"Khi tớ già nua thì cậu làm thế nào?"
Tiểu Ngư Nhi vốn cho rằng Trần Hán Thăng có thể nói lời lãng mạn, cho dù không lãng mạn cũng nên nói lời dễ nghe.
Cho dù không lãng mạn cũng không mát tai nhưng nhạt nhẽo cũng tạm được, tuyệt đối không ngờ Trần Hán Thăng trả lời siêu hiện thực, cô tức giận quay đầu đi ký túc xá.
Trần Hán Thăng vốn không muốn đuổi theo, loại tính cách của Tiểu Ngư Nhi nếu cứ dỗ dành thì cô sẽ càng kiêu ngạo.
Nếu bỏ mặc cô một buổi tối, ngày thứ hai giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đến gần cô thì cùng lắm bị càu nhàu vài câu, đánh Trần Hán Thăng vài cái, cãi cọ chút rồi cho qua.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi bây giờ là ràng buộc với giáo sư Tôn, giáo sư Tôn là một trong những chuyên gia đi Thâm Thông điều nghiên, Trần Hán Thăng cũng muốn đi theo giúp vui, vòng qua vòng lại, điểm mấu chốt nằm trên người Tiêu Dung Ngư.
"Ôi, giỡn chút thôi mà."
Trần Hán Thăng đuổi theo dỗ dành:
"Khi cậu già thì tớ cũng già rồi, đến lúc đó có cô gái trẻ nào vừa mắt tớ?"
"Vậy nếu người ta vừa mắt là cậu chịu luôn chứ gì?"
Quả nhiên, Tiêu Dung Ngư nói chuyện vẫn không được tự nhiên như vậy.
"Dù vừa mắt tớ cũng không thèm!"
Trần Hán Thăng lớn tiếng nói, còn giơ ngón tay minh họa:
"Lúc ấy tớ lớn tuổi, râu dài cỡ này, ai mà tới gần là tớ đâm, đâm khóc cô ta rồi mới tha cho đi."
"Hừ!"
Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng.
"Nếu cậu không tin thì chờ khi tớ già, ai đến gần là tớ giở trò, sẽ khiến cho cô ta đau khổ rồi mới thả đi."
Dọc đường đi Trần Hán Thăng luôn lặp lại câu nói này, Tiêu Dung Ngư không nghe ra chữ "đâm" và "giở trò" khác nhau, tuy biểu cảm của Trần Hán Thăng hơi kỳ lạ.
"Tớ đến nơi rồi, sau khi cậu lái xe về trường học nhớ nhắn tin cho tớ."
Tất nhiên Tiêu Dung Ngư không tha thứ Trần Hán Thăng dễ như vậy, nhưng không thể thiếu sự quan tâm.
"Ngày mai tớ sẽ đến nữa, cùng cậu ôn bài."
Trần Hán Thăng nhanh chóng nói.
Mắt Tiêu Dung Ngư sáng rực:
"Không lừa tớ chứ? Cậu vừa bận vừa lười như vậy."
Trần Hán Thăng mỉm cười nói:
"Thì vẫn bận, vẫn lười, nhưng muốn cùng cậu ôn bài."
"Chờ biểu hiện ngày mai của cậu, không được ngủ nướng đấy."
Tiểu Ngư Nhi thật sự thích Trần Hán Thăng cùng cô ôn bài, nhưng cũng biết hắn bận nhiều việc, trước kia đã yêu cầu mấy lần, Trần Hán Thăng ngẫu nhiên mới đồng ý một, hai lần.
. . .
Sau khi Tiêu Dung Ngư về ký túc xá, Trần Hán Thăng dạo một vòng cửa hàng chuyển phát nhanh ở Đại học Đông Đại, nhưng không đi vào, chỉ từ xa nhìn Thư Vân tất tả bận rộn gói bưu kiện.
Lái xe rời đi Đại học Đông Đại, Trần Hán Thăng lại muốn đi Đại học Lý Công nhìn xem, nhưng lo lắng Vương Tử Bác đã về ký túc xá nên gọi điện thoại hỏi thăm.
"Có chuyện gì không Tiểu Trần?"
"Bên mày đóng cửa chưa? Tao vừa đưa Tiểu Ngư Nhi về ký túc xá. Nếu chưa đóng cửa thì tao tiện đường ghé qua."
Trần Hán Thăng xoay tay lái chậm rãi chạy trên đường Văn Lan.
"Hả? !" Dường như Vương Tử Bác rất giật mình.
Trần Hán Thăng nhíu mày hỏi:
"Sao thế?"
"Không . . . không có gì, mới nãy uống nước bị sặc."
Vương Tử Bác đáp:
"Cửa hàng đóng rồi."
"Vậy được rồi, tao về thẳng trường học."
Trần Hán Thăng nói xong định cúp máy, thắc mắc hỏi:
"Tử Bác, sao mày nói chuyện mà giọng run vậy?"
"Trời . . . trời lạnh."
Vương Tử Bác há miệng thở dốc, chứng minh chính mình thật sự bị lạnh.
"Được rồi, chú ý giữ ấm."
Trần Hán Thăng dặn dò một câu, chiếc FAW chậm rãi dừng ở ngã tư đường Văn Lan chờ đèn xanh.
Sang phải là Đại học Lý Công, đi thẳng là Học viện Tài chính.
Brừm!
Khi đèn đỏ biến thành đèn xanh, FAW không quẹo cua, tăng tốc quay về công ty.
"Phù!"
Bên Đại học Lý Công Kiến Nghiệp, sau khi cúp máy, Vương Tử Bác nhìn cửa hàng còn sáng đèn và Hoàng Tuệ ngồi bên cạnh mình, chậm rãi thở ra.
"Tiểu Trần gọi điện."
Vương Tử Bác không biết đây là giải thích hay là một loại "Cảnh cáo", vừa là cho mình, vừa là cho Hoàng Tuệ.
Hoàng Tuệ nhìn chằm chằm mặt đất, ồm ồm nói:
"A, nếu cậu ta đến vậy tôi đi đây."
Vương Tử Bác không biết nên trả lời thế nào, mấy ngày nay cứ tan tầm là Hoàng Tuệ sẽ đến giúp đỡ, cậu ấy đã khuyên nhưng cô ta không nghe. Vương Tử Bác cảm thấy mình không thể nào lòng dạ sắt đá giống như Trần Hán Thăng, cứng rắn đuổi người khác đi.
Hoàng Tuệ quan sát phản ứng của Vương Tử Bác, thầm nghĩ tuy cậu ấy kiếm được tiền nhưng cực kỳ để ý thái độ của Trần Hán Thăng.
"Cũng trễ rồi, tôi sắp đóng cửa."
Vương Tử Bác đứng lên định thu thập cửa hàng và dọn vệ sinh.
"Tôi giúp cậu."
Hoàng Tuệ xắn ống tay áo lông định giúp đỡ, nhưng bị Vương Tử Bác ngăn cản: "Chị Tiểu Tuệ hãy về đi."
"Tử Bác . . ."
Hoàng Tuệ hé môi muốn nói vài điều, cô ta rõ ràng cảm giác được Vương Tử Bác thật sự trưởng thành, không nói đến năng lực, chỉ nói cách xử lý tình cảm, cô ta vừa hỗ trợ vừa làm bạn, mấy ngày qua, Vương Tử Bác thật sự kiên trì đến hiện tại vẫn không mở miệng.
Nếu là trước kia, Vương Tử Bác đại khái đã sớm buông xuống khúc mắc làm hoà với cô ta rồi.
Giây phút này, Hoàng Tuệ đột nhiên cảm thấy Vương Tử Bác ngồi xổm người xuống, nghiêm túc dọn rác mắc kẹt ở khe cửa có chút khó nhìn thấu.
Thật ra con người đều thế cả, không so sánh với người giỏi hơn mình, nhưng không thể chấp nhận người kém hơn mình bỗng bay lên.
Thí dụ như Trần Hán Thăng, ban đầu nhìn không vừa mắt Hoàng Tuệ, Hoàng Tuệ đại khái cũng không muốn so bì, nhưng Vương Tử Bác vốn là con cún của cô ta, ở trong tiềm thức Hoàng Tuệ đã tiếp thụ quan hệ nhân vật giữa hai người.
Vương Tử Bác giống như một cửa chặn cuối cùng về mặt tình cảm của Hoàng Tuệ, mặc kệ cô ta đối xử tệ với Vương Tử Bác như thế nào thì cậu ấy đều phải nên đối đãi tốt với cô ta như xưa.
Hiện tại Vương Tử Bác đột nhiên biến đổi, Hoàng Tuệ cảm giác nguy cơ và chênh lệch, cô ta sốt ruột muốn ổn định cửa bảo hiểm này.
"Để tôi giúp cậu."
Hoàng Tuệ ngồi xổm bên cạnh Vương Tử Bác.
"Không cần, đã thu dọn xong rồi."
Vương Tử Bác xua tay từ chối, nhưng Hoàng Tuệ thì cho rằng đây là tín hiệu bảo hiểm không còn vững chắc.
Quét dọn xong xuôi, Vương Tử Bác đứng lên:
"Chị Tiểu Tuệ, tôi đưa chị ra trường học."
Hoàng Tuệ lại gần vài bước, hỏi:
"Cậu không đưa tôi về nhà à?"
Trên mặt Vương Tử Bác thoáng hiện nét rối rắm, cuối cùng lắc đầu, nói:
"Không được, tôi . . ."
Câu này chưa nói xong, Hoàng Tuệ thừa dịp Vương Tử Bác không chú ý, đột nhiên ôm chặt cậu ấy.
"Tử Bác, đừng đối xử với tôi như vậy được không? Bây giờ tôi đau lòng lắm, đã ảnh hưởng trạng thái làm việc, thật ra tôi cũng bị tình cảm tổn thương, hu hu . . ."
Hoàng Tuệ nói rồi bật khóc.
Vương Tử Bác chưa từng bị con gái ôm, nếu đi trường học khác, với điều kiện hiện tại của Vương Tử Bác không khó yêu đương, cố tình trong đại học hòa thượng này con gái ít còn hơn gấu mèo.
"Chị . . . chị Tiểu Tuệ."
Cánh tay Vương Tử Bác run run, lần đầu tiên tiếp xúc với khác giới, cậu ấy miệng lưỡi khô khốc muốn đẩy ra, nhưng dường như toàn thân xương cốt biến đi đâu mất.
Thì ra ôm con gái là cảm giác như vậy, ôm vào tối mùa đông thật là thoải mái.
Nhưng chưa đợi Vương Tử Bác phản ứng lại, Hoàng Tuệ đột nhiên thả tay ra lùi lại.
"Tôi đi về trước, ngày mai sẽ đến nữa!"
Nhìn bóng lưng Hoàng Tuệ đi nhanh, cảm giác mềm mại vừa rồi khiến Vương Tử Bác phải cố gắng hết sức mới ghìm đôi chân đứng yên tại chỗ.
Nhưng Vương Tử Bác thức trắng đêm đó, lật qua lật lại không ngủ được, mấy lần muốn lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hán Thăng, nhưng cuối cùng lại buông xuống.
Thái độ của Trần Hán Thăng rất rõ ràng.
Khung sắt của phòng ký túc xá bị đè ép kêu két két, bạn cùng phòng nói đùa:
"Tử Bác, tối nay có phải là đặc biệt khô nóng khó nhịn không?"
. . .
Ngày hôm sau, khi Hoàng Tuệ lại đến còn cầm theo bánh hành chiên cho Vương Tử Bác.
Vương Tử Bác sờ bánh hành chiên nóng hổi, do dự một lúc, đột nhiên cắn răng nói: "Chị Tiểu Tuệ, chúng ta muốn làm lành thì phải qua ải của Tiểu Trần."
Hoàng Tuệ ngây ra một lúc:
"Bạn thân còn quản luôn chuyện tình cảm của đối phương sao?"
"Nếu tôi chọn người khác thì cậu ấy sẽ mặc kệ, chắc chắn còn chúc phúc, nhưng mà . . ."
Ý tứ của Vương Tử Bác rất rõ ràng, trừ Hoàng Tuệ ra, cô gái nào đều được.
Trái tim Hoàng Tuệ rơi nhanh:
"Vậy là cậu ta tuyệt đối không đồng ý."
"Tôi có thể đi xin một người."
Vương Tử Bác nhìn Hoàng Tuệ nói: "Còn nhớ lần trước trên xe lửa gặp một nữ sinh tên Thẩm Ấu Sở không?"
"Nhớ."
Hoàng Tuệ nhớ tới Thẩm Ấu Sở, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, hoang mang hỏi:
"Người như Trần Hán Thăng chịu nghe lời của cô ấy nói sao?"
"Tôi nói cho chị nghe một chuyện."
Vương Tử Bác không trả lời thẳng mà miêu tả một chuyện nhỏ:
"Tiểu Trần không bao giờ uống thuốc, dù bị bệnh cũng không uống, đôi khi dì Lương tức giận sẽ cầm gậy đánh cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết không uống. Tuy nhiên đầu năm có bệnh dịch đường hô hấp, Tiểu Trần chịu uống rễ bản lam do một cô gái đó nấu cho, tuy rằng vẫn là vẻ mặt ghét bỏ."
Hoàng Tuệ hỏi:
"Cô gái đó là Thẩm Ấu Sở?"
"Đúng." Vương Tử Bác gật đầu: "Bắt đầu từ lúc ấy tôi đã biết địa vị của Thẩm Ấu Sở ở trong lòng Tiểu Trần. Có một cô gái khác chắc cũng làm được, nhưng tính cách quá cao ngạo, chưa chắc . . . chưa chắc vừa mắt . . ."
Hoàng Tuệ lạnh lùng cười tiếp lời:
"Chưa chắc vừa mắt con gái như tôi chứ gì."
Vương Tử Bác thở ra một hơi: "Rất nhiều chuyện trực tiếp nói với Trần Hán Thăng thì với tính khí của cậu ấy không chừng sẽ chửi ầm lên, nếu là Thẩm Ấu Sở chuyển lời giúp, mặc kệ là công việc hay sinh hoạt đều được hiệu quả tốt hơn nhiều."