Trần Hán Thăng đọc nội dung trên mấy ngôi sao nhỏ, có vài chuyện hắn đã không còn ấn tượng gì, nhưng không ảnh hưởng hắn vừa nhìn vừa cười, thì ra mình còn từng thi được top20 của lớp.
"Thảo nào mẹ cứ khó chịu với thành tích hiện giờ của mình, điểm toán 12 và 20 làm bà suýt đập chết mình."
Cười xong rồi Trần Hán Thăng lại thở ra một hơi, viết từ cấp 3 đến đại học, vừa có tình bạn và hồi ức năm mười sáu tuổi, vừa có tình yêu và khát khao năm mười chín tuổi.
"Này Tiểu Ngư Nhi, mới nhớ ra tớ cũng chuẩn bị quà Noel cho cậu."
Trần Hán Thăng trở lại dưới lầu ký túc xá nữ của Đại học Đông Đại, Tiêu Dung Ngư nghe có quà thì mang dép chạy xuống lầu, nhưng nhìn trái ngó phải không thấy trong tay hắn cầm cái gì.
Tiểu Ngư Nhi hỏi:
"Ủa, quà đâu?"
Trần Hán Thăng móc bóp ra, lấy ra một tấm thẻ dự trữ bưu chính:
"Cái này cho cậu."
"Đưa thẻ cho tớ làm gì?"
Tiểu Ngư Nhi lật qua lật lại nhìn, chỉ là một tấm thẻ ngân hàng bình thường, dường như không có gì khác biệt.
"Thẻ này có kèm một sổ tài khoản, tớ giữ sổ tài khoản, đưa thẻ cho cậu, mật mã là sinh nhật của cậu."
Trần Hán Thăng mỉm cười nói:
"Dì Lữ muốn chục triệu mà, về sau tớ làm thẻ này, vốn định chờ để dành đủ số tiền thì sẽ . . ."
"Cậu sẽ thế nào?"
Mắt Tiêu Dung Ngư cong cong, lúm đồng tiền mê người lại lộ ra, chờ nghe Trần Hán Thăng trả lời dường như là điều cô mong đợi nhất.
"Để dành đủ chục triệu rồi tớ cho mẹ của cậu đếm xem có mấy số không rồi lấy lại thẻ."
Trần Hán Thăng nghiêm trang nói:
"Số tiền này tớ muốn để dành lấy vợ."
"Phi, không trả!"
Nếu không phải dưới tòa nhà ký túc xá có nhiều người, Tiểu Ngư Nhi đã không kiềm được muốn ăn Trần Hán Thăng, chọc tức người ta!
"Về đi, tớ lưu trữ tiền trong thẻ, cậu đừng tiêu xài lung tung, không cưới được vợ là tớ bắt đền cậu."
Trần Hán Thăng vẫy tay, rồi mới lái xe về Học viện Tài chính.
Trên đường đi Trần Hán Thăng còn gọi điện cho Vương Tử Bác, nói về chuyện cũ trong bình sao đó.
Vương Tử Bác cùng hắn cười một lúc thì gợi nhớ hồi ức:
"Thật ra lúc học cấp 3, học sinh hạng mười mấy như tao mới là giày vò nhất."
Trần Hán Thăng khó hiểu hỏi:
"Sao nói vậy?"
Vương Tử Bác trầm mặc nửa ngày: "Trước kia gặp kiến thức quan trọng nào nghe không hiểu thì mày có sốt ruột không? Có hỏi giáo viên không?"
Trần Hán Thăng lắc đầu, nói:
"Hỏi làm gì? Có thời gian đó tao thà chời game còn hơn, mày hiểu rõ mà."
Vương Tử Bác hỏi tiếp:
"Vậy mày có muốn cố gắng thi vào top10 nhưng dần buông bỏ trong quá trình nỗ lực không?"
Trần Hán Thăng nói thẳng:
"Chưa từng có, tao chưa bao giờ cố gắng vì học tập."
"Thì đấy."
Vương Tử Bác thở dài:
"Tao không phải học sinh giỏi ổn định ở top5 như Tiểu Ngư Nhi, cũng không phải học dốt đếm ngược lớp. Nghe không hiểu kiến thức quan trọng thì trong lòng sốt ruột muốn khóc, đã từng bao nhiêu lần thề phải thi vào top10 của lớp nhưng luôn thất bại dưới các loại áp lực, nhiều khi muốn bỏ thi luôn, nhưng lại không nỡ bỏ thành tích vốn có."
"Hâm mộ người giống như mày, quen nhiều người ở trong và ngoài trường, từng làm nhiều kế hoạch thay đổi trong thoáng chốc, nhưng cuối cùng đều bất đắc dĩ giữ nguyên hiện trạng. Tao lấy thân phận người bình thường vùi lấp trong đám đông, ngày tháng nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống hơn người thế này mới là giày vò nhất."
Vương Tử Bác biểu đạt xong tâm trạng có chút kích động, tiếng hít thở nặng nề vang lên trong ống nghe.
Sắc mặt Trần Hán Thăng bình tĩnh, trong mắt phản chiếu đèn đường hai bên.
"Tiểu Trần, sao mày không nói gì đi?"
"Tao đang nghĩ có phải gần đây mày bị cái gì kích thích, lẽ ra bình ngôi sao này không nên làm mày ngẫm lại sâu như vậy."
Vương Tử Bác do dự một chút: "Thật ra hôm nay tao đi nhờ một người giúp đỡ.
"Giúp cái gì mà cần nhờ người khác, mày quen ai có năng lực hơn tao sao?"
"Không có năng lực lớn hơn mày, nhưng tao không dám nói với mày."
"Xì, già mồm."
Trần Hán Thăng cười cúp điện thoại, hắn không tò mò vấn đề của Vương Tử Bác là gì.
Vương Tử Bác nghe tiếng "Tút tút tút" từ đầu dây bên kia, yên lặng đốt thuốc lá trên ban công ngoài phòng ký túc xá:
"Bởi vì cô ấy đã đồng ý nói giùm."
. . .
Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng xách bữa sáng đi tới phòng học, từ trong túi lấy ra thẻ cơm, chìa khóa, di động, thuốc lá và bật lửa tùy ý ném lên bàn.
Chúng nó là vật cần thiết khi Trần Hán Thăng ra cửa.
Không lâu sau giáo viên dạy môn học đi vào lớp, đến trước mặt Trần Hán Thăng cười hỏi:
"Biết hôm nay là ngày khoanh trọng điểm bài thi nên cố ý tới nghe?"
"Thầy nói gì lạ vậy." Trần Hán Thăng giơ cuốn sách trước mặt lên: "Em toàn lén ôn bài, trên cuốn sách này toàn là chữ ghi chép cẩn thận."
Giáo viên vốn không tin, nhưng phát hiện đúng thật, trong sách ghi lại nhiều kiến thức quan trọng.
"Nói vậy là năm nay cậu có thể đạt tiêu chuẩn?"
"Khó nói, cuộc thi còn cần xem trạng thái."
Trần Hán Thăng khiêm tốn nói.
Sau khi giáo viên đi xa, Lý Quyến Nam ngồi ở phía sau Trần Hán Thăng: "Tứ ca, trả sách lại cho tao được không?"
Trần Hán Thăng hất vai:
"Gấp cái gì, lớp chúng ta còn có Thẩm Ấu Sở và Bạch Vịnh San, dù sao mày cũng không lấy được học bổng."
"Đúng rồi." Kim Dương Minh lười biếng xen vào: "A Nam, trong ký túc xá chỉ có mày là vừa làm thêm vừa có thành tích tốt, còn không bao giờ trốn học, điều kiện quá ưu tú sẽ sống tách biệt với quần chúng."
"Đúng không Tứ ca?" Kim Dương Minh nói xong còn đá lông nheo với Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cười gật đầu, nhưng vẫn trả sách lại cho Lý Quyến Nam.
Sau khi tan học, Trần Hán Thăng ngồi xuống cạnh chỗ của Thẩm Ấu Sở:
"Đêm qua gửi tin nhắn kêu tớ giữa trưa cùng ăn cơm, chắc không phải có việc gì chứ?"
Thẩm Ấu Sở không ngờ Trần Hán Thăng trực tiếp ngồi xuống, nhưng cô không biết nói dối, khuôn mặt nghiêm túc gật đầu:
"Ừ!"
Trần Hán Thăng hỏi thẳng:
"Vậy có chuyện gì?"
"Giáo . . . giáo viên ở đằng trước."
Thẩm Ấu Sở lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Hồ Lâm Ngữ đi qua nói:
"Sắp lên lớp, về chỗ của cậu đi, trong lớp cấm khoe ân án."
Trần Hán Thăng chỉ hướng chỗ ngồi của mình:
"Tớ có việc cần hỏi, cậu qua ngồi chỗ của tớ đi."
Hồ Lâm Ngữ từ chối ngay:
"Một đám nam sinh hôi rình, không đi."
"Vậy cậu ngồi trên chân tớ đi." Trần Hán Thăng giơ chân ra: "Muốn ngồi bên trái hay phải? Chính giữa thì . . ."
"Xéo!"
Hồ Lâm Ngữ ôm sách bỏ đi, Trần Hán Thăng chưa kịp nói xong nửa câu sau.
Kim Dương Minh vốn đang đọc tiểu thuyết mượn của Đới Chấn Hữu, người ngồi bên cạnh từ Trần Hán Thăng "Không chuyện ác nào không làm" đột nhiên đổi thành "Bí thư chi đoàn" Hồ Lâm Ngữ, cậu ấy ghét bỏ nghiêng người.
"Mợ nó!"
Hồ Lâm Ngữ thấy Kim Dương Minh dám ghét bỏ mình thì cố ý biểu đạt tình cảm càng ghét hơn nữa, chẳng những nghiêng người còn giơ cánh tay che chính giữa.
Trần Hán Thăng nhìn Kim Dương Minh và Hồ Lâm Ngữ "Liếc mắt đưa tình" thì cười híp mắt, chợt nhớ ra Thẩm Ấu Sở dường như có việc muốn nói với mình.
Chắc không phải là chuyện của riêng hai người, nếu không thì Thẩm Ấu Sở sẽ không nhắn tin thông báo, nhưng phương thức này cũng chứng minh hơi khó giải quyết.
Trần Hán Thăng lấy tờ giấy ra viết:
"Về ai?"
Thẩm Ấu Sở chớp mắt hoa đào, dường như cảm thấy phương thức trao đổi này khá tốt, viết một cái tên trên giấy.
"Vương Tử Bác."
"Thì ra là thằng đó."
Trần Hán Thăng đột nhiên phản ứng lại, suy nghĩ một hồi lại viết xuống giấy:
"Về phụ nữ?"
Thẩm Ấu Sở đang định viết trên giấy thì Trần Hán Thăng không kiên nhẫn nói:
"Tớ viết, cậu gật đầu là được."
Thẩm Ấu Sở gật đầu, trong mắt hoa đào có chút ướt vì bị nạt nộ.
"Bởi vì Hoàng Tuệ."
Thẩm Ấu Sở gật đầu, nét mặt hơi giật mình.
"Bọn họ làm lành rồi phải không?"
Thẩm Ấu Sở lại gật đầu, mắt hoa đào xoe tròn, không nhận ra bạn trai của mình gian xảo cỡ nào.
"Vương Tử Bác sợ bị tớ mắng nên nhờ cậu nhắn thay?"
Khi đọc câu này thì Thẩm Ấu Sở thậm chí quên gật đầu.
"Bà nội nó, quả nhiên bị bố đoán đúng rồi, thằng chó Vương Tử Bác chơi chiêu này giỏi thật, dám tìm cậu năn nỉ."
Trần Hán Thăng trực tiếp vò nhàu giấy nhét vào túi sách của Hồ Lâm Ngữ, tiện thể moi một cái gương nhỏ từ trong hộc bàn ra.
"Hồ Lâm Ngữ ngốc, đi học còn soi gương."
Trần Hán Thăng vừa mắng vừa nâng gương lên soi.
Trong túi của sinh viên nữ dường như đều có gương trang điểm, cỡ bàn tay, trong túi xách của Tiêu Dung Ngư cũng có một cái.
Thẩm Ấu Sở thì không có, đại khái cô không nỡ bỏ ra hai tệ mua.
Hôm nay Trần Hán Thăng dậy sớm, tóc hơi rối, hắn dựng lấy cuốn sách chọt Thương Nghiên Nghiên ngồi bàn trước:
"Cho tớ mượn lược với keo xịt tóc đi!"
Thương Nghiên Nghiên vừa kiếm lược và keo xịt tóc vừa hỏi:
"Sao cậu biết tớ có những cái này?"
"Hi hi, đã là phụ huynh thì có gì mà không biết chứ."
Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh, Trần Hán Thăng ngại miệng không xưng hô "Papa" .
Thương Nghiên Nghiên thừa dịp Thẩm Ấu Sở không chú ý, răng cắn môi hồng đá lông nheo.
Trần Hán Thăng không thèm nhìn cô, ngược lại Thẩm Ấu Sở chần chừ viết dòng chữ:
"Cậu định làm thế nào?"
"Tớ định làm thế nào hả?"
Trần Hán Thăng thầm nghĩ Vương Tử Bác hiện tại giỏi quá rồi, còn biết đi tìm phu nhân trợ giúp.
"Tan học rồi tính."
Trần Hán Thăng ngắn gọn đáp một câu, tiếp đó tập trung vuốt tóc bằng keo xịt.
Tan học, Trần Hán Thăng không nói cái nhìn với chuyện này ngay, mà nói về gia đình của Vương Tử Bác.
"Tớ và Tử Bác quen nhau từ hồi mẫu giáo, tiểu học, cấp 2 và 3 đều chung trường. Cậu ta lớn lên trong một gia đình hướng nội điển hình của Trung Quốc, cha mẹ không thân với con cái, không trao đổi, không thấu hiểu nhau. Cha mẹ bận rộn kiếm tiền, cải thiện điều kiện gia đình, yêu cầu với con cái chỉ có thành tích, Tử Bác gặp phải vấn đề cũng không bao giờ nói cho cha mẹ."
"Thật ra như vậy đến cuối cùng, rất có thể cha mẹ qua đời rồi con cái mới phát hiện thì ra mình yêu đối phương biết nhường nào. . ."
Trần Hán Thăng đang định kể một tràng nhưng ngước đầu thấy Hồ Lâm Ngữ ngồi ở đằng trước cũng đang nghiêm túc nghe chính mình giảng câu chuyện.
Trần Hán Thăng hỏi:
"Cậu làm gì vậy?"
Hồ Lâm Ngữ dường như không phát hiện mình dư thừa, còn thúc giục:
"Chờ Ấu Sở đi ăn cơm, cậu kể tiếp đi, tớ nghe thấy hay lắm, xung quanh có nhiều gia đình đều là như vậy."
Trần Hán Thăng đổi đề tài: "Tiểu Hồ, bà ngoại của tớ hơn sáu mươi tuổi, sức khỏe tốt, cả ngày tất tả bận rộn trong sân thóc lúa, cậu biết là nguyên nhân gì không?"
"Bởi vì lúc bình thường chú ý kiểm tra sức khỏe? Hoặc là làm việc và nghỉ ngơi khoa học? Hoặc là dinh dưỡng sung túc?"
"Đều không phải là, bởi vì bà ngoại của tớ không bao giờ nhiều chuyện, cũng không bao giờ hỏi thăm chuyện của người khác."