Dọc đường đi không nói chuyện nữa, ngẫu nhiên có đối thoại cũng là Cao Văn và Lý Phỉ, Trang Cát Tân và Tiếu Thuận Minh nói với nhau, Trần Hán Thăng ngồi một mình một hàng ghế hơi thấy chán.
May mà xe buýt không bao lâu đã đến công ty Thâm Thông, Trần Hán Thăng mới phát hiện Trình Đức Quân đúng là đặc biệt coi trọng, cách công ty hơn một trăm mét có công nhân giăng băng-rôn nghênh tiếp.
"Hoan nghênh các vị chuyên gia đến điều nghiên!"
Dưới lầu công ty Thâm Thông, hoa tươi, thảm đỏ, màn hình LED, thậm chí có bắn pháo chúc mừng, trọn bộ lòe loẹt.
Trình Đức Quân mặc đồ tây vừa người giấu bụng trung niên hơi phát tướng, mỉm cười đứng ở cửa nghênh tiếp, chào hỏi bắt tay với mỗi vị giáo sư chuyên gia.
Hiển nhiên Trình Đức Quân đã làm nhiều việc chuẩn bị, tóm lại sau khi các chuyên gia xuống xe thì ông đều gọi tên chính xác, có thể nói thêm vài "Sự tích huy hoàng" của các chuyên gia.
Thí dụ như khi bắt tay với giáo sư Tôn Bích Dư, Trình Đức Quân sẽ nói bằng giọng cảm kích:
"Cảm ơn ngài, lớn tuổi như vậy mà phải tự mình đến, nhưng thảo luận dự luật ngành chuyển phát nhanh không thể thiếu sự thẩm tra của ngài được, vất vả cho ngài rồi."
Giáo sư Tôn khách khí khoát tay, đầu đầy tóc bạc đung đưa theo thân thể run rẩy, những động tác này đều biểu hiện người già yếu.
Trình Đức Quân thấy thế cho rằng đây là cơ hội tốt để biểu thị thân thiết, cất bước tiến lên muốn nâng bà, nhưng sau đó có một bóng người đi qua.
Trình Đức Quân thầm nghĩ là thằng nào không nể tình, tao đang nịnh mà tính nẫng tay trên à.
Trình Đức Quân vụt ngẩng đầu phát hiện là Trần Hán Thăng, trên mặt lộ biểu cảm giật mình.
Trần Hán Thăng cười chào:
"Chào Trình tổng nhé."
Còn giáo sư Tôn thì lựa chọn để Trần Hán Thăng dìu mình.
Một mặt vì Trình Đức Quân là tổng giám đốc của công ty, vốn đến Thâm Thông điều nghiên, cần giữ khoảng cách nhất định, giữ thái độ công bằng công chính.
Thứ hai vì Trần Hán Thăng hơi lưu manh nhưng dù sao là bạn trai của Tiêu Dung Ngư, khoảng thời gian này thường đến nhà bà nấu cơm, nên bà quen thuộc với hắn hơn.
Trình Đức Quân giấu đi lúng túng nho nhỏ, giả vờ không quan tâm hỏi thăm người khác:
"Sinh viên vừa rồi có quan hệ gì với giáo sư Tôn vậy?"
"Chắc là nghiên cứu sinh của Đại học Đông Đại, dẫn qua đây học tập."
Một số chuyên gia không để bụng nói:
"Chuyện này rất bình thường, tôi cũng dẫn theo một nghiên cứu sinh lại đây."
Trình Đức Quân cảm thấy không đúng, Trần Hán Thăng rõ ràng là Học viện Tài chính, nơi Hỏa Tiễn 101 lập nghiệp là Học viện Tài Chính Kinh Tế Kiến Nghiệp.
Cuối cùng là nghiên cứu sinh năm hai của Sư phạm Kiến Nghiệp Trang Cát Tân giải thích: "Sư đệ Trần không phải học trò của giáo sư Tôn, nhưng chắc là thân thích."
"Thân thích?"
Từ này khiến óc Trình Đức Quân lóe tia sáng, bởi vì lúc nãy Trần Hán Thăng nâng giáo sư Tôn còn hỏi:
"Bà thấy chóng mặt không? Có muốn nghỉ tạm không?"
Loại xưng hô này rất có thể là bà con.
"A Lỗi."
Trình Đức Quân kêu em họ nội kiêm phó tổng Chu Lỗi tới:
"Sau khi bắt đầu công việc điều nghiên chú hãy tìm hiểu xem giữa Trần Hán Thăng và giáo sư Tôn có mối quan hệ gì, tôi cảm thấy có lẽ là thân thích."
Chu Lỗi nghi hoặc hỏi:
"Có phải là thân thích hay không thì ảnh hưởng gì đến chúng ta?"
"Óc của mày là heo hả? Ai kêu mày suốt ngày không xem tin thời sự!"
Trình Đức Quân khẽ mắng:
"Ngành hậu cần chuyển phát nhanh này nếu muốn lớn mạnh hơn nhất định phải nương tựa chính sách ủng hộ, giáo sư Tôn có quan hệ xã giao rất sâu trong lĩnh vực này, nếu bà ấy muốn bênh vực con cháu nhà mình thì chúng ta nhún nhường Hỏa Tiễn 101 một chút cũng không sao, tóm lại trọng tâm hiện giờ của Thâm Thông không phải thị trường sinh viên."
"Biết rồi."
Chu Lỗi nới lỏng caravat:
"Bà nội nó, tôi đã thấy lạ tại sao một sinh viên có thể kinh doanh Hỏa Tiễn 101 đến quy mô như vậy, còn đào Khổng Tĩnh đi, thì ra phía sau có trưởng bối nâng đỡ."
"Nhớ kỹ khách khí một chút, chú ý phương pháp, tốt nhất là tìm hiểu khéo vào."
Trình Đức Quân dặn dò xong đi hướng phòng họp.
Chu Lỗi và Chung Kiến Thành khá giống nhau, là kiểu lưu manh xã hội không đi học, năm đó dựa vào một đôi nắm tay trợ giúp Trình Đức Quân đứng vững gót chân trong ngành chuyển phát nhanh, về sau tùy theo chính sách thay đổi, mới dần dần thay đổi hình tượng như bây giờ.
"Tìm hiểu" không là vấn đề, trực tiếp kêu Trần Hán Thăng ra hỏi han là được, nhưng "Tìm hiểu một cách khéo léo" thì hơi bị khó.
Chu Lỗi ngại miệng lại hỏi ý Trình Đức Quân, đành tìm Lư Vĩnh Hồng:
"Chị họ, có chuyện này cần chị cho ý kiến."
Lư Vĩnh Hồng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Chu Lỗi nói ra vấn đề, bao gồm chỉ thị "Tìm hiểu một cách xảo diệu" của Trình Đức Quân.
"À, tôi còn tưởng có vấn đề gì khó chứ."
Lư Vĩnh Hồng có kinh nghiệm cuộc sống phong phú:
"Chú lấy lý do sắp xếp bữa tối trực tiếp hỏi thăm giáo sư Tôn thích cái gì, kiêng ăn thứ gì, nếu Trần Hán Thăng là thân thích chắc chắn sẽ biết đôi chút, sau đó đào sâu hơn."
. . .
Lưu trình hoạt động điều nghiên đều là cố định, trên bàn trước mặt chuyên gia tham dự đặt tư liệu giới thiệu sơ lược về công ty. Thâm Thông cử ra một lãnh đạo có cấp bậc giảng giải quá trình phát triển của xí nghiệp và vấn đề gặp phải, đưa ra nghi vấn với mấy vấn đề này.
Chuyên gia thì đưa ra giải thích về quy định rõ ràng về mặt pháp luật, nếu như là lấp lửng hoặc là không có ghi chép, chuyên gia điều nghiên sẽ ghi lại, đây là nội dung cần quy phạm.
Nhóm người Tôn Bích Dư ngồi ở hàng ghế đầu, những "Sinh viên chuyên sâu" đi theo học tập như Trần Hán Thăng, Cao Văn, Trang Cát Tân thì ngồi ở hàng sau, đây cũng là một cách tăng kiến thức.
Nhưng Trần Hán Thăng sớm biết xu thế phát triển của ngành chuyển phát nhanh, hơn nữa mục đích của hắn không phải thật sự đến tham gia điều nghiên, cho nên không giống học sinh khác hết sức tập trung, hắn gác chéo chân ngồi trên ghế, trên bàn bày nước khoáng đều bị uống sạch, trên tay loay hoay chai nước suối nhựa, thỉnh thoảng bóp kêu rắc rắc.
Cao Văn lắc đầu, loại con trai như vậy mà muốn xem phim với Tiêu Dung Ngư, trong mơ đều có.
"Này, ra ngoài hút điếu thuốc không?"
Chu Lỗi đột nhiên đi qua vỗ vai Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng không ngờ Chu Lỗi sẽ chủ động tìm mình, vừa lúc chán không muốn nghe, hắn đi theo ra sảnh lớn bên ngoài.
Hai người này thật ra không có gì để nói, mạnh ai nấy hút thuốc, xuyên qua cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, thời tiết của Thượng Hải và Kiến Nghiệp rất giống nhau, buổi chiều mùa đông thường nổi lên chút sương mù, trông hơi tiêu điều.
"Chu tổng tìm tôi có chuyện gì không?"
Trần Hán Thăng hút xong một điếu thuốc thì búng tàn thuốc hỏi.
"Cậu rất trực tiếp."
Chu Lỗi phun ra một làn khói dài:
"Lát nữa ăn cơm chiều, chúng tôi muốn hỏi giáo sư Tôn thích khẩu vị thế nào để tiện sắp xếp."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một hồi:
"Bà cụ không thích thịt cá, mấy ngày này bà chỉ ăn cháo hạt kê, tối đa thêm mâm bánh nếp và bánh móng ngựa. Buổi tối các người không cần làm rình rang quá, phỏng chừng bà sẽ không tham gia xã giao, tôi sẽ giải quyết giúp bà."
"Bà?"
Chu Lỗi bắt lấy từ khóa này, tiếp đó lại nghe thấy Trần Hán Thăng nói như vậy, thế là hỏi: "Sao cậu biết bà ấy thích ăn những cái này?"
"Đương nhiên biết chứ."
Trần Hán Thăng cười nói:
"Gần đây bà cụ ăn cơm đều là tôi nấu, ông nói xem tôi có biết không?"
Chu Lỗi khẽ ừ, hỏi:
"Giáo sư Tôn còn có yêu cầu nào khác không?"
Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ nói:
"Bà không thói quen ngủ giường mềm, đây là thói quen lúc là thanh niên trí thức, ông nhớ kêu khách sạn đổi nệm mềm thành loại cứng, tốt nhất là cấn như ván giường nhà bà."
"À."
Chu Lỗi không hỏi nữa, Trần Hán Thăng cũng không phải học sinh của giáo sư Tôn, cũng không thể nào là bảo mẫu, nhưng có thể nấu cơm cho giáo sư Tôn, không chừng là con cháu có quan hệ rất thân thiết.
"Vậy tôi đi trước sắp xếp đổi ván giường."
Chu Lỗi nói một tiếng rồi rời đi.
Trần Hán Thăng thầm nghĩ bên Thâm Thông khá cẩn thận, kính già yêu trẻ.
. . .
Chu Lỗi nghe ngóng được rồi thì báo với Trình Đức Quân ngay, cuối cùng còn tổng kết:
"Đúng là thân thích, chẳng những nấu cơm, còn biết ván giường nhà bà ấy nằm cứng."
"Không vội, để tôi hỏi thăm thêm nữa."
Trình Đức Quân già dặn trầm ổn hơn, trong thời gian tạm nghỉ giữa họp điều nghiên, ông đi đến trước mặt Tôn Bích Dư:
"Giáo sư Tôn, buổi tối muốn ăn cái gì?"
"Không cần, tôi không tham gia xã giao."
Giáo sư Tôn quả nhiên từ chối xã giao:
"Tôi về khách sạn ăn một bát cháo hạt kê, ăn thêm một ít bánh ngọt, đến lúc đó kêu Trần Hán Thăng mua hộ tôi là được."
Chu Lỗi và Trình Đức Quân nhìn nhau một cái, quả nhiên không sai.
Trình Đức Quân tiếp tục khuyên nhủ:
"Nhưng như thế không tốt lắm, ngài khó khăn lắm mới đến một lần, tôi nên biểu đạt kính ý."
"Không cần khách khí, Trình đổng."
Giáo sư Tôn kiên trì không tham gia xã giao, Trình Đức Quân lại nói hai câu khách khí, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Về Hỏa Tiễn 101 của Trần Hán Thăng, không biết ngài có chỉ thị gì không?"
"Chỉ thị?"
Giáo sư Tôn ngây ra một lúc, Hỏa Tiễn 101 liên quan gì tới tôi?
Bà lắc đầu nói: "Cụ thể thì anh hãy hỏi Tiểu Trần, nghe yêu cầu của cậu ta, tôi không hiểu nhiều."
Trình Đức Quân trong lòng thoải mái, dẫn theo Chu Lỗi ra phòng họp.
"Đáp án tiêu chuẩn."
Chu Lỗi còn chưa đứng vững đã bình luận:
"Quân ca, câu trả lời này tiêu chuẩn quá. Bây giờ tôi đã hiểu, giáo sư già đức cao trọng vọng gì đó đều là giả tạo, chính mình không tỏ thái độ giả vờ thanh cao, ngược lại khiến chúng ta hỏi cụ thể yêu cầu của Trần Hán Thăng."
Trình Đức Quân cau mày, hút thuốc xì xụp:
"Giáo sư Tôn kỳ thực là người có ơn lớn với toàn bộ ngành hậu cần chuyển phát nhanh, giúp đỡ con cháu của bà không xem như quá mức. Ý kiến của Lưu Chí Châu là thu mua trọn vẹn Hỏa Tiễn 101, bao gồm Trần Hán Thăng, cho hắn khai thác thị trường khu vực đại học dưới hệ thống của Thâm Thông, nhưng hiện tại đổi thành hợp tác thì vẫn chấp nhận được, ngặt nỗi về sau có phiền phức nhỏ."
"Có phiền phức gì chứ?"
Chu Lỗi khinh thường nói:
"Hỏa Tiễn 101 không có cơ sở vận chuyển, nếu Thâm Thông không cung cấp phục vụ vận chuyển thì Trần Hán Thăng chỉ có thể trơ mắt nhìn đống bưu kiện."
"Hỏa Tiễn 101 không có nhưng Viên Thông có, Trọng Thông cũng có."
Trình Đức Quân nói:
"Nếu Hỏa Tiễn 101 phát triển lớn mạnh đột nhiên lao vào vòng tay của công ty chuyển phát nhanh khác thì chẳng phải là chúng ta nuôi lớn một con sói vô ơn?"
"Hắn dám!"
Chu Lỗi phi một tiếng:
"Bố đập nát cửa hàng của nó!"
"Lúc ấy Hỏa Tiễn 101 có cửa hàng trong từng trường đại học, chú đập hết được không?"
Trình Đức Quân chỉ vào đầu của mình:
"Tiểu Lỗi, tuổi của chú không nhỏ, không thể luôn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, lúc hợp tác có thể ký một điều khoản ràng buộc, khiến Hỏa Tiễn 101 không thể rời khỏi Thâm Thông là được, cùng lắm nhường chút lợi nhuận trích phần trăm, nhưng chúng ta vẫn lời hơn."