Sáng ngày thứ hai, nhóm bốn người Trần Hán Thăng vội vàng ăn bữa sáng sau đó đến cửa công ty Thâm Thông, Khổng Tĩnh lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại, chỉ chốc lát đã có một người phụ nữ trung niên bốn mươi mấy tuổi đi ra.
Khổng Tĩnh nói cho Trần Hán Thăng biết:
"Bà ấy là phó chủ nhiệm trong ban giám đốc Thâm Thông, chồng là một phó tổng của công ty."
Trần Hán Thăng gật đầu, "Chuyển phát nhanh Thâm Thông cơ bản đều là phe cạp váy, xếp bà con cô bác vào các chức vị."
Lư Vĩnh Hồng bước tới, câu nói đầu tiên là: "Tiểu Tịnh, cô hãy chờ một lát, nhóm tổng giám đốc Trình đang mở họp."
Khổng Tĩnh tỏ vẻ hiểu, cô từng ở trong ban giám đốc, sếp lớn luôn bận.
"Chị Lư, đây là người sáng lập Hỏa Tiễn 101, Trần Hán Thăng, hiện là sinh viên còn đi học."
Khổng Tĩnh thừa dịp lúc này giới thiệu hai bên quen nhau:
"Đây là chủ nhiệm Lư của ban giám đốc Thâm Thông."
Trần Hán Thăng tiến lên chào hỏi:
"Chào chủ nhiệm Lư, tôi tên Trần Hán Thăng."
"Đừng kêu tôi là chủ nhiệm Lư, tôi nghe không quen."
Thân thể Lư Vĩnh Hồng hơi mập, phất tay nói:
"Con gái của tôi chắc nhỏ hơn cậu một chút, chẳng bằng gọi tôi là . . ."
"Chắc chị Lư kết hôn khá sớm nhỉ?" Trần Hán Thăng bỗng ngắt lời: "Trông khoảng ba mươi tuổi mà con gái đã lớn gần bằng tôi?"
Tuy hơi thiếu lễ độ nhưng Lư Vĩnh Hồng không tức giận chút nào, ngược lại cười rất vui vẻ, thịt trên mặt chồng lên nhau:
"Cậu sinh viên này vui tính thật, chị Lư đã bốn mươi hai."
Trần Hán Thăng thở phào, thật ra không phải hắn muốn nịnh gì, nhưng nghe giọng điệu của Lư Vĩnh Hồng rõ ràng muốn hắn gọi là "dì Lư" .
Thế thì tự dưng thấp hơn Khổng Tĩnh một lứa, vì thế Trần Hán Thăng nịnh thành "chị Lư" .
Lư Vĩnh Hồng mời bọn họ đi văn phòng ngồi, chính mình thì bận việc, đại khái vì nể mặt Khổng Tĩnh, chốc lát sau còn có thực tập sinh bưng nước trà đến.
Nhưng đợi hai mươi phút, bốn mươi phút, một tiếng, mãi chưa được kêu, trong quá trình Lư Vĩnh Hồng có ghé sang một lần, giải thích là các sếp lớn vẫn đang họp.
Khổng Tĩnh cũng ra ngoài hai lần, trở về báo lại:
"Đúng là bọn họ đang họp, nghe nói năm sau sẽ ra một bộ điều lệ tương quan về hậu cần chuyển phát nhanh, bây giờ còn trong giai đoạn chuyên gia điều nghiên, lãnh đạo trong tổng bộ Thâm Thông đang chuẩn bị đón chuyên gia."
"A, vậy làm sao bây giờ?"
Nhiếp Tiểu Vũ chuẩn bị rất nhiều cho cuộc đàm phán lần này, thậm chí còn bị mắng một lần.
"Thì thôi."
Trần Hán Thăng thở dài, ngành hậu cần bây giờ lộn xộn, đúng là cần cho ra điều lệ quy phạm.
Còn bên mình, chỉ có thể nói ra đường không xem hoàng lịch, hai việc đụng vào nhau.
"Cũng không phải không có một chút chỗ tốt."
Trần Hán Thăng tự mình an ủi: "Ít nhất lần này chuyên gia điều nghiên cứu chưa xong thì Hỏa Tiễn 101 còn có thể hì hục kiếm tiền. Sắp nghỉ đông, năm điểm thu nhận chuyển phát nhanh trong khu đại học Giang Lăng và Tiên Lâm dư sức kiếm mấy chục nghìn tệ, các anh em có thể hốt một mớ rồi về quê."
Tiêu Dung Ngư nghi hoặc hỏi:
"Tiểu Trần, chúng ta rời đi không?"
"Đi!"
Trần Hán Thăng đứng lên, không ngờ rằng lúc này Lư Vĩnh Hồng chạy chậm vào:
"Nhanh đi phòng họp, mới vừa rồi các sếp tổng tạm nghỉ, tôi thừa dịp thời gian này nhanh chóng nói với tổng giám đốc Trình, bây giờ ông ấy muốn gặp các người."
Lư Vĩnh Hồng nói xong làm vẻ mặt "Sao, thấy chị Lư giỏi không!"
Trần Hán Thăng đang trong tình trạng tiến lùi đều khó, muốn âm thầm kiếm ít tiền đều không được, nhưng hắn lại không thể trách Lư Vĩnh Hồng, dù sao người ta có ý tốt.
Trần Hán Thăng nói cảm ơn:
"Vậy đi thôi, cảm ơn dì Lư."
"Cái gì? Mới nãy còn kêu chị Lư mà?"
. . .
Tổng giám đốc công ty Thâm Thông Trình Đức Quân sáng lập chuyển phát nhanh Thâm Thông từ năm 1993, cho đến nay đã được mười năm, trải qua thời đại "chuyển phát nhanh đen" hậu cần tư nhân bị mỗi người xua đuổi, về sau tùy theo các hạng chính sách đưa ra, hậu cần tư nhân mới có không gian sinh tồn, mới có Thâm Thông hôm nay.
Cho nên Trình Đức Quân cực kỳ coi trọng mỗi một chuyên gia ngành chuyển phát nhanh đến điều nghiên, mấy ngày nay luôn mở họp nghiên cứu làm sao phản ánh yêu cầu với chuyên gia, chiêu đãi như thế nào.
"Tổng giám đốc Trình, bọn họ đến."
Lư Vĩnh Hồng dẫn nhóm Trần Hán Thăng đến trước mặt Trình Đức Quân.
Trình Đức Quân quan sát bốn người, dừng lại hơi lâu trên người Khổng Tĩnh và Tiêu Dung Ngư. Một người dù gì từng là quản lý cấp giữa của công ty, người kia thì đơn thuần bởi vì rất xinh đẹp
Trình Đức Quân nói với Khổng Tĩnh:
"Thâm Thông mất một nữ tướng cân quắc."
Khổng Tĩnh hơi cúi người:
"Tổng giám đốc Trình."
Nhiều lời muốn nói đều chất chứa trong cái cúi đầu này, Khổng Tĩnh chỉ hướng Trần Hán Thăng, giới thiệu:
"Đây là người sáng lập Hỏa Tiễn 101, Trần Hán Thăng, hiện là sinh viên còn đi học."
Trình Đức Quân ừ một tiếng, chỉ nhẹ gật đầu xem như chào Trần Hán Thăng.
Những ông trùm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng này đã chịu khổ trải qua chìm nổi, tính khí chưa chắc tốt, tính cách khác nhau, nhưng đều không kênh kiệu, chẳng qua rất khôn ngoan.
"Khổng Tĩnh, sao cô đột nhiên rời khỏi Thâm Thông, gọi điện thoại cũng không trả lời?"
"Chu tổng" Chu Lỗi mấy lần dây dưa Khổng Tĩnh đột nhiên đi qua, nhưng đây là ở tổng bộ, toàn bộ phòng họp đều là người quen và họ hàng, Chu Lỗi nói chuyện cũng không dám quá mức càn rỡ, miễn cho tới tai vợ.
Khổng Tĩnh lễ độ giải thích:
"Chu tổng, tôi muốn đổi hoàn cảnh."
"Đổi hoàn cảnh?"
Chu Lỗi chỉ hướng Trần Hán Thăng: "Hỏa Tiễn 101 cho cô đãi ngộ gì? Đây là công ty nhỏ hoàn toàn dựa vào Thâm Thông, Thâm Thông cho nó sống thì nó sống, muốn nó chết thì nó chết!"
Mặt Trần Hán Thăng không cảm xúc, chân mày cong của Tiêu Dung Ngư dính vào nhau, khuôn mặt trái xoan tinh trí lạnh lùng cười.
Lần đầu tiên Nhiếp Tiểu Vũ gặp cảnh tượng này, có chút không biết làm sao, nhưng sau kinh nghiệm đợt này, cô ấy sẽ dần trưởng thành lên.
"Hưm?"
Trần Hán Thăng đột nhiên quay đầu, phát hiện Tiểu Ngư Nhi nắm tay mình.
Tiểu Ngư Nhi nhìn về hướng Trần Hán Thăng, ánh mắt có tín nhiệm và cổ vũ.
"Được rồi."
Trình Đức Quân bất mãn ngăn lại Chu Lỗi, tiếp đó nhìn Trần Hán Thăng: "Các người muốn nói cái gì, tranh thủ thời gian, lát nữa chúng tôi còn phải họp."
"Hán Thăng"
Khổng Tĩnh cũng ra tiếng nhắc nhở.
Trần Hán Thăng nhìn thấy trong phòng hội nghị có máy chiếu, hơn nữa đang sử dụng, lập tức bưng máy vi tính đi qua. Tiêu Dung Ngư lẳng lặng theo sau.
Trong phòng họp vốn lộn xộn, đi nhà xí, hút thuốc, tán dóc đủ cả, dù có người nói chuyện với Trình Đức Quân cũng không gây chú ý.
Đám sếp tổng này mỗi ngày đều gặp tổng giám đốc, cũng sẽ không cảm thấy ông ta có gì thần bí, đều như người bình thường.
Giống như là về sau Trần Hán Thăng thành đạt, hắn ở trong xã hội chắc chắn rất bắt mắt và được tôn sùng, nhưng nếu phỏng vấn Nhiếp Tiểu Vũ, đại khái cô ấy chỉ hình dung bằng hai chữ.
Cặn bã.
"Khụ."
Trần Hán Thăng cầm lấy micro ho khan một tiếng, thoáng chốc hấp dẫn sự chú ý của người trong phòng họp, bọn họ thế này mới nhìn thấy nội dung họp trên máy chiếu thay đổi.
Từ "Họp công việc trù bị chuyên gia điều nghiên công ty Thâm Thông" biến thành "Khiếp sợ, không ngờ công ty Thâm Thông sắp đóng cửa!"
Sau khi tiêu đề ppt này chiếu ra, trong phòng họp ít tiếng nói chuyện hơn.
Ánh mắt của Trình Đức Quân cũng thay đổi.
"Được đấy chứ."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ trước kia nhìn thấy tiêu đề hút view này thường bỏ qua, không ngờ khi mình sử dụng thì hiệu quả rất tuyệt.
Xin lỗi nhé "Bộ khiếp sợ UC" *, sáng ý của mánh lới này hay lắm, nhưng bắt đầu từ giây phút này nó thành độc quyền của tôi, họ Trần này!
(*) Trình duyệt UC - UC Mobile Limited, trình duyệt chủ yếu là trên di động, có phiên bản máy tính, sản phẩm chính của di động Alibaba, được sử dụng nhiều thứ ba trên thế giới. Trên UC thường giật tít 'Khiếp sợ! XX", người ta bình luận đùa rằng UC có một bộ môn chuyên đăng loại tin này.