Sáng hôm sau, Vương Tử Bác lặng lẽ đi phòng tắm xả nước để tắm, bạn cùng phòng còn rất kỳ lạ:
"Trời lạnh vậy mày còn tắm làm gì?"
"À, hôm nay tao sẽ đi trung tâm thương mại."
Vương Tử Bác giải thích một câu, tắm rửa xong còn nhanh chóng giặt đồ lót, không để lại chứng cớ gì.
Bận rộn xong việc, Vương Tử Bác liên hệ Trần Hán Thăng, muốn bạn tốt cùng mình đi mua di động.
"Bố không rảnh đi mua di động với mày."
Trần Hán Thăng từ chối ngay:
"Tự đi mua đi."
"Được rồi."
Vương Tử Bác thật ra cũng không ôm hy vọng gì, chẳng qua thói quen nói một tiếng với Trần Hán Thăng.
"Tao sẽ đi xe bus số 165 trước, rồi chuyển qua tuyến 138, cuối cùng đổi chuyến 65 mới đến trung tâm điện tử."
Vương Tử Bác thì thầm, Trần Hán Thăng không kiềm được nói:
"Mày không kêu xe à? Cùng lắm mấy chục tệ."
"Mấy chục tệ là nhiều rồi!"
Vương Tử Bác kêu lên:
"Tao đi xe bus chưa tới năm tệ."
"Nhưng mày mua di động ít nhất 6000 tệ, kết quả tiết kiệm chút tiền ấy, Tử Bác, mày đúng là người chú trọng ăn mặc, dám mua quần áo đắt tiền nhưng tiết kiệm tiền xe."
Trần Hán Thăng cười mỉa mai:
"Giỏi lắm, cưỡi xe đạp dạo quán bar, cái nào cần thì tiết kiệm, cái nào cần bỏ tiền thì chịu chi."
Vương Tử Bác bị mỉa mai nên cúp điện thoại, nhưng không bao lâu lại hỏi Trần Hán Thăng nên mua nhãn hiệu gì.
Vương Tử Bác không dám bàn với Hoàng Tuệ, sợ cô ta đòi di động hàng hiệu mới ra, một bộ hơn mười nghìn, nếu thế thì đừng nói bay luôn máy vi tính, bao lì xì cũng không còn.
Đây là kết quả của phồng má giả làm người mập, tuy lúc tặng quà thì phóng khoáng lắm, nhưng lén rối rắm và chọn lựa thì chỉ có chính mình biết.
Cần gì làm như vậy!
Nhưng cùng lúc đó, trong giới xã giao của Trần Hán Thăng có thêm một trà xanh.
Ngẫm lại cũng thú vị, giữa sở khanh, chân cún, trà xanh chắc chắn sẽ sản sinh một ít phản ứng hóa học thú vị, đặc biệt là với loại cặn bã cấp cao như Trần Hán Thăng luôn chứa đựng thái độ coi thường nhìn xuống Hoàng Tuệ.
. . .
Năm 2004 bởi vì mùa xuân đến sớm nên nghỉ đông cũng sớm hơn, sinh viên từ lâu đã nghĩ đến chuyện ký gửi đồ và mua vé về nhà, trong Học viện Tài chính tràn ngập các đề tài như thi, nghỉ, Noel, Tết Tây rồi Tết Ta.
Còn có không khí lạnh lẽo của Kiến Nghiệp xen lẫn trong đó, mấy thứ này đối chọi với nhau nhưng bị thời gian cưỡng ép dung hợp lại.
Trần Hán Thăng khá bận lúc cuối năm, đặc biệt là khi hắn rảnh rỗi là đi Đại học Đông Đại, cho nên có một số việc phải giải quyết cùng một lúc.
Một cái bàn trong quán trà sữa Ngộ Kiến, Trần Hán Thăng ngồi ở giữa, xung quanh là bạn cùng lớp, Khoa học Xã hội và Nhân văn, hội học sinh của viện, và đại biểu của Hỏa Tiễn 101, bọn họ đều có việc cần bàn với Trần Hán Thăng.
Bạn cùng lớp là Hồ Lâm Ngữ, Khoa học Xã hội và Nhân văn là Thích Vi, hội học sinh của viện thì không ngờ là phó đài phát thanh mới Thương Nghiên Nghiên, đại biểu Hỏa Tiễn 101 tự nhiên là Nhiếp Tiểu Vũ, vài người hơi không thích ứng với loại không khí này, nhìn nhau, đều ngượng ngùng mở miệng.
"Có việc sớm tấu, không việc bãi triều, thời gian của tớ eo hẹp lắm."
Trần Hán Thăng nhìn thấy mọi người không ai chịu nói chuyện, cười nói giỡn.
"Xì!"
Cọp mẹ Hồ Lâm Ngữ và Trần Hán Thăng đã quá quen thuộc, dù sao vừa là bạn học vừa là cộng tác, còn là bạn bè kiêm bạn cùng phòng của Thẩm Ấu Sở.
"Lớp chúng ta thi cuối kỳ vào ngày bảy tháng một, ngày mười thi xong môn cuối là nghỉ đông luôn. Họp lớp xếp vào ngày ba tháng một được không? Tớ đi trung tâm thương mại Nghĩa Ô tìm một nhà hàng cao cấp."
Hồ Lâm Ngữ đang thảo luận họp lớp năm nay với Trần Hán Thăng, nếu chọn tập thể lớp đoàn kết nhất trong phạm vi toàn bộ Học viện Tài chính thì lớp 2 quản lý công đại khái là ngôi vua.
Có một phần là vì phụ đạo viên Lão Quách buông tay khiến học sinh tự chủ quản lý, một phần vì có lớp trưởng rất được lòng người như Trần Hán Thăng, cộng thêm thái độ chịu trách nhiệm của bí thư chi đoàn Hồ Lâm Ngữ, lớp 2 quản lý công hiếm khi xuất hiện tình huống không đồng lòng như lớp đại học khác.
Điều này rất tốt, tuy bởi vì đặc tính vùng miền nên sinh viên không có quan hệ đồng hương tự nhiên như hồi cấp 2 hoặc 3, nhưng mười, hai mươi năm về sau, khi mọi người lật xem album còn có thể nhớ lúc cổ vũ nhau thi biện luận, cùng xem lá phong ở Tê Hà, từng cùng leo lên Hoàng Sơn.
Đặc biệt là mới chỉ năm hai, về sau còn có càng nhiều hoạt động có ý nghĩa.
"Được đấy, cậu hãy chuẩn bị trước quà tặng cho gia đình Lão Quách."
Trần Hán Thăng dặn dò:
"Nhớ đừng mua cả thùng sách bài tập cho Quách Gia Tuệ nữa, con bé còn nhỏ!"
"Mợ nó, lần trước tớ không tặng quà đó!"
Hồ Lâm Ngữ nói xong Thích Vi nhanh chóng tiếp lời:
"Nếu lớp mấy người chọn ngày ba thì họp nhóm của Khoa học Xã hội và Nhân văn chúng ta là ngày bốn đi, mọi người bận rộn một học kỳ, nên tổ chức ăn cơm tất niên."
Trần Hán Thăng gật đầu đồng ý: "Bữa cơm này do Hỏa Tiễn 101 tài trợ."
Thích Vi cũng rất bất đắc dĩ, chính mình là chủ tịch hội học sinh, mỗi lần có vấn đề vẫn phải tìm phó chủ tịch vừa là đàn em Trần Hán Thăng thương lượng, ai kêu trong khoa bị thiếu tiền.
Cuối cùng còn lại Nhiếp Tiểu Vũ và Thương Nghiên Nghiên, hai người nhìn nhau, Nhiếp Tiểu Vũ làm động tác mời:
"Cậu nói trước đi."
Thương Nghiên Nghiên bị nhờ vả đến truyền đạt ý kiến, hội học sinh của viện tự nhiên cũng cần liên hoan, nhưng bọn họ không phải thiếu tiền, mà là lo lắng Trần Hán Thăng làm biếng không tự mình tham gia.
Có lẽ Trần Thiêm Dụ sẽ từ chức ở học kỳ sau, Khương Vũ Hiên tiếp nhận chức vụ chủ tịch, Trần Hán Thăng đại khái sẽ làm phó chủ tịch, nghe nói đây là việc lãnh đạo trong viện trực tiếp quyết định.
Trong thể chế quan liêu nhỏ như hội học sinh của viện thì chẳng những có nhiều đỉnh núi, lòng người cũng khá phức tạp. Một số học sinh trưởng thành sớm, đã sớm học được cân nhắc thái độ của lãnh đạo trường.
"Bọn họ cảm thấy tớ quen với lớp trưởng, cũng cho rằng phó đài phát thanh như tớ nên làm chút cống hiến ở mặt nào đó, nên cử tớ tới."
Thương Nghiên Nghiên trực tiếp bán đứng người cầm đầu hội học sinh của viện:
"Nếu lớp trưởng không muốn đi thì tớ từ chối giúp cho."
Trần Hán Thăng sảng khoái đồng ý:
"Không sao, nhưng cậu cũng thấy thời gian của tớ rồi, ngày bảy thi cuối kỳ, ngày ba và bốn cũng bị chiếm đầy, mấy người tự tìm thời gian thích hợp đi."
Sang năm, Học viện Tài chính Kiến Nghiệp sẽ thăng cấp thành Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng là sinh viên còn đi học được ghi tên trong sổ lưu niệm, trên người gắn càng nhiều danh hiệu càng tốt cho việc tuyên truyền của Học viện Tài chính.
Bởi vì điều này phù hợp với lý niệm truyền thống, nhân tài ưu tú nhất định phải khoác danh hiệu "Nhà nước", học sinh tốt nhất định phải có chức vụ trong hội học sinh, như vậy có thể biểu hiện thái độ ủng hộ của nhà trường.
"Cái gì gọi là các người chứ, tớ không cùng nhóm với bọn họ."
Thương Nghiên Nghiên nghe vậy rất bất mãn, cảm thấy "Các người" là đẩy cô vào quần thể hội học sinh, cô nghiêm túc đính chính lỗi trong ngữ pháp của Trần Hán Thăng:
"Nên nói là kêu bọn họ tìm thời gian thích hợp."
Trần Hán Thăng nhếch môi cười, chính mình chỉ là vô ý xưng hô nhưng không ngờ Thương Nghiên Nghiên mẫn cảm như vậy.
"Được rồi, vậy nhờ cậu gửi lời đến họ."
"Nói vậy mới đúng."
Cuối cùng là Nhiếp Tiểu Vũ, cô ấy cũng đến báo cáo liên hoan mùa xuân của Hỏa Tiễn 101, năm ngoái đã tổ chức một lần, nhưng lúc ấy đều là sinh viên, mọi người chỉ là ôm thái độ, thậm chí là chơi cho vui đến tham gia.
Nhưng qua một năm, tụ hội lần này thay đổi phong cách rõ rệt, về tư tưởng càng thêm nghiêm túc.
Bởi vì sau khi thành lập công ty thì bắt đầu có ý thức cấp trên và dưới, tôn ti rồi, thứ hai là Khổng Tĩnh đại khái cũng tham gia.
So với sinh viên thì Khổng Tĩnh ba mươi tuổi là người trưởng thành thực thụ, đề tài chung sẽ giảm bớt rất nhiều, tăng cảm giác gò bó.
"Năm nay không cần nhiều người, năm người phụ trách khu vực chuyển phát nhanh, quản lý như cậu và sư huynh Thượng Băng, đương nhiên có thể dẫn theo người nhà, cộng thêm chị Tĩnh, cũng có thể thêm một số người.
"Còn có ai?"
Nhiếp Tiểu Vũ kỳ lạ hỏi.
"Một cô gái tuổi không lớn nhưng cực kỳ muốn ở lại Kiến Nghiệp, đầu óc khá tỉnh táo, cũng chịu khổ được, tớ cảm thấy có thể cho cô nàng đi theo chị Tĩnh, một là để phục vụ, hai là học tập."
Trần Hán Thăng lấy ra điện thoại di động gọi đến cửa hàng 4S nơi Trương Minh Dung đang làm, kết quả cô ấy đến, còn xách cái túi lớn.
Trần Hán Thăng khó hiểu hỏi:
"Tôi tìm cô đến thương lượng một ít chuyện, cầm theo hành lý làm cái gì?"
"Lúc ấy tôi nói rồi, Trần ca kêu một tiếng là tôi sẵn sàng đến ngay, anh sẽ không đuổi tôi đi chứ?"
Trương Minh Dung cười nói:
"Tôi đã xin nghỉ ở cửa hàng 4S rồi."
Nhiếp Tiểu Vũ âm thầm chắt lưỡi, thầm nghĩ không sợ bị người lừa sao.
Trần Hán Thăng bật cười, cách làm của Trương Minh Dung rất nghĩa khí, thái độ có hơi hướm "Ép cung", thể hiện ra khôn vặt trong sinh hoạt.
Nhưng người như vậy phục vụ Khổng Tĩnh thì cô cũng sẽ càng nhẹ nhàng.
"Nếu đã đến rồi thì ở lại nhìn xem."
Trần Hán Thăng đưa Trương Minh Dung đến văn phòng ở đường Thiên Nguyên Đông, Thu An Bình đang dọn vệ sinh ở bên trong.
Trần Hán Thăng chỉ hướng khu dân cư gần đó, hỏi:
"Thấy mấy nhà lầu đó không?"
Trương Minh Dung gật đầu:
"Thấy."
"Đẹp không?"
"Đẹp."
"Thích không?"
"Thích."
Trương Minh Dung kích động, chẳng lẽ Trần ca cho mình vào ở trong khu dân cư này?
"Vậy hai ngày này cô ở tạm trong văn phòng, bên cạnh là đồn công an cực kỳ an toàn, vậy thì mỗi ngày cô được ngắm khu dân cư mình thích rồi, thấy Trần ca tốt với cô không?"