"Xì, không cho nghe thì thôi. Ấu Sở, tớ đi ăn cơm trước đây."
Hồ Lâm Ngữ tự nhiên nghe ra lời ngầm của Trần Hán Thăng, cô ấy nhấc lên túi sách chuẩn bị đi căn-tin, mới được hai bước đột nhiên vòng về, moi cục giấy ra ném về phía Trần Hán Thăng:
"Ai cho vứt lung tung hả!"
Trần Hán Thăng bị ném trúng cũng không phật lòng, búng cục giấy rơi trong ngực bay xuống đất, làm bộ mặt cha già nói:
"Đã hai năm rồi mà sao tính cách vẫn như vậy, thật lo cho đời sống tình cảm sau này của Tiểu Hồ."
Thẩm Ấu Sở đã quen nhìn Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ cãi vã, lặng lẽ cúi người nhặt cục giấy lên, chuẩn bị bỏ vào thùng rác dưới lầu.
Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở ngồi xổm xuống ngoan như chim cánh cụt, đáy mắt lóe tia sáng dịu dàng.
"Đi dạo thôi, trong phòng học tứ phía thông gió, chẳng bằng đi dạo vườn trường."
"À."
Thẩm Ấu Sở nghe lời quàng túi vải lên vai, đóng kín cửa sổ và cửa chính rồi mới nói với Trần Hán Thăng đứng hút thuốc trong hành lang:
"Được rồi."
Trần Hán Thăng nheo mắt hỏi:
"Bình thường ai bắt cậu đóng cửa chính và cửa sổ?"
Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn trả lời:
"Tờ quy định sử dụng phòng học dán dưới lầu."
Trần Hán Thăng bật cười, chỉ có người khờ khạo như Thẩm Ấu Sở mới tin theo quy định trường.
Bên ngoài không có ánh sáng mặt trời, nhưng cũng không có mưa hay tuyết rơi, mùa đông của Kiến Nghiệp đôi khi là thế, trời trong không có đám mây, có chút sắc trắng nhạt, gió thổi vào mặt không thấy đau như bị dao cạo, nhưng trên tay trên chân cảm thấy rét cóng.
Thời tiết quỷ quái của Kiến Nghiệp dù là mùa hè hay đông đều thú vị.
"Đi dạo quanh sân thể dục đi."
Trần Hán Thăng trùm mũ dính liền áo lông, tay đút trong túi, vừa đi vừa tiếp tục đề tài vừa rồi.
"Cha mẹ của Tử Bác là người nhân hậu, hồi nhỏ tớ hay đi ăn ké nhà cậu ấy. Kinh tế gia đình cậu ấy hơi kém, từng bán hàng rong, bán dưa muối, nhưng mỗi lần tớ qua ăn ké là dì Lục sẽ đặc biệt cho thêm trứng gà hoặc là jambon, dì ấy không nỡ gắp miếng nào, đều dành cho tớ và Tử Bác."
"Tử Bác lớn lên trong gia đình như vậy, nói là hướng nội thì cũng không tới nỗi, bởi vì cậu ấy có thể xã giao với người bình thường. Nhưng tuyệt đối không hướng ngoại, lúc đông người sẽ ít nói chuyện, chỉ có với bạn bè quen thuộc mới khoác lác không ngượng miệng."
Trần Hán Thăng cười nói: "Tử Bác từng hỏi tớ chỉ bảo, mỗi lần cậu ấy cãi lộn với người ta cứ cảm thấy ngay lúc đó không phát huy tốt, còn ấm ức, trong lòng nghĩ ra 10086 phương thức ứng đối chính xác, kết quả lần sau đụng chuyện thì vẫn rụt vòi."
Thẩm Ấu Sở nghiêm túc nghe, trên sân thể dục có sinh viên vừa ăn xong cơm trưa tản bộ, tay cầm ly trà sữa của Ngộ Kiến, hưng phấn thảo luận còn bao nhiêu ngày đến nghỉ đông.
"Cho nên nói, Tử Bác chỉ là nam sinh bình thường đi theo quỹ tích trưởng thành bình thường, bên cạnh chúng ta có rất nhiều loại người này."
Nói xong Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng lại nói đến Hoàng Tuệ.
"Hoàng Tuệ thì là loại nữ sinh ngụy trang văn nghệ cao cấp, rõ ràng tiền lương rất thấp, nhưng thích nhãn hiệu xa xỉ phẩm, nghèo mà học đòi sang, ăn một bữa cơm Tây ngốn hết 800 tệ, mặc đồ còn đắt hơn Tiểu Ngư . . . hơn cả mình."
Trần Hán Thăng nói một lúc thì không kiềm được phàn nàn:
"Bây giờ chưa có Moment*, nếu không thì tớ đoán hằng ngày cô ta sẽ đăng nào là uống trà chiều trong khách sạn cấp năm sau, nào là lái chiếc Land Rover, túi xách LV, kết quả trừ túi xách là của mình ra, thứ khác đều là của người ta, không chừng mượn tiền để mua túi xách."
(*) Chức năng xã giao trên WeChat, gần giống như FB, chia sẻ chữ, hình, nhạc lên và cho friend bình luận hoặc like. Nó có ưu điểm nổi bật là cài đặt chỉ được xem đăng bài ba ngày mới nhất, bảo vệ riêng tư rất tốt.
Có nhiều danh từ mà Thẩm Ấu Sở không hiểu như "LV, Land Rover", nhưng bữa cơm Tây 800 tệ khiến cô nghe mà tim đập chân run.
Trần Hán Thăng đốt điếu thuốc lá, thở ra làn khói trắng bay toán loạn trên sân thể dục, rất nhanh không còn dấu vết.
"Tử Bác tháng này ít nhất thu nhập hơn chục nghìn, thậm chí càng nhiều nữa, tính cách thành thực. Có lẽ trước kia Hoàng Tuệ không chỉ quen một bạn trai, cô ta dày dạn kinh nghiệm tình trường, cơ bản có thể nắm chắc nỗi lòng của trai tân như Tử Bác, cậu ấy bị dụ dỗ muốn làm lành cũng bình thường."
Thẩm Ấu Sở khẽ hỏi:
"Vậy cậu đồng ý không?"
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
Thẩm Ấu Sở ngơ ngẩn nói: "Ngày hôm qua Vương Tử Bác, khóc."
"Khóc cái là cậu mềm lòng?"
Trần Hán Thăng bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở, chỉ nghe bụp một tiếng, môi hồng bị bóp thành hình chữ O.
Thẩm Ấu Sở không biết giãy giụa, tóm lại cô đã quen rồi.
"Thật ra tớ không đồng ý, không có nhiều biện pháp, trừ đá cậu ta ra Hỏa Tiễn 101, mất nguồn thu nhập thêm thì Vương Tử Bác không thể giữ lại loại phụ nữ như Hoàng Tuệ."
Trần Hán Thăng khẽ thở dài:
"Nhưng cậu ta chuyên môn tìm cậu là vừa muốn ở lại Hỏa Tiễn 101, vừa muốn tiếp tục chuyện tình cảm không xứng đôi này, không ngốc lắm, ít nhất tiến bộ hơn trước kia, dường như có thể tìm được sợi chỉ chính xác trong cục len rối."
"Phải làm thế nào đây?"
Thẩm Ấu Sở có chút sốt ruột, cô không muốn quấy nhiễu quyết định của Trần Hán Thăng.
"Không phải chuyện lớn gì, cùng lắm là thỏa mãn cậu ấy thôi." Trần Hán Thăng không sao cả nói: "Tóm lại về sau bị thương là Vương Tử Bác, khổ sở cũng là Vương Tử Bác, nhưng trưởng thành cũng là Vương Tử Bác, tớ đứng ngoài xem kịch."
Thật ra nếu là dựa theo tính cách của Trần Hán Thăng không chừng sẽ tìm lý do trực tiếp đuổi việc Vương Tử Bác, đợi sau khi Hoàng Tuệ rời đi lại mời cậu ấy vào.
Nhưng Vương Tử Bác đã nhờ vả Thẩm Ấu Sở, cuối cùng Trần Hán Thăng không chọn biện pháp cực đoan như vậy. Làm như thế tuy Vương Tử Bác không dám trách cứ Trần Hán Thăng, không chừng sẽ oán trách Thẩm Ấu Sở.
Sở khanh như Trần Hán Thăng trừ không thể cho tình yêu vẹn nguyên, ở khía cạnh khác thì làm tốt hơn người bình thường, suy nghĩ xa hơn.
"Việc này cũng nhắc nhở chúng ta, ở trong mắt người khác thì địa vị của cậu đã phát sinh thay đổi." Trần Hán Thăng nhắc nhở.
Thẩm Ấu Sở cái hiểu cái không, ngây ngốc nhìn Trần Hán Thăng.
"Về sau, tớ càng làm ăn lớn thì không chừng sẽ có nhiều người nhờ vả cậu, bởi vì tớ cứng rắn, bọn họ không thể thuyết phục được."
Trần Hán Thăng giả vờ nghi hoặc nhìn Thẩm Ấu Sở: "Thật là kỳ lạ, rõ ràng tớ với cậu chỉ là bạn học, sao bọn họ có tự tin rằng tớ sẽ nể mặt?"
Thẩm Ấu Sở cúi đầu nhỏ giọng cãi lại:
"Không phải quan hệ bạn học."
Vừa lúc có học sinh đi ngang qua, Thẩm Ấu Sở vốn nói giọng không lớn, Trần Hán Thăng không nghe rõ.
Thẩm Ấu Sở không có lá gan lặp lại lần thứ hai, cúi thấp đầu nhìn đường chạy cao su ở dưới chân, cằm hơi tròn dịu dàng hình thành đường cong xinh đẹp.
Trần Hán Thăng không bắt buộc cô:
"Đi ăn cơm trước, trong nhóm chúng ta có trà xanh cao cấp lẩn vào, cảm giác sẽ rất thú vị."
······
Buổi chiều, Trần Hán Thăng lại đi Đại học Đông Đại, vào nhà giáo sư Tôn làm thân, nhưng khác với mọi khi là buổi tối Trần Hán Thăng không ăn cơm ở đây, trực tiếp đi Đại học Lý Công tìm Vương Tử Bác.
Vương Tử Bác đang thẩm tra đối chiếu số liệu, nhìn thấy Trần Hán Thăng đột nhiên xuất hiện thì nét mặt rất phức tạp, kinh ngạc mà khẩn trương, còn giả vờ bình tĩnh.
"Sao mày tới mà không báo trước."
Trần Hán Thăng không khách khí đốp chát lại:
"Sao nào? Tao đi đâu còn phải báo cáo với mày?"
"Không, không cần."
Vương Tử Bác chột dạ, khẩn trương bối rối.
Trần Hán Thăng nhìn quanh, hỏi thẳng:
"Người đâu?"
"Ai?"
Vương Tử Bác đã đoán được, hỏi lại chỉ vì che giấu.
"Đừng giả vờ."
Trần Hán Thăng không muốn vòng quanh:
"Thằng chó nào tìm tới Thẩm Ấu Sở, còn cần nói rõ sao?"
"À, chị Tiểu Tuệ . . . Hoàng Tuệ à."
Vương Tử Bác trông thấy nét mặt của Trần Hán Thăng khó chịu liền sửa xưng hô:
"Chị ấy còn chưa tan tầm."
"À."
Trần Hán Thăng lấy thuốc lá ra, ném một điếu cho Vương Tử Bác.
"Tiểu Trần, tao còn tưởng mày sẽ phản đối."
Vương Tử Bác cầm điếu thuốc, lo sợ nói.
"Phản đối có tác dụng sao?"
Trần Hán Thăng nói:
"Bây giờ tao phản đối, mày có thể đá Hoàng Tuệ đi không?"
Vương Tử Bác nói ngay:
"Dường như lần này chị ấy thật lòng, hơn nữa tao không ngớ ngẩn như trước kia."
"Dẹp đi." Trần Hán Thăng cười khinh khỉnh: "Tao phản đối mày thì mày giải thích, tiếp tục như vậy không dứt được. Nhưng mày phải chuẩn bị tâm lý là Hoàng Tuệ tiêu xài tiền nhiều."
"Tao biết."
Vương Tử Bác lại gần giúp Trần Hán Thăng đốt cháy thuốc lá:
"Cảm ơn mày, Tiểu Trần."
"Đừng cảm ơn tao, là Thẩm Ấu Sở mở miệng."
Trần Hán Thăng đẩy ân tình cho Thẩm Ấu Sở.
Vương Tử Bác nghiêm túc nói:
"Năm nay tao sẽ lại đi Xuyên Du thăm bà và A Ninh."
"Hừ."
Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng, từ lỗ mũi thở ra hai luồng khói trắng, hai người hút thuốc, không lâu sau Hoàng Tuệ đến.
"Tiểu . . . Hán Thăng."
Hoàng Tuệ muốn gọi "Tiểu Trần", cuối cùng bị ánh mắt nghiêm khắc của Vương Tử Bác ngăn trở, không phải ai đều có thể gọi Tiểu Trần.
"Tôi càng thích nghe người ta gọi Trần tổng."
Trần Hán Thăng phủi mông đứng lên: "Ăn bữa cơm đi, đói lâu lắm rồi."
Vương Tử Bác vừa nghe Trần Hán Thăng chịu ở lại ăn cơm, đây là dấu hiệu tốt, vội kêu sinh viên làm thêm khác trông chừng cửa hàng, dẫn Trần Hán Thăng đi một quán cơm gần trường học.
Không khí trong phòng riêng rất lúng túng, dù sao đây là lần đầu tiên, Vương Tử Bác là người trung gian nhưng không giỏi làm sống động không khí.
May mà rượu và thức ăn rất nhanh bưng lên bàn, Hoàng Tuệ chủ động bưng ly rượu lên nói:
"Hán Thăng, trước kia rất nhiều chuyện có chút hiểu lầm, tôi kính cậu một ly biểu thị xin lỗi."
"Lái xe, không thể uống rượu."
Trần Hán Thăng cầm trà lên:
"Tôi cũng nên xin lỗi chị, còn nhớ nhà máy Kim Tiệp chị từng làm không?"
"Nhớ, đó là công việc đầu tiên của tôi ở Kiến Nghiệp, về sau tôi từ chức."
Hoàng Tuệ gật đầu đáp, cô ta cảm thấy xấu hổ khi nói ra chính mình bị đuổi việc.
Vương Tử Bác phản ứng lại, chớp chớp mắt muốn ngăn lại Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cười cười: "Thì ra là tự chị chủ động tự chức, tôi còn tưởng là lời mình nói có tác dụng."
Hoàng Tuệ kinh ngạc hỏi:
"Là sao?"
Vương Tử Bác cố giảng hòa:
"Ăn thôi, ăn thôi!"
Trần Hán Thăng cứng rắn nói hết câu:
"Lư tổng của Kim Tiệp quen với tôi, đêm đó tổ chức sinh nhật ở quán bar, tôi nói đùa Kim Tiệp quá nhỏ, cô Hoàng thích hợp vũ đài lớn hơn, không ngờ Lư tổng tin là thật, thật ra tôi nói đùa thôi."
Đối diện chân tướng sự tình, vẻ mặt Hoàng Tuệ ngạc nhiên.