Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303: Quan Hệ Của Người Trưởng Thành

Chương 303: Quan hệ của người trưởng thành Chương 303: Quan hệ của người trưởng thành

Gần đó, Khổng Tĩnh cùng Nhiếp Tiểu Vũ đứng trước quầy lễ tân, nhìn Trần Hán Thăng đứng ở cửa hoa tay múa chân nói chuyện, Tiêu Dung Ngư thì liên tục lắc đầu.

"Bọn họ đang làm cái gì?"

Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy kỳ lạ: "Có lời gì không thể vào trong nói chuyện?"

Khổng Tĩnh cười cười: "Bởi vì cuộc đối thoại này chỉ có thể phát sinh ở bên ngoài khách sạn, khi đã bước vào trong biểu thị hai bên đồng ý với nhau, hoặc nên nói có một bên thỏa hiệp."

Đang nói chuyện chợt thấy Trần Hán Thăng xách vali, ủ rũ đẩy mở cửa thủy tinh tiến vào, Tiêu Dung Ngư vẫn ngẩng cao đầu lắc lư tóc đuôi ngựa.

"Trước mắt xem ra người thỏa hiệp là Trần Hán Thăng."

Khổng Tĩnh mím môi.

"Chị Tĩnh nói bí hiểm gì vậy?"

Nhiếp Tiểu Vũ hoang mang:

"Tiểu Ngư Nhi, cậu ở bên ngoài cùng bộ trưởng Trần nói chuyện gì vậy?"

"Ở bên ngoài thảo luận cách bán cậu!"

Trần Hán Thăng bất mãn nói:

"Con gái gì mà tò mò quá vậy, tối nay cậu và Tiểu Ngư Nhi ngủ một phòng, tớ và chị Tĩnh mỗi người một phòng."

"Vốn đã là sắp xếp như vậy mà."

Nhiếp Tiểu Vũ gãi đầu: "Chẳng lẽ cậu còn muốn ngủ cùng phòng với Tiểu Ngư Nhi sao? Chúng ta còn đang học đại học."

"Đúng thế!"

Tiêu Dung Ngư nhéo eo Trần Hán Thăng:

"Sinh viên, đã nghe chưa?"

"Hưm, vốn định bán Nhiếp Tiểu Vũ cho người Trung Đông giàu có làm vợ lẽ."

Trần Hán Thăng làm bộ mặt hăm dọa nói:

"Bây giờ tớ đổi ý rồi, bán đi đào mỏ!"

······

Buổi tối, bốn người ăn xong, Khổng Tĩnh hẹn đồng nghiệp lúc trước ở trong ban giám đốc Thâm Thông nói chuyện. Trần Hán Thăng thì ở trong phòng nhìn xem tài liệu, hơn nữa chỉ huy Nhiếp Tiểu Vũ làm một bảng ppt, để tiện cho ngày mai giảng giải.

Nhưng lúc Nhiếp Tiểu Vũ học cấp 3 trong nhà không có máy vi tính, tiếp xúc máy tính qua lớp học máy móc, lúc ấy các bạn học xem trang web hoặc lên QQ, Nhiếp Tiểu Vũ không học được kỹ thuật chính thức nào.

Word đơn giản thì làm được, chứ với excel và ppt thì chỉ biết trợn mắt nhìn.

"Xu thế sau này là làm việc không qua giấy, cậu là học sinh năm hai mà không biết làm ppt đơn giản."

Trần Hán Thăng đành đi tới chỗ để laptop:

"Sau này cậu phải làm thư ký, không biết thao tác máy vi tính nhất định sẽ bị đào thải."

Nhiếp Tiểu Vũ bị nói rất ngượng ngùng, ngồi ở mép cúi thấp đầu, nét mặt có chút chán nản.

Tiêu Dung Ngư vốn đang ôn tập thi cuối kỳ, nhìn thấy Trần Hán Thăng trách cứ cô bạn thì buông sách xuống, đứng lên:

"Có lẽ Tiểu Vũ không quen với laptop của tớ, để tớ làm cho, tiện thể một lần nữa quen thuộc nội dung báo cáo kinh doanh luôn."

Trần Hán Thăng ngẫm lại thấy có lý, nhường vị trí, hắn đi phòng kế bên hút thuốc.

"Cảm ơn Tiểu Ngư Nhi."

Thấy Tiêu Dung Ngư quen thuộc dùng ppt, lúc thì gõ chữ, lúc thì dời hình vào, rất nhanh nội dung báo cáo kinh doanh hiện ra trên máy vi tính, Nhiếp Tiểu Vũ nhớ lại vừa rồi Tiêu Dung Ngư giải vây giúp mình, không kiềm được cảm ơn.

"Không có gì."

Tiêu Dung Ngư quay đầu nhìn Nhiếp Tiểu Vũ:

"Cậu cũng thông cảm cho Tiểu Trần, Hỏa Tiễn 101 là tâm huyết mà cậu ấy sáng lập ra, bây giờ vì bước phát triển tiếp theo mà chủ động tìm xí nghiệp lớn như Thâm Thông để đàm phán, chắc chắn trong lòng chịu áp lực rất lớn. Hơn nữa cậu ấy vốn hơi nóng tính."

"Không, không."

Nhiếp Tiểu Vũ nhanh chóng khoát tay: "Bộ trưởng Trần luôn tốt với tớ, chuyện này là trách nhiệm của tớ, thật ra phòng 101 khu F có sẵn máy vi tính có thể luyện tập, tại tớ lười thôi."

"Lúc về tranh thủ khi rảnh luyện tập nhiều là được."

Tiêu Dung Ngư cười khích lệ nói:

"Cậu là trợ thủ đắc lực nhất của cậu ấy, chắc chắn học mấy thứ đơn giản này rất nhanh."

"Cảm ơn."

Nhiếp Tiểu Vũ lại một lần nữa cảm tạ, thầm nghĩ hai cô gái Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở tuy bề ngoài đều là đẹp nhất, nhưng khí chất và phương pháp làm việc khác nhau.

Nếu Thẩm Ấu Sở ở đây, chắc cô sẽ không chủ động đứng ra giảng hòa, nhưng sau đó sẽ kéo Nhiếp Tiểu Vũ cùng nhau học cách thao tác office, bảo đảm Nhiếp Tiểu Vũ lần sau sẽ không bị quở trách vì chuyện này.

"Nguy nguy, rõ ràng mình đứng về phía Thẩm Ấu Sở mà, sao có thể cảm thấy Tiểu Ngư Nhi cũng rất tốt!"

Nhiếp Tiểu Vũ nhanh chóng lắc đầu, trong lòng mặc niệm: "Thẩm Ấu Sở là số một, Thẩm Ấu Sở là số một!"

Tiêu Dung Ngư hoàn thành phần ppt này xong Trần Hán Thăng cực kỳ vừa lòng, tăng thêm mấy điểm mấu chốt về mặt chi tiết, cứ như thế loay hoay đến mười một giờ mấy tối thì Khổng Tĩnh trở về với một bụng nước trà.

"Hẹn được rồi."

Khổng Tĩnh buông túi xách xuống, vui vẻ nói:

"Tôi vừa nói chuyện với một đồng nghiệp cũ trong ban giám đốc, cô ấy tỏ vẻ ngày mai khi báo cáo công việc với tổng giám đốc Trình Đức Quân sẽ nói luôn chuyện của chúng ta, cho nên ngày mai chỉ cần đi dưới lầu chờ thì tốt rồi."

"Vất vả, chị Tĩnh."

Trần Hán Thăng suýt chút nữa cúi đầu cảm tạ, không chỉ bởi vì Khổng Tĩnh hỗ trợ đẩy mở khe cửa của công ty Thâm Thông, đương nhiên điều này cũng rất trọng yếu.

Bởi vì nếu không nhờ Khổng Tĩnh, cửa lớn của công ty Thâm Thông chưa chắc cho hắn vào.

Mấu chốt nhất là, Khổng Tĩnh trước kia là nhân viên văn phòng cấp cao của công ty Thâm Thông, hiện tại trợ giúp một công ty khác đàm phán hợp tác với công ty cũ, cho dù ngoài mặt mỉm cười dường như không có gì, thật ra trong lòng của cô cũng chịu áp lực không nhỏ.

"Không khổ cực, nhưng thành phố Thượng Hải luôn chật chội như vậy, kêu xe taxi phải đợi cả buổi, may mà tôi đã rời khỏi nơi này."

Ngự tỷ Khổng Tĩnh rất am hiểu ẩn giấu cảm xúc, thấy chân tình trong mắt Trần Hán Thăng thì tự trêu mình một câu, sau đó nhấc túi xách lên:

"Được rồi, tôi đi về ngủ đây, không quấy rầy các cô cậu thanh niên nói chuyện."

"Tôi tiễn chị."

Trần Hán Thăng ân cần đưa Khổng Tĩnh về. Phòng của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư kế nhau, phòng của Khổng Tĩnh tuy cùng một tầng nhưng cách mấy chục mét.

Nếu là trước kia, quãng đường mấy chục mét này Khổng Tĩnh và Trần Hán Thăng sẽ nói cười, nhưng hôm nay hai người đều tỏ ra im lặng, chỉ có tiếng giày trầm đục giẫm lên thảm dày, nguyên tầng lầu tràn ngập bầu không khí cô đơn và lúng túng.

Không liên quan đến sự xuất hiện của Tiêu Dung Ngư, nhưng đây là quyết định mà Trần Hán Thăng châm chước thật lâu.

Khổng Tĩnh sắp gia nhập Hỏa Tiễn 101, chắc chắn sẽ tiếp xúc nhiều với sinh hoạt của Trần Hán Thăng, cho nên mặc kệ là Thẩm Ấu Sở hay Tiêu Dung Ngư đại khái đều không thể qua mắt Khổng Tĩnh được.

Chờ Khổng Tĩnh phát hiện sự thực này, trong mắt cất giấu nghi vấn tiếp tục cộng sự với Trần Hán Thăng, chẳng bằng hắn chủ động khai thật sớm hơn.

Nhưng trình tự xuất hiện của hai cô gái rất trọng yếu, nếu lúng túng là điều không thể tránh khỏi, vậy chỉ có thể trước lựa chọn Tiêu Dung Ngư giỏi ăn nói, tính cách càng hoạt bát.

Tít!

Khổng Tĩnh dùng thẻ từ mở cửa phòng, đi vào phòng trước, tiếp đó mới xoay người nói:

"Tôi đến rồi, ngủ ngon, Hán Thăng."

"Ngủ ngon."

Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh cùng cười, hắn nhìn cửa phòng chậm rãi đóng kín.

Nhìn chướng ngại vật ngăn trở tầm mắt này, Trần Hán Thăng đứng yên một lúc ngoài cửa rồi mới xoay người lại.

Thật ra Khổng Tĩnh vào cửa nhưng không đi ngay, trên mặt mang theo vẻ nội liễm và khoan dung mà mỗi người phụ nữ trưởng thành đều có, cô cũng yên lặng đứng gần cửa.

Quan hệ của người trưởng thành rất dễ đột nhiên biến đổi, cho nên khi còn nhỏ thường nghe người lớn nói "Sống thật là mệt", đó là bởi vì bọn họ phải thích ứng sự thay đổi trong các mối quan hệ.

Khi lên đại học, mọi người đều là người trưởng thành, không thể giống lúc cắp sách đến trường sau khi cãi lộn thì bạn mời tôi uống nước ngọt, tôi cho bạn chép bài, làm huề ngay.

Xã hội của người trưởng thành vi diệu mà mẫn cảm, dễ thay đổi, nhất định phải giãy giụa thích ứng, điểm này đang dần thể hiện trong cuộc sống với sinh viên cùng phòng.

Hai người cách một cánh cửa đều có cảm xúc sâu đậm. Khoảng thời gian trước Khổng Tĩnh nghỉ việc về nhà, Trần Hán Thăng đến tiễn đưa trong cơn mưa lớn và cố giữ lại cô, cũng từng qua lại 3000km đi mời Khổng Tĩnh "Rời núi" .

Hiện tại bởi vì Tiêu Dung Ngư xuất hiện, hai người dường như cùng xóa bỏ quan hệ cũ, ăn ý tạo ra quan hệ mới thành người mới trong môi trường mới.

Như vậy có chỗ tốt cũng có chỗ hỏng.

Chỗ hỏng là, một khi xây dựng không thành công thì hai người luôn giữ quan hệ bạn bè độc lập.

Chỗ tốt là, một khi thành công xây dựng sẽ là tình cảm lâu dài, ngự tỷ rất có thể sẽ bị bắt cóc trái tim.

"Phù!"

Trần Hán Thăng thở ra luồng hơi đọng trong lồng ngực, có chút phiền muộn về phòng của Tiêu Dung Ngư và Nhiếp Tiểu Vũ, nhào lên giường của Tiêu Dung Ngư.

Hắn còn biết tị hiềm, chỉ phá giường của Tiểu Ngư Nhi.

Tiêu Dung Ngư cùng Nhiếp Tiểu Vũ nhìn nhau một cái, hai cô gái đều không rõ ràng phát sinh chuyện gì, Tiểu Ngư Nhi đi qua vươn tay đẩy Trần Hán Thăng.

"Phát sinh chuyện gì?"

"Có chút bức bối."

Trần Hán Thăng vùi đầu vào chăn một lúc, bỗng hỏi:

"Trong sổ sách của chúng ta còn bao nhiêu tiền?"

Nhiếp Tiểu Vũ trả lời dứt khoát:

"Hơn bảy trăm nghìn, bên Tân Thế Kỷ còn một số phí chuyển phát nhanh chưa thu hồi lại, nếu thu luôn thì đại khái được tám trăm nghìn, trong đó còn có phần trăm cố vấn mà Tân Thế Kỷ cho cậu."

"Không vội lấy tiền bên Tân Thế Kỷ, bọn họ không dám ăn quỵt."

Trần Hán Thăng nằm ngửa nhìn đèn treo trên đầu, trầm mặc nửa ngày nói: "Nếu đàm phán thành công, lấy ra hai trăm nghìn cho chị Tĩnh phối một chiếc xe, tôi sẽ kêu chị ấy tranh thủ nghỉ đông thi lấy bằng lái."

"Đắt vậy?"

Nhiếp Tiểu Vũ hơi giật mình, bởi vì FAW của Trần Hán Thăng mới có một trăm nghìn.

"Dù sao chị ấy cũng không dễ dàng."

Trần Hán Thăng thở dài nói một câu.

Nhiếp Tiểu Vũ gật đầu, lại nhớ một vấn đề:

"Nếu đàm phán không thành công thì sao?"

"Vậy thì không cho!"

Trần Hán Thăng bật dậy:

"Cứ coi như mình chưa nói gì, chờ về sau tính!"

Nhiếp Tiểu Vũ bĩu môi, vậy mới phù hợp phong cách bình thường của Trần Hán Thăng, rộng rãi nhưng thực dụng.

Ba người tán gẫu mấy câu, Trần Hán Thăng chú ý Tiêu Dung Ngư ngáp vài lần, hắn dặn dò mấy câu rồi về phòng.

Hai nữ sinh tắm rửa xong, Nhiếp Tiểu Vũ phát hiện Tiêu Dung Ngư căn bản không ngủ, nằm dài trên bàn viết tờ giấy nhỏ, sau khi viết xong gấp tờ giấy thành hình ngôi sao bỏ vào chai thủy tinh bên cạnh.

Nhiếp Tiểu Vũ hỏi:

"Cậu đang viết cái gì vậy?"

"Quà Noel cho Tiểu Trần."

Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu cười cười, con mắt dài mà quyến rũ hơi ửng đỏ vì thức đêm.

"Noel năm nay tớ phải đi thi, chắc cậu ấy sẽ rất vui vì không bị tớ quấn lấy, nhưng tớ muốn chuẩn bị quà trước, trên tờ giấy viết nhiều kỷ niệm hằng ngày ở chung."

"Ồ, cậu thật lãng mạn."

Nhiếp Tiểu Vũ bình tĩnh xoay người lại, tiếp tục nhủ thầm trong bụng:

"Thẩm Ấu Sở là số một, Thẩm Ấu Sở là số một, tuyệt đối không thể dao động, dù là ngang hàng cũng không được, Thẩm Ấu Sở là số một . . ."

Bình Luận (0)
Comment