Trong khi Trần Hán Thăng lừa dối Trương Minh Dung thì Thu An Bình ở bên cạnh cười, tiếp đó cúi đầu tiếp tục thu dọn văn phòng.
Đàn chị Thu năm nay học năm tư, bạn chung phòng ký túc xá đã tìm công ty thực tập, và chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, đã bị xã hội cho nếm mùi đời, vẻ mặt mờ mịt đi vào "Giai đoạn đụng tường" sau khi tốt nghiệp đại học.
Trong lòng Thu An Bình thì rất yên ổn, Hỏa Tiễn 101 thành lập công ty, còn thuê nơi làm văn phòng.
Những học sinh năm hai và ba tuyệt đối không hiểu được ý nghĩa của chuyện này đối với cô ấy.
Bởi vì cùng là ở khu đại học Giang Lăng nên Thu An Bình chủ động gánh vác công việc giám sát trang hoàng hai tầng văn phòng này, mỗi ngày nấu cơm cho mẹ xong là cô ấy đi đến nơi này. Nhìn môi trường làm việc không ngừng hoàn thiện, Thu An Bình cảm thấy trong không khí đều tràn ngập hy vọng.
Trần Hán Thăng hỏi:
"Gần đây thân thể của dì thế nào rồi? Nghe Bằng Phi nói các người thuê nhà khác?"
"Từ nhà trệt chuyển tới khu dân cư, ba phòng ngủ một phòng khách, có khi Bằng Phi cũng ở lại."
Trên mặt Thu An Bình có thịt hơn, cũng không lạnh lùng giống lúc mới gặp mặt:
"Bệnh của mẹ tôi khó chữa, ổn định đã là kết quả tốt nhất."
Trần Hán Thăng gật đầu, đơn giản giới thiệu Trương Minh Dung, đương nhiên chỉ nói là quen lúc mua xe, hắn nói tiếp:
"Sư tỷ Thu, chỗ chị ở còn dư phòng, xếp cho cô ấy chỗ ở giùm."
Tuổi của Trương Minh Dung xấp xỉ sinh viên năm nhất, khuôn mặt xinh xắn, mắt long lanh tinh nghịch, cô gái như vậy rất được hoan nghênh trong trường đại học, đặc biệt là cô ấy còn có kinh nghiệm làm việc. Sang năm Khổng Tĩnh sẽ mở rộng Hỏa Tiễn 101 trong phạm vi đại học toàn quốc, Trương Minh Dung có thể gia nhập team khuếch trương thị trường.
"Sư tỷ Thu là sinh viên năm tư của Học viện Khoa học Kỹ thuật Kim Lăng, trước kia là cán bộ hội học sinh."
Trần Hán Thăng nói với Trương Minh Dung:
"Cô ở tạm chỗ của chị ấy, rảnh rỗi thì đi mấy chỗ chuyển phát nhanh ở Học viện Khoa học, Học viện Tài chính, Học viện Bưu Chính Viễn Thông làm quen nghiệp vụ."
"Rõ rồi!"
Trương Minh Dung vui rạo rực đáp, thật ra đến bây giờ cô ấy mới biết Trần Hán Thăng là sinh viên, nhưng tự mở công ty.
Thu An Bình cảm thấy cô gái này quá to gan:
"Cô không sợ bọn tôi kết phường bán cô à?"
"Không sợ."
Trương Minh Dung dẻo miệng khen người:
"Chị An Bình vừa xinh vừa dịu dàng, nhìn đã biết là người tốt, hơn nữa các người đều là sinh viên, trong thôn chúng tôi có ai thi đậu sinh viên thì bí thư của thôn sẽ đến thưởng tiền."
"Tôi mà đẹp cái gì."
Thu An Bình cười nói:
"Bên cạnh Trần tổng mới là mỹ nhân thật sự."
Trần Hán Thăng nhìn Trương Minh Dung hết sức tự nhiên, thầm nghĩ trong Hỏa Tiễn 101 có một số con trai cũng hoạt ngôn như vậy, nhưng không có cô gái nào sáng sủa được như thế.
Năng lực của Nhiếp Tiểu Vũ rất mạnh, nhưng dù gì là học sinh, vẫn không thả lỏng được, có một số lời khó thốt ra khỏi miệng. Tính cách của Hồ Lâm Ngữ hướng ngoại, nhưng cũng có khuyết điểm, coi khinh người.
Mấu chốt là Hồ Lâm Ngữ tuy rằng nhiệt tình, nhưng nói chuyện không khéo léo, sẽ vô tình đắc tội người.
Còn kiểu tự nhiên của Khổng Tĩnh lại là cấp bậc khác, cô ưu nhã, thấu hiểu, đây là sự thân thiện đã trải qua năm tháng lắng đọng, luôn mang theo chút cảm giác khoảng cách.
"Vậy tôi về đây."
Trần Hán Thăng ném Trương Minh Dung cho Thu An Bình, vỗ mông chuồn đi.
"Cảm ơn Trần ca thu nhận, tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Trương Minh Dung ở phía sau lớn tiếng cảm tạ, đợi đến khuất bóng, cô ấy cực kỳ nghiêm túc nói với Thu An Bình:
"Chị Thu, chị có tin trên đời có luân hồi không? Lần đầu tôi gặp Trần ca thì cảm thấy dường như đã gặp nhau rồi."
Thu An Bình không hề thấy lạ:
"Bình thường mà, đôi khi lần đầu tôi đến nơi nào đó, hoặc trông thấy cảnh tượng nào đó thì trong đầu cũng cảm giác rất quen thuộc, giống như đã gặp trong mơ."
"Vậy sao?"
Trương Minh Dung lẩm bẩm:
"Nhưng tôi nói thật mà."
"Thì tôi cũng nói thật."
. . .
Noel năm 2003 đại khái là lúc Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nhất, bởi vì hắn sẽ cùng giáo sư Tôn đi điều nghiên Lương binh.
Tiêu Dung Ngư bận thi, Đại học Đông Đại và Học viện Tài chính tuy rằng đều là đại học, nhưng chế độ thi khác nhau.
Học viện Tài chính luôn gom tất cả môn vào ba ngày cuối, giống như chiên bánh chẻo vậy, đổ hết vào nồi chờ chín thì vớt ra, nhà trường và giáo viên bớt bận, học sinh thi xong về nhà, hai bên đều vui vẻ.
Bên Đại học Đông Đại thi lâu hơn, một tháng trước kỳ nghỉ đông có một số môn bắt đầu thi, thậm chí không thi trong khu đại học gần trường, lần này Tiểu Ngư Nhi thi ở trường khác.
Thẩm Ấu Sở đọc sách trong thư viện, học sinh xuất sắc khác trong lớp là Bạch Vịnh San đã tuyên bố sẽ thi cao học.
Bạch Vịnh San bắt đầu chuẩn bị từ học kỳ sau năm hai, đến năm ba bắt đầu chính thức ôn tập.
Môn học chuyên nghiệp ở Học viện Tài chính khá đơn giản với Thẩm Ấu Sở, cô cũng muốn thử thi cao học, nhưng phải được Trần Hán Thăng đồng ý.
Mỗi khi xem mỏi mắt Thẩm Ấu Sở sẽ lấy một tấm thẻ dự trữ bưu chính ra, nhìn nó đăm đăm.
Đây là quà Noel mà Trần Hán Thăng tặng trước cho cô, cũng biểu thị đây là thẻ ngân hàng có một không hai trên thế giới, bởi vì hắn sẽ lưu trữ mười triệu trong này.
Thẩm Ấu Sở không biết ý nghĩa của việc để dành số tiền mười triệu, nhưng miễn là thứ Trần Hán Thăng tặng cho thì cô sẽ cất kỹ.
Xoẹt!
Hồ Lâm Ngữ bỗng giật lấy tấm thẻ:
"Ấu Sở, cậu đã nhìn nó mấy lần rồi, thẻ ngân hàng có gì đẹp mà xem. Trần Hán Thăng tặng cho cậu hả?"
"Ừ, quà Noel."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng giải thích.
"Chỉ có một tấm thẻ à, từ khi nào cậu ta keo kiệt vậy?"
Tuy Trần Hán Thăng không phải người tốt nhưng không bủn xỉn, Hồ Lâm Ngữ hỏi:
"Trong này có tiền?"
Thẩm Ấu Sở lắc đầu, cô không muốn nói ra chuyện mười triệu, nhưng cũng có một thắc mắc.
"Lâm Ngữ, gôn ba nghĩa là gì?"
Thẩm Ấu Sở còn nhớ lúc Trần Hán Thăng đưa thẻ cho mình thì nói một câu bông đùa:
"Trữ đủ mười triệu rồi tớ muốn lên gôn ba."
Hồ Lâm Ngữ đáp:
"Gôn ba là từ ngữ trong bóng chày."
"Có hàm nghĩa nào khác không?"
Thẩm Ấu Sở cũng tra xét tư liệu, nhưng lời Trần Hán Thăng nói dường như không dính dáng gì đến bóng chày.
Hồ Lâm Ngữ đã đọc nhiều thể loại tình cảm máu chó, cô ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi thì thầm vào tai Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở nghe xong mặt đỏ bừng, vội nhét tấm thẻ dự trữ bưu bính này vào túi xách nhỏ, không dám lấy ra nữa.
Hồ Lâm Ngữ hỏi:
"Trần Hán Thăng nói vậy với cậu hả?"
Trong Học viện Tài chính hiện giờ con trai dám nói câu đó với Thẩm Ấu Sở đại khái cũng chỉ có Trần Hán Thăng.
Thẩm Ấu Sở không lên tiếng.
"Cậu yên tâm đi."
Hồ Lâm Ngữ lạnh lùng cười:
"Mười triệu tuyệt đối là con số thiên văn với Trần Hán Thăng, cậu ta định làm thầy chùa suốt đời sao? Hoặc là lòng vòng ở gôn hai?"
Tiểu Hồ chỉ là sinh viên bình thường, ở trong thế giới của cô ấy thì mười triệu có thể mua một căn nhà trong khu dân cư gần trung tâm thương mại Nghĩa Ô.
Là căn nhà, không phải một tầng hay một bộ.
Cho dù Trần Hán Thăng gây dựng sự nghiệp kiếm được tiền, thành đạt trong sinh viên bình thường nhưng hắn đã lâng lâng quá cao rồi.
Mười triệu?
Nghĩ đến đây, Hồ Lâm Ngữ đột nhiên có chút đồng tình Trần Hán Thăng.
Làm màu nhưng biến chính mình thành thầy chùa.
Với tầm nhìn của Hồ Lâm Ngữ tuyệt đối không hiểu cách hoạt động và phát triển của tư bản, rất có thể khi cô ấy chưa tốt nghiệp thì Trần Hán Thăng đã để dành được hai chục triệu rồi.
Tại sao là hai chục triệu? Chắc chắn Tiểu Hồ không ngờ đến.
Bởi vì Trần Hán Thăng định "Double Kill" .