"Muốn tìm Thẩm Ấu Sở cũng được, nhưng tôi không đi, tự cậu đi tìm cô ta."
Hoàng Tuệ không chịu cúi đầu làm loại sự tình này, cô ta đơn giản là không muốn vuột mất chốt chặn cửa cuối cùng trong tình cảm, nhưng thấy sắp nghỉ đông, cửa hàng chuyển phát nhanh ở Đại học Lý Công càng lúc càng nhiều, Vương Tử Bác dường như có thực lực kinh tế làm bạn trai.
Cộng thêm Hoàng Tuệ trong lòng luôn mạnh mẽ đối với Vương Tử Bác, nếu quen với cậu ấy, tuy rằng không đủ thú vị, nhưng chắc chắn sẽ thoải mái nhiều, đặc biệt là khi cô ta ở trong tình huống như vậy.
Mới vừa đổi công việc, trong tình cảm bị người ghét bỏ, Vương Tử Bác là chàng trai thích hợp hỗ trợ nhất.
"Không sao, vốn là tự tôi muốn, phù!"
Vương Tử Bác hít sâu một hơi, nhưng trong lòng vẫn rất khẩn trương, tưởng tượng hình ảnh đó thậm chí khiến cậu ấy hơi lúng túng.
"Tử Bác, tuy tôi không tìm Thẩm Ấu Sở nhưng tôi có thể giúp cậu trông chừng cửa hàng."
Hoàng Tuệ ngồi xuống vị trí thu ngân, đầu ngón tay đặt trên bàn, trong ngăn kéo bị khóa ở bên dưới là doanh thu.
"Chuyện đó thì không cần, chị không hiểu công việc này."
Vương Tử Bác vội kéo Hoàng Tuệ lên:
"Chị không phải sinh viên làm thêm, dựa theo quy định không được ngồi ở đây, bị Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy sẽ phạt tiền."
Hoàng Tuệ bất mãn hỏi:
"Bạn gái cũng không được?"
Vương Tử Bác cười gượng, trải qua nhiều lần, cậu ấy đã giữ lại hoài nghi và kiềm chế của người bình thường, nhưng không thể kiềm nén tình cảm trong lòng, dù sao là cô gái mà cậu ấy thích từ lần đầu gặp.
Đặc biệt sau cái ôm đêm qua, hiện tại cộng thêm nhu cầu của trai tân khao khát thân thể của khác giới, tóm lại loại quan hệ này là rắc rối phức tạp, thậm chí có thể nói là rối rắm.
Không đơn thuần sạch sẽ bằng huyết mạch đối với cha mẹ, hoặc là cậu ấy với Trần Hán Thăng.
"Mời Thẩm Ấu Sở hỗ trợ nhất định phải thừa dịp Tiểu Trần không ở trường học."
Vì thế Vương Tử Bác cố ý tìm trục trặc trong công việc làm thêm, chuyên môn gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng, dùng những chuyện này ngụy trang hòng tìm hiểu vị trí của hắn.
Một, hai lần thì không sao, nhưng hơn ba lần khiến Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn:
"Mấy thứ này mày hỏi Nhiếp Tiểu Vũ không được sao? Thằng chó Vương Tử Bác, hai ngày này mày lắm sẹo nhé, bình thường mày sẽ gọi điện thường xuyên vậy sao?"
"Hỏi chút về công việc mà cũng bị mày chửi!"
Vương Tử Bác lèm bèm, thầm nghĩ Tiểu Trần thật sự là quá thông minh, mình mà nói nhiều hơn hai câu không chừng sẽ bị thằng đó phát hiện ý đồ, phải nhanh chóng đi Học viện Tài chính kêu cứu viện.
Trần Hán Thăng cúp điện thoại, mắng với điện thoại:
"Thằng ngu!"
Tiểu Ngư Nhi nghe thấy động tĩnh, ngước đầu lên nhìn thoáng qua, bọn họ đang ôn bài trong nhà của giáo sư Tôn Bích Dư.
Việc này cũng là Trần Hán Thăng xúi giục, lý do rất chính đáng.
"Bà cụ bị trầy đầu gối, ở nhà hành động khó khăn. Bà là giáo sư toàn dạy tiến sĩ, thế mà hạ thấp mình dạy cho Tiểu Ngư Nhi là sinh viên chưa tốt nghiệp, chẳng lẽ chúng ta không nên báo đáp sao?"
Tiểu Ngư Nhi cảm thấy nói đúng, vì thế đến nhà giáo sư Tôn ôn tập, vừa tiện chăm sóc bà cụ vừa có Biên Thi Thi đi theo.
Biên Thi Thi cảm thấy ôn bài một mình rất chán, cô ấy cũng tò mò trong nhà của giáo sư Tôn là như thế nào.
Ban đầu dường như bà cụ không quá hoan nghênh, đại khái là cảm thấy quá đông người, quấy rầy bà chuẩn bị chuyên gia điều nghiên.
Nhưng khi ba sinh viên thật sự ngồi xuống sàn phòng khách, giáo sư Tôn lấy tấm thảm dày từ trong tủ ra, để bọn họ lót mông.
"Mùa đông Kiến Nghiệp lạnh như vậy, phụ nữ không thể chịu lạnh, hơi lạnh từ bên dưới chui lên sẽ không tốt cho việc sinh con sau này."
Giáo sư Tôn nhìn Tiểu Ngư trải thảm, bà cố ý mở ra máy điều hòa cũ trong phòng khách, rồi mới về thư phòng, trong thư phòng không có điều hòa.
Bà cụ này không được tự nhiên hơi lố rồi.
Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi ôn thi, Trần Hán Thăng hoặc là ngủ, hoặc là thẫn thờ nhìn trần nhà.
Nếu không phải vừa rồi Vương Tử Bác gọi điện thoại, hắn có thể ngủ đến chạng vạng.
Hiện tại là hơn hai giờ chiều, lúc ấm nhất mùa đông. Mặt trời chiếu xéo vào cửa kính rơi xuống phòng khách, Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi đều cởi giày và áo khoác ngoài, ngồi bó gối trên thảm lông học thuộc lòng trọng điểm kiến thức.
Trong lỗ tai Trần Hán Thăng nhét chiếc MP3 hãng Sony của Tiểu Ngư Nhi, nắng ấm chiếu trên người, miệng ngâm nga "Super Star" của nhóm nhạc nữ S. H. E, mắt liếc qua lại hai cô gái.
". . . Anh là điện, anh là ánh sáng, anh là thần thoại duy nhất, chỉ yêu mình anh. You are my super star."
Tuy rằng Biên Thi Thi cũng thuộc dạng mi thanh mục tú, ngặt nỗi ngồi bên cạnh là Tiểu Ngư Nhi. Khi cô ngâm nga bài trong sách thì môi hồng hé mở, áo len đan tay ôm sát người vẽ ra đường cong thướt tha, cổ thon dài mảnh càng tinh trí.
Tiểu Ngư Nhi thấy nụ cười của Trần Hán Thăng hơi xấu xa, cô lườm hắn một cái, cầm cốc giữ nhiệt màu đỏ lên uống mấy hớp rồi đưa cho Trần Hán Thăng:
"Còn dư một ít, cậu uống hết rồi đi đun nóng một ấm nước."
"Sao tớ phải đi?"
Trần Hán Thăng lười đứng lên:
"Rõ ràng cậu và Biên Thi Thi cách phòng bếp gần hơn tớ cỡ một mét mấy."
"Bởi vì bọn này đang làm việc."
Tiểu Ngư Nhi vươn chân dài chọt Trần Hán Thăng, không được ngủ yên, hắn đành đứng lên đi phòng bếp nấu nước, Tiểu Ngư Nhi còn ở sau lưng la lên:
"Nhớ rót một ít cho giáo sư Tôn luôn!"
Trần Hán Thăng đun sôi nước, pha trà mới cho giáo sư Tôn.
Giáo sư Tôn nhìn thấy Trần Hán Thăng vào thư phòng, chỉ là liếc mắt một cái, không nói chuyện.
"Bà, tối nay muốn ăn cái gì?"
"Tôi sao cũng được, hỏi Tiểu Ngư Nhi đi."
"Cháo được không?"
"Được."
Trần Hán Thăng hỏi xong chống nạnh xem trang trí trên giá sách, còn tự nhiên vươn tay xê dịch, rồi mới thỏa mãn đi ra thư phòng.
Giáo sư già Tôn Bích Dư nhìn cửa gỗ đóng sầm, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ nét bất đắc dĩ.
Bạn trai của Tiểu Ngư Nhi không xem mình như người ngoài, tính cách hơi giống người chồng quá cố, Tiểu Ngư Nhi thì rất giống bà.
Cho nên mỗi lần Tôn Bích Dư nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi và Trần Hán Thăng thì như trông thấy dòng máu đang nối tiếp, cảm giác này mãnh liệt còn hơn con gái ruột của bà.
Nói đến con gái, giáo sư Tôn bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Cơm chiều lại là Trần Hán Thăng tự tay nấu, mua bánh bao chay và bánh hành chiên ở bên ngoài, xào rau và trứng trộn cà chua, nấu thêm một nồi cháo hạt kê, bốn người vừa đủ.
Ban đầu Biên Thi Thi hơi không quen, giáo sư Tôn Bích Dư có địa vị rất cao trong Học viện Pháp luật, bình thường tính cách rất nghiêm túc, mái tóc bạc không giận mà uy, không giống như hiện tại ngồi cạnh bàn húp cháo.
Trần Hán Thăng dường như tùy ý tìm đề tài nói chuyện:
"Bà, mới rồi thấy bà đang xếp hành lý, tính đi đâu à?"
"Đi thành phố Thượng Hải điều nghiên một nhà xí nghiệp."
Tôn Bích Dư thản nhiên đáp.
Lần đầu tiên đụng xe, Trần Hán Thăng đã xưng hô bà như vậy, lúc ấy bà còn mắng hắn một trận, nhưng bây giờ bị kêu nhiều lần thì giáo sư Tôn cũng thói quen luôn.
"Là xí nghiệp nào?"
Trần Hán Thăng hỏi tới:
"Cháu và Tiểu Ngư Nhi vừa đi thành phố Thượng Hải về."
Tiêu Dung Ngư không biết giáo sư già sắp đi điều nghiên, ngơ ngác nghe.
"Công ty Thâm Thông."
Giáo sư Tôn liếc Trần Hán Thăng:
"Hình như Hỏa Tiễn 101 do cậu sáng lập cũng làm ngành chuyển phát nhanh?"
"Sao khéo thế nhỉ Tiểu Trần."
Tiêu Dung Ngư kinh ngạc nói, Trần Hán Thăng cũng làm bộ kinh ngạc.
Biên Thi Thi thì không thấy lạ:
"Giáo sư Tôn vốn đã là đứng đầu ngành pháp luật, công ty Thâm Thông ở thành phố Thượng Hải, cách Kiến Nghiệp không xa, nếu tuyển chọn chuyên gia điều nghiên, giáo sư Tôn nhất định là lựa chọn đầu tiên."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ Biên Thi Thi đứng ngoài xem càng rõ ràng, bởi vì trong chuyện này không dính líu quan hệ ích lợi gì với cô.
"Bà, lần này chuyên gia điều nghiên bà giữ chức vị gì?"
"Phó tổ trưởng, tổ trưởng là một lãnh đạo chính phủ Bộ Giao thông."
"Vậy có thể cho cháu đi ké không? Cháu cũng muốn nghe ý kiến của các chuyên gia và hướng phát triển của nghề, dù sao cháu cũng làm nghề này."
Trần Hán Thăng đưa ra yêu cầu, vì tình cảm đã đủ chín muồi.
"Giáo sư Tôn, Hỏa Tiễn 101 của Tiểu Trần đang tìm cơ hội hợp tác với Thâm Thông."
Tiểu Ngư Nhi cũng ở bên cạnh giải thích chính mình mấy ngày hôm trước đi công ty Thâm Thông vì nhu cầu gì, phải công nhận, Tôn Bích Dư có cảm quan rất tốt với Tiểu Ngư Nhi.
Trong khi Tiểu Ngư Nhi nói một tràng, giáo sư Tôn lộ ánh mắt trìu mến.
"Chuyên gia bình thẩm dẫn hai nhân viên công tác không khó gì."
Giáo sư Tôn đồng ý, còn hỏi: "Tiểu Ngư Nhi muốn đi cùng không? Ước chừng Lễ Giáng Sinh."
"Em không đi được."
Tiêu Dung Ngư lộ vẻ tiếc nuối:
"Mấy ngày đó ngành của chúng em thi kiểm tra, thi ở trường khác nữa, căn bản không có thời gian."
"Vậy Hán Thăng hãy đi theo xem, nếu cậu lựa chọn lập nghiệp trong ngành này thì phải giữ pháp luật pháp quy tương quan."
Giáo sư Tôn không biết Trần Hán Thăng là chuẩn bị đi cáo mượn oai hùm, nếu không thì bà đã từ chối ngay.
Nguyên sự kiện đến hiện tại đều lộ ra vẻ tự nhiên, ngay cả giáo sư Tôn cũng cảm thấy dẫn theo một nhân viên công tác không có chuyện gì, nguyên nhân là vì mấy ngày qua Trần Hán Thăng hay lượn tới lượn lui trước mặt bà, mua thức ăn, nấu cơm.
Buổi tối trở về, dưới tòa nhà ký túc xá, Tiểu Ngư Nhi nhét một bình thủy tinh cho Trần Hán Thăng:
"Đây là quà Noel, dù sao cậu không thể cùng tớ qua Noel."
"Lễ phương Tây chẳng có ý nghĩa gì, không có chút cảm giác mong đợi văn hóa, lễ cô hồn mười lăm tháng bảy của chúng ta còn hay hơn."
Trần Hán Thăng lèm bèm, lắc ngôi sao nhỏ trong bình thủy tinh, thầm nghĩ giống như lúc trước La Tuyền tặng cho mình thôi, không biết bên trong có chữ không.
Trần Hán Thăng định mở ra xem ngay, Tiểu Ngư Nhi không đồng ý: "Không được mở ra bây giờ, chờ về ký túc xá rồi hãy mở."
Trần Hán Thăng nói:
"Rồi rồi, nhưng tớ còn chưa chuẩn bị quà."
"Dù sao cũng không mong đợi, tóm lại cậu đã hứa với tớ về ký túc xá mới được mở ra."
Tiểu Ngư Nhi chu môi nói, xoay người cùng Biên Thi Thi vào toà nhà.
Lời Trần Hán Thăng nói không thể tin, hắn còn chưa bước ra cổng Đại học Đông Đại, khi ngồi trong xe đã mở ra mấy ngôi sao nhỏ.
"Cậu tiến bộ rất nhanh trong cuộc thi vật lý tháng, lần sau tranh thủ xông lên top20 của lớp thì dư sức đậu đại học hạng nhất."
"Nghe Vương Tử Bác nói đêm qua cậu lại đi quán net, tại sao không thể chờ lên đại học rồi đi? Tan học tớ đến mắng cậu nè!"
"Bình thủy tinh này vốn định đưa cho cậu, nhưng cậu nhận quà La Tuyền đưa, nên tớ ứ thèm cho nữa!"
"Tiểu Trần, cố lên nhé, tớ tin tưởng ngày mai cậu nhất định sẽ tỏa sáng trong cuộc đàm phán với Thâm Thông ngày mai."
. . .
Ban đầu Trần Hán Thăng còn chưa phản ứng lại, về sau mới hiểu một số tờ giấy là lúc học cấp 3, tờ cuối cùng hình như viết trước khi đàm phán với công ty Thâm Thông.
Một bình ngôi sao lưu trữ hơn năm năm?
"Quá lãng mạn."