanh niên trí thức, nhưng giáo sư Tôn là tài nữ hoa khôi trường, chồng của bà thì chỉ là một học sinh bình thường."

"Bối cảnh gia đình của họ khác nhau, chịu nhiều đau khổ trong thời đại đó. Trước kia giáo sư Tôn có bốn đôi vòng tay tổ truyền, chẳng qua về sau đều bán đi. Một ngày trước khi bán đôi vòng tay cuối cùng, giáo sư Tôn cho con gái út đeo vòng tay ngủ một đêm, sáng ngày thứ hai thừa dịp con gái chưa tỉnh ngủ lặng lẽ lấy xuống."

"Giáo sư Tôn và chồng của bà đều thích khiêu vũ, trong kỷ niệm thời đại của Đại học Đông Đại còn giữ hình chụp trắng đen lúc bọn họ khiêu vũ, tôi có đi xem rồi, chồng của giáo sư Tôn đúng là bộ dạng tiêu sái bất kỵ."

"Giáo sư Tôn có có trái tim của thiếu nữ, thích ăn bánh ngọt móng ngựa ở Hạnh Hoa Lâu, chồng của bà mỗi lần đều phải chạy rất xa mua về. Bọn họ lớn tuổi còn thường nắm tay nhau tản bộ trong trường học."

"Lúc sinh nhật sáu mươi tuổi của bà cụ, các sư huynh, sư tỷ đưa một bộ bản vẽ đẹp cho bà, bên trên viết 'Chí nghiệp làm bạn, nhân gian vãn tình', chắc mọi người đều cực kỳ hâm mộ tình cảm như vậy."

······

Lúc này, ngoài xe rét căm căm, thùng xe ấm áp, ba vị đồng bào nữ giới nói về chuyện tình yêu ở thời đại đó, nói chuyện rôm rả nên chặng đường hai tiếng mấy không hề cảm thấy xa xôi.

Đi vào thành phố Thượng Hải, Trần Hán Thăng phát hiện ba cô gái mắt đỏ hoe, thầm nghĩ không đến mức đó chứ? Sao khóc như con thỏ.

"Sao mấy người giống y như mẹ của tôi."

Trần Hán Thăng khẽ thở dài:

"Mỗi lần mẹ tôi xem tiết mục tìm lại người thân trên TV là đều bị những người chủ trì và kịch bản làm rướm nước mắt, diễn viên khóc, bà cũng khóc theo, quan trọng là bà thích bị hành, cứ tới giờ là nhớ bật TV lên."

"Còn chưa xong."

Trần Hán Thăng nhớ lại chuyện quá khứ, cảm giác là một điểm lý thú trong quá trình trưởng thành:

"Bà khóc xong quay sang nhìn cha tôi, mắng ông không lương tâm, nhìn thấy tôi thì nói là không ngoan. Mấy người nói xem, một người phụ nữ trung niên xem TV thôi mà, tràn trề cảm xúc làm gì?"

Tiêu Dung Ngư vốn đắm chìm trong tình yêu vĩ đại của giáo sư, bị Trần Hán Thăng nói phá hết không khí, cô cáu kỉnh đánh hắn:

"Cậu nói dì Lương như thế, chốc nữa tớ sẽ gọi điện thoại méc dì!"

"Tiểu Trần, về sau cậu theo tớ đi thăm giáo sư Tôn đi."

Tiêu Dung Ngư suy nghĩ một hồi rồi bảo:

"Bà rất thích tớ, chắc chắn cũng sẽ thích cậu."

"Chưa chắc, trong ấn tượng của bà cụ thì tôi là tên đụng ngã bà." Trong lòng Trần Hán Thăng nhủ thầm.

Ngoài miệng thì hắn nói tránh đi:

"Giáo sư Tôn là người có tiếng nói trong nghề, học dốt như tớ đi nhà của bà, ngồi trên sàn nhà đều cảm thấy nóng mông."

"Không được."

Tiểu Ngư Nhi mạnh mẽ yêu cầu:

"Bà ấy ở trong tòa nhà giáo sư Đại học Đông Đại, sau này cậu nhất định phải rút ra thời gian rảnh đi cùng tớ."

"Được rồi, giải quyết xong chuyện thành phố Thượng Hải đã, xong việc rồi tớ sẽ đi!"

Vì dỗ Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng lập tức đồng ý, nhưng đối với hắn thì lời hứa này không có hiệu lực, dù có thề thốt cũng vô ích.

Đối với cặn bã, nếu lời thề có hiệu quả thì đã chẳng phải cặn bã.

Đây chưa phải mấu chốt của vấn đề, bởi vì sau đó nữ sinh hỏi tội, cặn bã sẽ tìm một phương pháp xảo diệu vừa không làm trái lời thề vừa có thể khiến nữ sinh tha thứ chính mình.

Thí dụ như đi thăm giáo sư Tôn, nếu Trần Hán Thăng quyết định không muốn đi, hắn sẽ nói "Ngay lúc ấy hứa là giải quyết xong nghiệp vụ ở thành phố Thượng Hải mới đi, bây giờ còn đang trong giai đoạn thương thảo."

Thật ra, chỉ cần Hỏa Tiễn 101 vẫn chưa bị bán thì Trần Hán Thăng và công ty Thâm Thông đại khái còn dây dưa lâu dài, cho nên quyền chủ động luôn nằm trong tay Trần Hán Thăng.

. . .

Khi đến khách sạn thì khoảng 5 giờ, bây giờ mà đi thăm công ty Thâm Thông thì kỳ, hơn nữa Trần Hán Thăng muốn chuẩn bị một buổi tối.

Lúc sắp xếp phòng ở, Trần Hán Thăng cho rằng Tiêu Dung Ngư sẽ ở cùng phòng với mình, kết quả cô chết sống không đồng ý.

"Có phải chưa từng ở chung đâu, ngại cái gì."

Trần Hán Thăng lặng lẽ nói.

"Tớ không đi."

Tiêu Dung Ngư kiên quyết lắc đầu: "Về sau còn gặp mặt chị Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ, tớ không muốn để bọn họ cười nhạo."

Trần Hán Thăng xòe tay:

"Nếu vậy thì tớ đành ngủ chung với chị Tĩnh."

Tiêu Dung Ngư nhướng cao chân mày dài mảnh:

"Dám không?"

"Đặt ba gian phòng rất tốn tiền."

Trần Hán Thăng khuyên bảo theo góc độ tiết kiệm kinh tế:

"Hiện tại Hỏa Tiễn 101 mới vừa thành lập, nhiều chỗ cần dùng tiền."

"Ba gian phòng bao nhiêu tiền?"

Tiểu Ngư Nhi trực tiếp đưa ví cho Trần Hán Thăng:

"Tớ không biết Hỏa Tiễn 101 gặp khó khăn kinh tế thế nào, có chuyện gì cậu đều giấu trong lòng, về sau cậu cứ chừa 500 tệ phí sinh hoạt cho tớ là được, số tiền còn lại giao cho cậu tiêu dùng, đường cùng thì tớ bán đi máy vi tính."

"Thật ra cũng tạm ổn, không thiếu bao nhiêu."

Trần Hán Thăng ngượng ngùng trả lại ví:

"Chủ yếu là đối mặt đàm phán, tâm trạng có chút khẩn trương, sợ tối nay mất ngủ muốn tìm người ở cạnh mình. Tiểu Ngư Nhi, tớ bảo đảm chỉ ôm thôi chứ không làm gì."

"Phi!"

Tiểu Ngư Nhi trong trẻo ngắt lời:

"Lần trước cậu cũng giở chiêu này lừa tớ đi khách sạn, bị cha của tớ biết tức giận mấy ngày không ăn ngon, cứ xúi tớ rời xa cậu."

Trần Hán Thăng hỏi:

"Vậy cậu có rời xa không?"

"Không."

Tiêu Dung Ngư hếch cằm, dõng dạc nói:

"Tớ không nỡ!"

Bình Luận (0)
Comment