Sau khi Trần Hán Thăng xuống lầu, Tiêu Dung Ngư ngơ ngác đứng ở trong phòng khách.
Giáo sư Tôn mở cửa thư phòng ra:
"Bạn trai của trò đâu?"
"Cậu ấy đi Hạnh Hoa Lâu mua bánh móng ngựa cho cho cô rồi."
"Bạn trai của em thú vị thật, đã đến nhà làm khách, còn chuyên môn ra ngoài mua quà."
Tôn Bích Dư nói xong, cười đóng cửa lại tiếp tục nghiên cứu.
Tiêu Dung Ngư đỏ mặt, thầm nghĩ lát nữa phải đập bẹp dí Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng đi Sư Tử Kiều mua bánh móng ngựa, trên đường đi và về càng nghĩ càng cảm thấy là chính mình phản ứng chậm.
Lúc trước Tiêu Dung Ngư biên soạn điều lệ pháp lý của Hỏa Tiễn 101 thật ra đã mơ hồ chỉ ra giáo sư Tôn, nhưng lúc ấy Trần Hán Thăng quá lười, không hỏi sâu hơn, bỏ qua cơ hội quen vị boss này.
Nghĩ đến đây, Trần Hán Thăng lại gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư:
"Cậu hãy hỏi giáo sư Tôn buổi tối muốn ăn món gì?"
"Chúng ta không mời giáo sư Tôn ra ngoài ăn cơm sao?" Tiểu Ngư Nhi hỏi.
"Không phải tớ không mời, vói tính cách của bà cụ ước chừng không muốn ra ngoài ăn."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một hồi:
"Cậu cứ hỏi trước đã, nếu đồng ý thì tớ sẽ gọi điện thoại đặt bàn ở khách sạn lớn Kim Lăng."
Không lâu sau, Tiêu Dung Ngư quả nhiên nói: "Giáo sư Tôn nói không muốn đi ra ngoài, ở nhà nấu cháo hạt kê là được."
"Thôi được, cậu hãy nói với bà ấy."
Trần Hán Thăng đã chuẩn bị sẵn:
"Tớ đi mua ít bánh nghìn lớp và bánh hành chiên, thêm mấy thứ như dưa muối chua, về xào dĩa rau, tối nay ba thầy trò chúng ta cùng ăn cơm."
"A?"
Tiêu Dung Ngư ngây ra một lúc: "Tiểu Trần, chúng ta ăn cơm ở nhà giáo sư Tôn à?'
Trần Hán Thăng nghi hoặc hỏi:
"Trước kia cậu không ăn sao?"
Tiêu Dung Ngư lắc đầu: "Không có, tớ sợ làm phiền giáo sư Tôn."
"À." Trần Hán Thăng khẽ thở dài: "Cậu không hiểu, bà cụ bình thường luôn một mình ăn cơm, có thêm người ở chung chắc chắn bà sẽ rất vui. Cậu làm học trò mà không quan tâm cô giáo của mình từ khía cạnh sinh hoạt."
"Thật vậy sao?"
Tiêu Dung Ngư còn có chút chần chừ.
"Như vậy đi, cậu cứ hỏi, bảo đảm bà cụ đồng ý."
"Cậu đừng cúp máy."
Tiêu Dung Ngư cầm di động đi hướng thư phòng, biểu đạt ý muốn cùng bạn trai ở lại ăn cơm tối.
Giáo sư Tôn đại khái cũng có chút ngoài ý muốn, ho khan một tiếng nói:
"Nếu hai dứa không tìm được quán ăn nào ở gần đây thì trong nhà chỉ cần thêm hai đôi đũa."
Trần Hán Thăng nghe ra lời ngầm đồng ý, lập tức đi mua thức ăn và bánh, cố tình Tiểu Ngư Nhi còn chưa suy nghĩ rõ ràng:
"Rõ ràng giáo sư Tôn không thích chúng ta ở lại, giọng nói hơi miễn cưỡng."
"Không miễn cưỡng!"
Trần Hán Thăng gấp gáp nói:
"Cái này là không được tự nhiên, hiểu chưa? Trong lòng giáo sư Tôn đồng ý nhưng không muốn thừa nhận, bình thường cậu cũng như vậy thôi. Tại sao bà cụ thích cậu, còn không rõ à?"
······
Ước chừng một tiếng rưỡi sau, Trần Hán Thăng rốt cuộc cầm theo bánh móng ngựa, trà sữa và một ít thức ăn trở về.
Tiêu Dung Ngư đang ở thư phòng được giáo sư Tôn Bích Dư dạy học, nghe tiếng động ở phòng khách thì biết ngay là Trần Hán Thăng trở về.
Bởi vì nếu như là học sinh, mọi người sẽ rón rén ra vào.
"Giáo sư Tôn, em đi gọi cậu ấy vào."
Tiêu Dung Ngư đứng lên nói.
"Không cần, chúng ta cùng ra ngoài."
Tôn Bích Dư tắt đèn bàn, tháo kính lão xuống:
"Vừa lúc cho mắt nghỉ ngơi."
Nếu là lúc bình thường Tiêu Dung Ngư cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng trải qua Trần Hán Thăng nhắc nhở, lập tức phản ứng lại là bà muốn đi ra ngoài nhìn xem Trần Hán Thăng.
"Không được tự nhiên quá vậy, mình bình thường cũng không khoa trương như thế chứ." Tiêu Dung Ngư nhủ thầm.
Đầu gối của giáo sư Tôn bị trầy da, Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng dìu bà đi ra thư phòng, vừa lúc nhìn thấy Trần Hán Thăng xách một túi đồ to, đang bận rộn phân loại.
"Tiểu Trần, đây là giáo sư Tôn."
"Chào giáo sư Tôn."
Trần Hán Thăng xoay người: "Thường nghe Tiểu Ngư Nhi nói đến ngài, Thái Sơn Bắc Đẩu của ngành luật, làm ra cống hiến to lớn thúc đẩy phát triển của các ngành các nghề, bảo vệ quyền lợi cho người dân bình thường chúng tôi."
Nhưng lời nịnh nọt này không thể qua mắt giáo sư Tôn, bà nhìn Trần Hán Thăng chăm chú:
"Cậu là chàng trai lái xe hôm đó đúng không?"
"Hôm đó đúng là tôi thưa giáo sư Tôn, nhưng tôi không phải cố ý."
Trần Hán Thăng lập tức xin lỗi, mặt đầy áy náy.
Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng, lại nhìn giáo sư Tôn:
"Hai người . . . quen nhau hả?"
Bà Tôn chỉ vào đầu gối nói: "Tôi không nhận biết, đầu gối quen."
Trần Hán Thăng nói thật:
"Hôm qua tớ lái xe không cẩn thận lỡ va chạm với giáo sư Tôn."
Tiêu Dung Ngư ngây ra nửa ngày, giậm chân nói: "Vậy tại sao cậu không sớm nói cho tớ?"
"Lúc ấy không phản ứng lại."
Trần Hán Thăng ngượng ngùng nói.
"Giáo sư Tôn . . ."
Thấy Tôn Bích Dư loạng choạng quay lại thư phòng, Tiểu Ngư Nhi trừng Trần Hán Thăng một cái, nhanh chóng đuổi theo, cô cần phải giải hòa cuộc tranh chấp này thật nhanh.
Trong phòng khách nháy mắt chỉ còn lại Trần Hán Thăng, mà hắn cũng chẳng thấy lúng túng gì, còn bước tới kệ trưng bày chụp ảnh tự sướng, chụp với hình trắng đen Tôn Bích Dư khiêu vũ cùng chồng.
Lúc ấy ông còn đẹp trai, dịu dàng mà tràn đầy tình yêu nhìn Tôn Bích Dư trẻ tuổi.
"Ông ơi, chắc ông cũng biết đây không phải lỗi của con, nói cách khác, thật ra con cũng là người bị hại . . ."
Trong lúc tự lẩm bẩm thì nghe bộp một tiếng, khung hình vốn đặt ngay ngắt bỗng lệch giá đỡ, tấm hình ngã xuống bàn.
Lúc này đã là chạng vạng, mặt trời xuống núi rất sớm, trong phòng khách lại không bật đèn, đen thui, cửa thư phòng đóng kín, chỉ hắt chút ánh sáng từ khe cửa.
Không có thứ gì động vào nhưng khung hình chụp chung ngã xuống, hơi bị khủng bố.
Nếu là người khác trông thấy cảnh này đã sợ hãi nghĩ ngợi lung tung, các loại chuyện ma thời dân quốc hiện ra, nhưng Trần Hán Thăng tính cách không ngán thứ gì thì . . .
"A, nói vợ của ông hai câu đã bất mãn?"
Trần Hán Thăng tùy tiện bước tới gần, lật khung hình lên:
"Ông bất mãn cái gì, tôi mới khó chịu đây. Bạn gái của tôi đang chơi với vợ của ông, lát nữa tôi sẽ nấu cơm cho vợ của ông, đừng có dỗi nữa, còn dỗi thì tôi mặc kệ!"
Tách!
Trần Hán Thăng mở đèn phòng khách lên, đi qua cẩn thận kiểm tra khung hình mới phát hiện thì ra vì lâu rồi khiến giá đỡ nứt một đường rõ ràng, nên không đỡ nổi khung hình.
Trần Hán Thăng lắc đầu, mở cửa ra xuống lầu, chỉ chốc lát lại chạy lên.
Nghe tiếng rầm rập trong hành lang, giáo sư Tôn cảm thấy trong nhà đã lâu rồi không ầm ĩ như vậy, học sinh khác đến đây đều nín thở, không dám thở mạnh.
Giáo sư Tôn hỏi:
"Bạn trai của trò làm gì ngoài đó?"
Tiểu Ngư Nhi lập tức chạy ra ngoài nhìn, tiếp đó trở về báo cáo.
"Giá đỡ khung hình bị hư, cậu ấy vừa đi xuống lầu mua keo nhựa 502, đang từ từ dán lại."
"Khung hình nào?"
"Tấm cô và giáo sư Ngô chụp chung thời trẻ."
"À." Giáo sư Tôn im lặng một lúc: "Lát nữa trò hãy lấy khung hình đó vào."
Từ nhỏ Trần Hán Thăng đã quen làm việc nhà, khả năng tự lập rất mạnh, không bao lâu đã sửa xong khung hình.
Tiêu Dung Ngư lấy vào còn cẩn thận dặn dò: "Tiểu Trần nói keo 502 rất dính, da đầu ngón tay cậu ấy bị rớt hai miếng, dặn cô hãy cẩn thận một chút."
Giáo sư Tôn gật đầu, tiếp đó nhìn giá đỡ phía sau, khe nứt đã được gắn lại nhưng vẫn thấy được Trần Hán Thăng rất khéo tay, gần như không thấy nhiều dấu vết.
Bà cụ vuốt tấm hình mình và chồng lúc trẻ, khuôn mặt luôn nghiêm nghị khắc khổ bỗng nở nụ cười.
Tiểu Ngư Nhi bên cạnh cũng mím môi cười, đèn bàn mờ chiếu lên mặt giáo sư Tôn, khiến cô bỗng nhớ một câu thơ của Diệp Chi: Khi em già nua.
Khi em già nua, tóc hoa râm, lim dim ngủ.
Thiếp đi bên lò lửa, lấy xuống quyển sách này.
Chậm rãi đọc, nhớ về ánh mắt thời xưa.
Dáng vẻ xinh đẹp và bóng dáng thơ mộng của em.
Đã làm bao người từng yêu, cái dáng thoáng như trong mơ ấy.
Từng yêu vẻ đẹp của em, có lẽ họ giả dối hoặc thật lòng.
Chỉ riêng một người, yêu em với trái tim của người hành hương.
Yêu nét buồn năm tháng để lại trên mặt em. *
(*) Có phổ thành bài hát lời việt "Khi em già rồi" .
"Không biết khi mình già thì Tiểu Trần còn ở bên cạnh mình, cùng nhau đọc sách không?"
Trong thư phòng, hai người phụ nữ thuộc thời đại khác nhau nhưng tính cách cực kỳ tương tự, một người nhớ lại quá khứ lãng mạn, một người thì khát khao tương lai lãng mạn.
Nhưng tiếng lách cách đùng đùng trong phòng bếp đánh tan hình ảnh yên lặng mà tốt đẹp này.
Giáo sư Tôn ngước đầu lên:
"Bạn trai của trò lại đang làm cái gì?"
Lần này Tiêu Dung Ngư không cần chạy ra ngoài xem: "Tiểu Trần hẳn là đang nấu cơm."
Tôn Bích Dư đặt khung hình lên bàn học, bình luận:
"À, da mặt của cậu ta cũng dày lắm, học sinh bình thường bị tôi mắng vài câu đã sớm ngồi không yên, vậy mà cậu ta còn dám nấu cơm."
"Cậu ấy mặt dày như cái mo, hồi giữa năm chúng em cãi lộn chia tay."
Tiêu Dung Ngư kể câu chuyện của mình và Trần Hán Thăng:
"Vậy mà cậu ấy chạy về quê tìm cha của em uống rượu, còn chuốc say cha của em."
Cậu chuyện này lại làm bà Tôn xúc động.
"Hồi xưa chồng của tôi cũng làm vậy, cha mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này, anh ta xách một bình hoa điêu Thiệu Hưng đến nhà tôi, mà sao trò gọi cậu ta là Tiểu Trần?"
"Cậu ấy nhỏ hơn em vài tháng, lúc học cấp 3 gọi quen miệng, cha mẹ của em và của cậu ấy cũng biết nhau."
"Vậy hai đứa xem như thanh mai trúc mã."
"Cũng không tính, lúc trung học em không thích cậu ấy lắm, nhưng cô gái khác tốt với cậu ấy thì trong lòng em rất bực mình."
"Trò là cực kỳ không tự nhiên, nhưng rất giống tôi."
. . .
"Ăn cơm thôi!"
Không biết nói bao lâu, mãi đến khi giọng của Trần Hán Thăng vang lên, Tiêu Dung Ngư mới dìu bà cụ đi ra thư phòng.
Giáo sư Tôn vốn không tin tưởng tài nấu ăn của Trần Hán Thăng, nhưng thấy cũng dễ nhìn, rau xanh mượt, cháo hạt kê thơm nức mũi, có bánh hành chiên, bánh bao chay và dưa muối.
Trần Hán Thăng thấy tia ngạc nhiên trong mắt bà Tôn thì chủ động giải thích:
"Em được cha mẹ rèn luyện, bọn họ sợ em bị bọn buôn người bắt cóc đói chết, ở nhà dạy em làm đủ thứ."
"À."
Giáo sư Tôn cũng không nói nhiều, ngồi xuống bàn ăn, gắp cọng giá lên ăn.
Trần Hán Thăng tiện tay gọi Tiểu Ngư Nhi:
"Ngồi xuống đi, tới nơi này coi như về nhà, bạn học đừng khách khí."
"Xì!"
Lẽ tất nhiên bị Tiểu Ngư Nhi lườm một cái.
Lúc ăn cơm bà Tôn không nói chuyện, có phong thái của tiểu thư khuê các. Trần Hán Thăng thì ồn ào hơn, luôn chọc Tiêu Dung Ngư nói chuyện.
Tiểu Ngư Nhi phớt lờ hắn, Trần Hán Thăng lại đi mở TV, tự nhiên như không có ai, xem như nhà mình.
Ăn xong, Trần Hán Thăng phỏng đoán bà cụ muốn đi ngủ sớm, sau khi lau dọn phòng bếp thì kéo Tiểu Ngư Nhi đi.
Trăng mùa đông treo trên bầu trời cao tít, chiếu ánh sáng bạc mông lung xuống đất, thoáng tăng thêm sắc lạnh, may mà vẫn có thể chiếu sáng đường, tòa nhà dạy học và tòa nhà ký túc xá ở gần đó khá ồn ào.
"Tiểu Trần."
Tiêu Dung Ngư đạp ánh trăng đi ở phía sau bỗng kêu lên.
"Chuyện gì?"
Trần Hán Thăng quay đầu, hắn đang hút thuốc, đã nhịn mấy tiếng đồng hồ trong nhà bà cụ.
"Khi tớ già đi thì cậu sẽ làm sao?"
"Cậu già hả?"
"Ừ."
"Thì . . . tìm người trẻ tuổi hơn?"