Trình Đức Quân vốn đang trù bị công việc cho chuyên gia điều nghiên, còn có ban quản lý của tổng bộ Thâm Thông, khi trông thấy tiêu đề chói mù mắt này thì đều giật mình mờ mịt.
Đặc biệt là tiêu đề "Khiếp sợ, không ngờ công ty Thâm Thông sắp đóng cửa!" dùng kiểu chữ đỏ viền vàng, đặc biệt dễ thấy, tràn ngập tính cảnh cáo và kinh sợ lòng người.
Trình Đức Quân vốn hờ hững nhìn Trần Hán Thăng mày mò máy chiếu, bây giờ thì tư thế ngồi nghiêm túc rất nhiều.
"Xin các vị đừng lo, thật ra đây chỉ là một loại phỏng đoán, giống như Trái Đất sắp nổ tung, loài người sắp hủy diệt vậy, chỉ có khả năng thôi, xu thế phát triển hiện nay của công ty Thâm Thông còn tốt lắm."
Thấy đã hấp dẫn sự chú ý, Trần Hán Thăng biết thời gian eo hẹp, lập tức cầm lấy micro bắt đầu diễn thuyết: "Nhưng mà, đá quý dù hoàn mỹ cỡ nào vẫn có tỳ vết, đặc biệt tùy theo ngành chuyển phát nhanh phát triển chính quy, về sau công ty Thâm Thông sẽ đối mặt càng lúc càng nhiều đối thủ, đằng trước có Thuận Phong một mình chiếm phần đầu, đằng sau thì truy binh người trước ngã xuống, người sau tiến lên."
"Lúc này Thâm Thông nên làm cách nào để phá cục?"
Trần Hán Thăng tạm dừng một lúc để đạt tới hiệu quả diễn thuyết lớn nhất.
"Giả thần giả quỷ khoe khoang cái gì!"
Chu Lỗi hừ lạnh một tiếng, thật ra gã không có ác ý gì với Trần Hán Thăng và Hỏa Tiễn 101, chủ yếu là bởi vì Khổng Tĩnh đi xí nghiệp này.
Không đợi người khác trả lời, Trần Hán Thăng tự hỏi tự đáp:
"Tổng giám đốc Trình cùng mọi người ở đây chắc có nhiều biện pháp ứng đối, bên tôi có một kiến nghị nhỏ là dồn thêm vào việc khai thác thị trường sinh viên."
"Từ khi đại học mở rộng chiêu sinh tới nay, mỗi năm đều có mấy trăm nghìn sinh viên mới sinh ra, về sau số lượng này sẽ càng nhiều nữa."
Trần Hán Thăng thay đổi ppt, máy chiếu ra một cảnh tượng lúc khai giảng, sinh viên xách hành lý đi trong trường.
Trán thấm mồ hôi, trên khuôn mặt ngây ngô còn chất chứa vẻ lo âu, phi thường chân thực, bởi vì đây là hình thật của sinh viên mới báo danh Học viện Tài chính.
"Không nói đến lúc bình thường, mỗi khi tựu trường và nghỉ đông, nghỉ hè thì sinh viên sẽ có nhiều hành lý cần vận chuyển, về sau tùy theo thời đại thương mại điện tử đến, mua hàng trên mạng cũng sẽ trở thành một loại xu thế."
Trần Hán Thăng lại đổi ppt, máy chiếu logo của Taobao và Jingdong:
"Đặc điểm của sinh viên là nhanh chóng tiếp thu sự vật mới, lứa cha mẹ thì cần thật lâu mới có thể thích ứng sản phẩm điện tử, qua tay chúng ta tối đa chỉ hai ngày, lâu hơn một tuần thì có vẻ lạc hậu trong ký túc xá, mua không nổi ít nhất cũng phải biết đó là cái gì."
"Cho nên, tôi cảm thấy thị trường chuyển phát nhanh trong sinh viên chắc chắn sẽ rất khổng lồ ở tương lai gần."
Trần Hán Thăng đưa ra một kết luận, đây là dàn giáo lớn tổng thể, với xu thế tổng thể này mới có tính đầy đủ của sự tồn tại của Hỏa Tiễn 101.
Tiếp theo Trần Hán Thăng cần bàn về sự cần thiết của Hỏa Tiễn 101 đối với Thâm Thông, hắn lại đổi ppt, bày ra công ty chuyển phát nhanh đang tồn tại trên thị trường hiện nay cho mọi người xem, Thuận Phong, EMS, Trọng Thông, Viên Thông này nọ.
"Tuy thị trường chuyển phát nhanh trong sinh viên rất có tiền cảnh, nhưng đó là về sau, có lẽ là sang năm, cũng có lẽ là năm sau nữa, không ai nói trước được."
Lúc này Trần Hán Thăng đã thích ứng được không khí, càng nói càng thoải mái, đặc biệt là hắn nói có lý, ban quản lý Thâm Thông từ rời rạc dần tập trung nghe.
Lúc diễn thuyết, phản hồi từ người xem đặc biệt quan trọng, bọn họ thể hiện ra dáng vẻ đầy hứng thú thì người diễn thuyết càng vững tâm hơn, tiết tấu cũng tốt hơn.
"Nếu lúc này Thâm Thông lấy ra nhiều tinh lực đi khai thác thị trường đại học, trong thời gian ngắn không thể lấy lại vốn, rất có thể còn sẽ bị hạng mục bám giữ, cho nên nhiệm vụ chính của Thâm Thông bây giờ là cùng ngành chuyển phát nhanh khác cướp đoạt thị trường khác."
Trần Hán Thăng lại ấn ppt, cho thấy số liệu tương quan khu nhận hàng chuyển phát nhanh trong đại học của Hỏa Tiễn 101, bao gồm số lượng, chủng loại, trích phần trăm và lợi nhuận, dùng biểu đồ hình cột bày rõ ra.
"Hỏa Tiễn 101 có thể nhận nhiệm vụ chiếm cứ thị trường, Thâm Thông chỉ cần cung cấp tài nguyên vận chuyển, còn lại không cần quản. Chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa thị trường sinh viên toàn quốc, hơn nữa Thâm Thông chiếm lợi nhuận lớn . . ."
Trần Hán Thăng chậm rãi nói, mặt mày phơi phới. Tiêu Dung Ngư đứng cách xa hai mét luôn bên cạnh hắn.
"Mới bắt đầu Tiểu Trần còn có chút khẩn trương và gò bó, nhưng nói vài câu đã lấy lại cảm giác bá đạo mà vô lại." Khóe môi Tiêu Dung Ngư không kiềm được cong lên.
Cô quen hình ảnh Trần Hán Thăng thời trung học tặng chocolate cho mình, quen Trần Hán Thăng thời đại học mua trà sữa cho mình, cũng quen Trần Hán Thăng chọc mình cười rồi làm mình khóc, bây giờ hơi không thích ứng Trần Hán Thăng nghiêm túc lên.
Tiêu Dung Ngư nhìn đám người trưởng thành đã đi làm ở phía dưới, bọn họ đều tập trung chú ý vì Trần Hán Thăng.
"Tiểu Trần, tớ tự hào vì cậu!"
Tiêu Dung Ngư từ nhỏ sống trong gia đình giàu có, thành tích ưu tú, mấu chốt là vẻ ngoài xinh đẹp như thế, cho tới nay đều là đối tượng được người hâm mộ.
Nếu gặp một người bạn trai mà mình đặc biệt thích, người đó còn biết tiến tới và có tiền đồ, Tiêu Dung Ngư cảm thấy đời này mình không có tiếc nuối.
"Khi nào thì cậu ấy chịu thừa nhận quan hệ của hai đứa với mọi người thì tốt rồi."
Nếu hỏi Tiêu Dung Ngư có điểm nào không thỏa mãn thì chỉ có cái này.
Khổng Tĩnh ở bên dưới thấy cảnh này, không kiềm được cảm xúc.
Rõ ràng mọi người đều nhìn Trần Hán Thăng, nhưng vẫn không cách nào xem nhẹ thiếu nữ mặc áo lông màu trắng đứng bên cạnh, thật sự là rất xinh đẹp.
Nhưng trong mắt Tiêu Dung Ngư chỉ có Trần Hán Thăng, cảm giác đó giống như mang thai, không giấu được.
Đây là hình ảnh hai sinh viên trẻ tuổi đan xen tình yêu và sự nghiệp, cũng là tình cảnh lúc trước Khổng Tĩnh hâm mộ nhất.
Trần Hán Thăng ngẫu nhiên ngước đầu lên, còn cười với Tiêu Dung Ngư.
Tiểu Ngư Nhi vui vẻ hơn cả hắn, lúm đồng tiền nông khi cô cười làm say nhiều ông chú.
Khi Trần Hán Thăng lại trở về dưới ánh đèn màu, Tiểu Ngư Nhi lại yên lặng đứng ở một bên, mắt sáng lấp lánh nhìn Trần Hán Thăng, dường như muốn dùng mắt của mình chiếu sáng hắn.
"Trình đổng, đã lố mười phút họp."
Thư ký lặng lẽ tới gần, cô có trách nhiệm nhắc nhở Trình Đức Quân.
"Ừm."
Trình Đức Quân gật đầu.
Chu Lỗi cũng xem đồng hồ, kiến nghị:
"Không có nhiều ý hay ho, toàn là người trẻ tuổi làm mò."
Trình Đức Quân cười cười: "A Lỗi đừng không phục, cậu ở lứa tuổi như cậu ta có dám làm báo cáo ở trước mặt nhiều người như vậy không?"
"Tôi không cần như vậy."
Chu Lỗi nằm ngửa trên ghế duỗi thẳng hai chân, nhìn giày da bóng lộn của mình:
"Ngày xưa thị trường của chúng ta là kiếm về từ nắm đấm."
"Đó là ngày xưa."
Trình Đức Quân khẽ thở dài:
"Về sau sẽ càng lúc càng chính quy, sự kiện bạo lực sẽ dần biến mất, có càng nhiều người quản lý giống như Khổng Tĩnh đứng ra dẫn dắt phát triển ngành nghề."
Tuy Trần Hán Thăng ở trên đài diễn giảng nhưng cũng chú ý cảm xúc của người phía dưới, đặc biệt là biểu hiện của Trình Đức Quân, phát hiện ông nói chuyện với người khác, biết nói thêm nữa sẽ khiến người phiền chán, lập tức tóm gọn trong hai, ba câu rồi cúi đầu lui xuống.
Tác phong dứt khoát này khiến Trình Đức Quân rất thích, ông cũng nói thẳng với Trần Hán Thăng:
"Hiện tại chúng tôi không rảnh nghiên cứu Hỏa Tiễn 101, bởi vì sự kiện của cậu không phải độc lập, ở nơi khác cũng có vấn đề tương tự. Chờ khi hết bận việc chuyên gia điều nghiên thì chúng tôi sẽ chuyên môn mở họp thảo luận."
"Nhưng mà." Trình Đức Quân chỉ hướng ppt nói: "Tiêu đề của cậu rất khoa trương, cho tôi gợi ý lớn, không chừng còn có thể ứng dụng trong việc tuyên truyền của Thâm Thông."
"Việc này không khó, tôi nêu thêm một ví dụ, có thể khiến tư duy của Trình đổng càng sống động."
Trần Hán Thăng cười nói:
"Học sinh lên lớp tập thể dục bảo vệ mắt, dùng chuyện này để đặt tiêu đề thì Trình tổng định viết như thế nào?"
Xung quanh Trình Đức Quân dần tụ tập nhiều người, bọn họ nhìn Trần Hán Thăng, cũng có người nhìn Tiêu Dung Ngư, đương nhiên cũng có người cảm thấy hứng thú với nội dung của ppt, hiện tại lần lượt phát biểu ý kiến.
"Khiếp sợ! Học sinh làm sai tư thế tập thể dục bảo vệ mắt, nhưng trường học không sửa lại."
"Khiếp sợ! Trong lúc tập thể dục bảo vệ mắt mà giáo viên còn lên lớp."
"Khiếp sợ! Học sinh không tập thể dục bảo vệ mắt nên bị cận thị nặng."
. . .
Tóm lại đều là một loạt "Khiếp sợ", Trình Đức Quân cũng nói hai cái, nhưng cứ cảm giác thiếu chút gì, thế là hỏi Trần Hán Thăng:
"Đáp án của cậu là gì?"
Trần Hán Thăng nhe răng cười:
"Vấn đề này không có đáp án chuẩn, tùy vào ý tưởng của mọi người. Nếu là tôi thì đặt tên thế này. Giữa ban ngày mà thiếu nam thiếu nữ bóp mạnh chỗ nhạy cảm. "
Trình Đức Quân ngây ra một lúc, qua cả buổi mới bình tĩnh lại, không kiềm được cười lớn: "Thật sự rất hình tượng, con mắt vốn đã là chỗ nhạy cảm."
. . .
Chuyến đi chủ động viếng thăm lần này nhanh chóng kết thúc, Nhiếp Tiểu Vũ buồn rầu không vui, vốn muốn kiến thức đàm phán thương nghiệp căng thẳng, kết quả người ta không đặt sự chú ý vào đây.
"Sinh hoạt là vậy, vốn đã có rất nhiều ngoài ý muốn, không chừng cho cậu một gậy ở đây, giấu kẹo ở nơi nào đó."
Trần Hán Thăng an ủi, thật ra hắn cảm giác khá tốt, ít ra ấn tượng đầu tiên không tệ.
Trở về Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng đưa Khổng Tĩnh về nhà trước, sau đó cho Nhiếp Tiểu Vũ ngồi xe bus về Giang Lăng, chính mình thì đưa Tiêu Dung Ngư đi trường học.
Không còn cách nào, một chén nước không thể giữ cân bằng.
"Tiểu Trần, theo tớ đi gặp giáo sư Tôn đi."
Tiêu Dung Ngư nhận một cuộc gọi xong có chút lo lắng nói: "Giáo sư Tôn bị té hôm ấy, bị trầy đầu gối."
Trần Hán Thăng vốn không muốn đi, nhưng nhớ tới buổi sáng diễn thuyết ánh mắt Tiêu Dung Ngư nhìn mình chăm chú, cộng thêm bà cụ dù sao đụng vào xe của mình, hắn miễn cưỡng đồng ý:
"Vậy thì đi, nhưng nói trước, tớ đến xem xong đi liền, còn bận về ôn bài thi nữa."
"Tiểu Trần, vậy chúng ta đi Hạnh Hoa Lâu mua bánh móng ngựa đi, giáo sư Tôn thích ăn cái này."
"Thôi dẹp, đi Hạnh Hoa Lâu phải đi đường vòng, mua đại trái cây là được. Tiểu Ngư Nhi, sao cậu cũng trở nên dung tục vậy, chỉ cần mang theo tấm lòng, tặng cái gì không quan trọng."
Trần Hán Thăng chỉ muốn làm biếng nên mở miệng giáo dục Tiêu Dung Ngư, mua chút trái cây trước cổng trường, lái xe đến dưới lầu nhà của giáo sư Tôn.
Trong Đại học Đông Đại có nhiều nhà lầu thấp cỡ bốn tầng, mùa hè sẽ có từng chuỗi dây bìm bìm, mướp bò ra, mùa đông thì lộ ra bức tường xi-măng xám. Cầu thang tuy cũ nát nhưng rất sạch sẽ, tay vịn các tầng đã được vuốt nhiều trở nên bóng lộn.
Đây là phòng ở của nhà trường cấp cho giáo sư già từ nhiều năm trước, giáo sư Tôn ở tầng hai.
Két!
Tiểu Ngư Nhi từng đến đây, trực tiếp kéo cửa chống trộm ra.
"Bà cụ quên khóa cửa?"
Trần Hán Thăng nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Dung Ngư lắc đầu: "Giáo sư Tôn ban ngày không khóa cửa nhà, sợ học sinh có thắc mắc gì nên để hở cửa cho học sinh."
Trần Hán Thăng khẽ ừ, việc nhỏ thể hiện khí khái.
Nhà của giáo sư Tôn là dạng ba phòng, trang sức rất bình thường, gia cụ giống như nhà lầu, đậm mùi cổ xưa, giống thập niên bảy mươi, tám mươi. Có nhiều sách, trên sofa, trên bàn trà, trên bàn ăn cũng có sách. Trên TV treo một bộ bản vẽ đẹp "Chí nghiệp làm bạn, nhân gian vãn tình".
"Giáo sư Tôn, con là Tiểu Ngư Nhi."
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Tiểu Ngư Nhi đến rồi à, mau vào thư phòng chép một đoạn văn hộ tôi."
Trong thư phòng truyền ra giọng của giáo sư Tôn, Trần Hán Thăng nghe tiếng đúng là bà cụ hôm đó, không biết bà sẽ nhìn mình như thế nào, đừng nói là sẽ chia rẽ mình và Tiểu Ngư Nhi nhé.
"Tớ đi vào chào trước, tiện thể nói với bà về cậu."
Tiêu Dung Ngư dặn Trần Hán Thăng:
"Cậu ngồi trong phòng khách chờ chút."
"Biết rồi, tớ không phải con nít ba tuổi."
Trần Hán Thăng không kiên nhẫn vẫy tay, tiếp đó đi đến kệ trưng bày nhìn các loại giấy khen, cúp và giấy chứng nhận chuyên gia.
"A, toàn bộ đều là chữ quốc mở đầu, có sức nặng dữ."
Trần Hán Thăng nhủ thầm, mở ra đều là: "Bà Tôn Bích Dư, chúc mừng bà đạt được . . ." hoặc là "Cảm tạ bà Tôn Bích Dư cống hiến lớn trong việc biên soạn điều lệ XX."
Có cả một số giấy chứng nhận tiếng Anh, một số khác thì Trần Hán Thăng xem không hiểu chữ cái, hình như là tiếng Đức và tiếng Nga.
Trần Hán Thăng không nhớ ra mấy câu thơ cổ, chỉ có thể không ngừng dùng những từ ngữ ngắn gọn mà tinh luyện như "Ngầu vãi" và "Ôi mợ" để biểu đạt tâm tình của chính mình.
"Ôi mợ! Đây là cái quỷ gì!"
Trần Hán Thăng lại không kiềm được giật mình kêu lên, hắn lật ra một chứng nhận và mời chuyên gia tham dự.
"Nhiệt liệt hoan nghênh giáo sư Tôn đến điều nghiên công ty của tôi, Trình Đức Quân và toàn thể công nhân Thâm Thông chân thành kính gửi."
Trần Hán Thăng ngơ ngẩn nhìn thiệp mời, giống như câu sinh hoạt vốn đã có rất nhiều ngoài ý muốn, không chừng cho cậu một gậy ở đây, giấu kẹo ở nơi nào đó.
Lần này không biết là gậy hay kẹo.
"Tiểu Trần."
Tiêu Dung Ngư từ trong thư phòng đi ra: "Giáo sư Tôn kêu cậu vào gặp bà."
Trần Hán Thăng bình tĩnh gấp lại thiệp mời đặt về chỗ cũ, đứng thẳng người lên:
"Tiểu Ngư Nhi, cậu thiệt là, giáo sư già lớn tuổi như vậy, thích ăn bánh móng ngựa của Hạnh Hoa Lâu, chút yêu cầu này quá đáng lắm sao? Tuổi còn trẻ sao có thể ôm tư tưởng làm biếng như vậy."
Trần Hán Thăng vung tay xuống lầu:
"Chờ đó, tớ lái xe đi Hạnh Hoa lâu ở Sư Tử Kiều về, giáo sư già vất vả cả đời, chúng ta làm học sinh học trò mà không thể làm chút việc nhỏ này sao?"
Trần Hán Thăng nghiêm nghị dõng dạc biểu đạt xong chạy bịch bịch xuống lầu.
Tiểu Ngư Nhi đều không phản ứng lại, mắt chớp chớp.
"Cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ."