(*) Rút Kiếm - Drawing Sword: Bộ phim truyền hình lịch sử Trung quốc và Chiến tranh chống Nhật Bản năm 2005 của đạo diễn Trương Tiền, Trần Kiện, lấy từ truyện cùng tên của tác giả Đô Lương.
. . .
Hoàng Tuệ nghe Trần Hán Thăng tự công bố "Chuyện bí mật", cơ mặt cứng ngắc, nhưng dưới ánh mắt sáng rực của hắn thì cô ta nhịn xuống, miễn cưỡng cười lên hai tiếng: "Không sao, cũ không đi, mới không đến."
Thật ra cô ta làm ở Kim Tiệp là thoải mái nhất, tiền lương ổn định còn có ký túc xá, lãnh đạo coi trọng, có cơ hội được bồi dưỡng.
Có một số sinh viên tìm việc luôn cảm thấy việc tiếp theo là thích hợp mình nhất, nhưng có người thì trái ngược lại, luôn cảm thấy công việc đầu tiên mới là hợp với mình nhất.
"Vậy là tốt rồi."
Trần Hán Thăng nâng lên chén trà cụng với Hoàng Tuệ:
"Tuy chuyện kia không phải lỗi của tôi, nhưng tôi cũng nói tiếng xin lỗi với chị."
"Ha ha."
Hoàng Tuệ nhấp một ngụm rượu ngồi xuống, Trần Hán Thăng phỏng chừng cô ta định uống cạn ly, nhưng bây giờ tâm trạng đang bùng nổ nên chỉ uống một ngụm, hơn nữa sau đó Hoàng Tuệ không nói chuyện gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi suy nghĩ cuộc đời.
Đối diện loại tình huống này, Vương Tử Bác cũng không biết làm thế nào, cậu ấy cố gắng muốn dịu đi loại quan hệ này, nhưng Trần Hán Thăng không muốn.
Ăn xong, Trần Hán Thăng cười rời đi, để lại Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ ở trong phòng riêng quay sang nhìn nhau.
"Chị Tiểu Tuệ, Tiểu Trần là loại không giấu được điều muốn nói trong lòng, tính tình ngay thẳng đơn thuần, nên cậu ta có gì thì nói nấy, thật ra tốt bụng lắm . . ."
Nói đến cuối cùng, Vương Tử Bác chỉ biết dùng câu như vậy giảng hòa.
"Đây là cảnh cáo."
Hoàng Tuệ hít sâu một hơi nói:
"Giờ tôi đã hiểu, tôi không chọc vào Trần Hán Thăng được, cậu ta cảm thấy trong lòng khó chịu, có thể gọi một cú điện thoại thay đổi cuộc đời của tôi."
"Cũng không lợi hại đến thế, cậu ấy cũng chỉ là sinh viên năm hai."
Vương Tử Bác do dự một lúc, hỏi:
"Chị sẽ hận Tiểu Trần chứ?"
Hoàng Tuệ không lên tiếng, qua một lúc lâu đột nhiên hỏi: "Trần Hán Thăng hiện tại có bao nhiêu tiền?"
"Có lẽ hơn một triệu."
Vương Tử Bác suy nghĩ một hồi đáp.
Cụ thể là bao nhiêu thì Vương Tử Bác không rõ ràng, nhưng cậu ấy là tổng địa lý học sinh, tháng này trích phần trăm đã được chục nghìn, thu nhập của Trần Hán Thăng e rằng càng cao hơn, nghe nói hắn còn hợp tác nghiệp vụ với nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ.
Cộng thêm phần trăm khoác lác, dù sao anh em mình ghê gớm thì mình cũng nở mặt, nên nói là hơn một triệu.
"Hơn một triệu!"
Hoàng Tuệ không hoài nghi, cô ta thầm nghĩ gia đình Triệu Chính có nhà ở Kiến Nghiệp cũng chỉ hơn 800 nghìn, thế mà suốt ngày khoe khoang mình có nhà ở thành phố tuyến đầu, xem thường người xứ ngoài vào làm công, kết quả bị sinh viên năm hai vượt mặt.
So sánh xong Hoàng Tuệ bỗng hết giận, cô ta nhấc túi xách nhỏ lên nói:
"Đi thôi, tôi không giận, cậu ta có tiền thì có lý."
"Hả?"
Vương Tử Bác thầm nghĩ đây là logic kiểu gì? Tiểu Trần đúng là có tiền, nhưng ước chừng tiền bị cố định.
Nếu là trước kia, Vương Tử Bác đại khái sẽ tranh luận vấn đề tam quan sai lầm của Hoàng Tuệ, tiếp đó thông qua biện luận thể hiện nhân cách cao thượng của mình.
Đây là phương thức hấp dẫn con gái của trai tân, bọn họ cũng muốn biểu hiện, cũng muốn thấy ánh mắt sùng bái của người khác giới, tiếc rằng chọn nhầm điểm vào.
Cho nên nói trải qua một ít sự tình mới tốt, lời này vòng vo vài lần trong ruột của Vương Tử Bác, khi lên cổ họng thì thay hình đổi dạng, cuối cùng nói ra đã biến thành:
"Chị không giận là được, giận có hại cho gan."
Tuy cách cảnh giới của Trần Hán Thăng còn kém rất nhiều, nhưng Vương Tử Bác đã hơi tiến bộ so với trước kia.
"À ừm."
Hoàng Tuệ chủ động nắm cổ tay của Vương Tử Bác, đi cùng cậu ấy về trường học, ngẫu nhiên gặp sinh viên làm thêm đều sẽ cười chào:
"Chào chị dâu."
Hoàng Tuệ thẹn thùng cúi đầu, Vương Tử Bác cũng bất giác ưỡn ngực. Đã qua ải Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác cảm thấy không cần băn khoăn gì nữa, tâm trạng rất sung sướng, mấu chốt là còn cần cảm ơn Thẩm Ấu Sở.
Không có cô thì Trần Hán Thăng không dễ nói chuyện như vậy.
"Tử Bác."
Đi được một lúc thì Hoàng Tuệ bỗng kêu một tiếng.
"Chuyện gì?"
Vương Tử Bác hỏi lại, hai người đi song song, đầu ngón tay thường chạm vào nhau, đã bao lần cậu ấy phồng lên can đảm muốn nắm tay của Hoàng Tuệ, trái tim đập nhanh, nhưng không có dũng khí nắm chặt.
Hoàng Tuệ đột nhiên chủ động nắm lấy tay Vương Tử Bác:
"Tôi muốn trả di động cho Triệu Chính, đây là gã ta mua cho tôi, bây giờ nhìn thấy nó khiến tôi cảm thấy buồn nôn."
"Nên trả lại, chúng . . . ta đừng nợ người ta cái gì!"
Vương Tử Bác cầm bàn tay của Hoàng Tuệ, lần đầu tiên trong đời nắm tay con gái, trước kia chỉ có vô tình chạm phải trong lúc tập huấn quân sự.
Trơn mềm như không xương, Vương Tử Bác nói chuyện cũng lắp bắp.
Giờ thì Hoàng Tuệ mới nói ra lời từ đáy lòng:
"Nhưng trả rồi thì tôi không có di động để dùng."
Nếu Trần Hán Thăng ở đây, khi Hoàng Tuệ nói ra muốn trả điện thoại là hắn đoán được ngay bước tiếp theo, không chừng còn mỉa mai mấy câu.
"Tới rồi hả?"
"Muốn đổi di động chứ gì?"
"Lấy lý do đường hoàng nhỉ."
······
Nhưng đây là Vương Tử Bác, da mặt không dày như Trần Hán Thăng, đặc biệt lúc này còn có ý nghĩ không muốn bị thua Triệu Chính, dù rằng một bộ di động giá mấy nghìn tệ.
"Vậy mua cái mới đi."
Vương Tử Bác cắn răng một cái, vẫn là nói ra câu nói này.
Hoàng Tuệ lắc đầu:
"Tôi vừa đổi công việc, lấy đâu ra tiền."
"Không sao, tôi mua cho chị."
"Vậy xem như tôi mượn cậu, chờ tôi để dành đủ tiền sẽ trả lại cho cậu."
"Không cần trả, quan hệ giữa chúng ta còn khách khí cái gì."
Vương Tử Bác muốn rộng rãi phất tay không thèm để ý, nhưng mấy nghìn tệ làm cậu ấy rất đau lòng, cho nên cuối cùng chỉ là miễn cưỡng cười cười.
"Thật hả, cảm ơn Tử Bác!"
Hoàng Tuệ nghe vậy rất vui vẻ, thật ra Vương Tử Bác trả lời nằm trong dự đoán của cô ta.
Loại con trai chưa yêu đương bao giờ đều rất sĩ diện, hơi kích thích bằng lời nói là lòng tự trọng sẽ không chịu nổi.
Buổi tối về ký túc xá, Vương Tử Bác vẫn đau lòng không chịu nổi, chính cậu ấy không nỡ thay di động, xem điện thoại cầm tay như bảo bối.
Vương Tử Bác lẳng lặng ngồi trên ghế một lúc rồi lấy tờ giấy ra, bắt đầu tính thu vào và chi ra trong tháng.
Vương Tử Bác thường hay làm điều này, thí dụ như lỡ tiêu một số tiền lớn, sau này ngẫm lại thì cực kỳ hối hận, sau đó tìm cách tăng thu giảm chi từ nơi khác, tiết kiệm lại số tiền đã tiêu.
Nếu cuối cùng phát hiện có thể tiết kiệm thành công thì sẽ cảm thấy vượt qua khoản chi đau lòng kia, cho rằng đáng giá.
Nếu phát hiện lỗ hổng quá lớn, chính mình dù thế nào đều không thể tiết kiệm được thì sẽ khó chịu rất lâu.
Nhưng tình huống chân thực là dù tính tới tính lui có thể bù đắp lỗ hổng, cuối cùng cũng sẽ không thực thi, tự an ủi mình vài ngày rồi khi cần tiêu tiền thì vẫn tiêu.
"Vốn định nghỉ đông mua bộ máy vi tính cho mình, cùng bao lì xì Tết cho cha mẹ, rồi lì xì cho bà và A Ninh, tiền mời Tiểu Trần và Tiểu Ngư Nhi ăn cơm tụ hội."
Vương Tử Bác nhìn liệt kê ra danh sách:
"Mua di động thì chắc chắn không mua nổi máy vi tính."
Vương Tử Bác thở dài, đành gạch hàng máy vi tính.
"Phải đưa bao lì xì cho cha mẹ."
Vương Tử Bác đánh dấu ở hàng này.
"Cũng phải đưa bao lì xì cho bà và A Ninh."
Vương Tử Bác không chút do dự đánh dấu ở hàng này.
"Mùa xuân mời Tiểu Trần và Tiểu Ngư Nhi ăn cơm, hay là để cậu ấy trả tiền đi, mình không cần thể hiện ở trước mặt bọn họ."
Vương Tử Bác gạch hàng này, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu, lại không kiềm được gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.
Nói đến cũng lạ, trước khi chuyện này chưa bị lộ thì Vương Tử Bác không dám gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng, sợ hắn đột nhiên đến xem xét cửa hàng.
Nhưng sau khi Trần Hán Thăng biết đầu đuôi sự việc thì Vương Tử Bác trút xuống gánh nặng, lại có thể giống như trước đây trò chuyện không khúc mắc, bao gồm tục tĩu không kiêng dè.
Trần Hán Thăng nhanh chóng bắt máy:
"Gì thế, đang bận học bài."
Vương Tử Bác mắng qua điện thoại:
"Nhảm nhí, tao nghe tiếng đánh bài bên chỗ mày."
"Vậy có gì mày nói mau đi."
Trần Hán Thăng thấy không thể lừa được thì vừa đánh bài vừa nói chuyện.
"Hôm nay Hoàng Tuệ xin tiền tao mua di động, chị ấy nói muốn trả điện thoại cũ cho Triệu Chính, mà làm vậy thì không có máy mới để dùng." Vương Tử Bác nói.
Trần Hán Thăng nhìn thấu ngay:
"Thì đưa một bộ điện thoại cầm tay là xong, đây là lý do để đổi di động mới."
Vương Tử Bác im lặng một lúc: "Tao đã đồng mua di động mới cho chị ấy."
"Oách dữ, phú ông."
Trần Hán Thăng "Khen ngợi" nói:
"Mày đã đồng ý còn gọi điện thoại cho bố làm cái gì?"
Vương Tử Bác thở ra một hơi: "Tao cảm thấy khó chịu, một chiếc di động bay mất, nếu đổi lại là mày thì có đồng ý không?"
Trần Hán Thăng trả lời dứt khoát:
"Có!"
"Mày cũng đồng ý à."
Vương Tử Bác cảm thấy lòng thoải mái hơn:
"Vậy được rồi, Tiểu Trần lo học bài đi, đừng để lại thi mười hai điểm chọc dì Lương đánh đòn."
Vương Tử Bác khờ vốn là gọi điện thoại tìm kiếm kiến nghị, nhưng nghe Trần Hán Thăng nói cũng sẽ làm như vậy, trong lòng đột nhiên thoải mái nhiều.
Sở khanh như Trần Hán Thăng cũng đau thì xem như mình không bị lừa.
"Nhưng mà . . ." Trần Hán Thăng kéo dài giọng: "Tuy sẽ mua điện thoại nhưng tao sẽ làm động tác tiếp theo."
Vương Tử Bác hỏi:
"Động tác gì tiếp theo?"
Trần Hán Thăng suy nghĩ một hồi:
"Có đọc Rút Kiếm của Đô Lương viết chưa? Xuất bản năm 2001, trong thư viện trường bọn tao có cuốn sách này, chắc trường mày cũng có. Giữa truyện có một đoạn viết tấn công thị trấn Bình An, khẩu hiệu của trung đoàn trưởng Lý Vân Long rất kinh điển, động tác tiếp theo của tao nằm trong đó."
Vương Tử Bác nghe xong lập tức đi thư viện mượn Rút Kiếm, nằm sấp trên giường, bật đèn bàn đọc đến hơn một giờ khuya, rất nhanh liền bị tình tiết hấp dẫn, nhưng cũng rốt cuộc nhìn thấy khúc mà Trần Hán Thăng nói.
[Lý Vân Long một cước đá ngã thầy chùa, đôi mắt rực lửa hét to: "Nghe mệnh lệnh của tôi, chuẩn bị . . . bắn pháo!" ]
Vương Tử Bác nhìn chằm chằm chữ "Bắn pháo" thật lâu, sau đó tắt đèn bàn.
"Trần Hán Thăng dê xồm!"
Vương Tử Bác mắng một câu, nhưng mãi không ngủ được, trong đầu luôn hiện ra vóc dáng xinh đẹp của Hoàng Tuệ.
Trần Hán Thăng còn ở bên cạnh lớn tiếng kêu la.
Bắn pháo!
Bắn pháo! !
Bắn pháo! ! !