Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 316: Trời Ơi, Tiểu Ngư Nhi Quen Trần Hán Thăng!

Chương 316: Trời ơi, Tiểu Ngư Nhi quen Trần Hán Thăng! Chương 316: Trời ơi, Tiểu Ngư Nhi quen Trần Hán Thăng!

Loại hoạt động chuyên gia điều nghiên này đều kèm theo xã giao, tình hình trong nước như vậy, dù sao trên bàn rượu nói chuyện càng trực tiếp. Ngay cả hội học sinh trong đại học làm việc cũng phải uống chút rượu mới có thể phát triển càng tốt hơn.

Giáo sư Tôn bởi vì thói quen sinh hoạt đơn giản, từ chối xã giao, ở trong phòng khách sạn húp cháo ăn bánh. Trần Hán Thăng sắp xếp ổn thỏa cho bà cụ rồi vỗ mông đi góp vui.

Cao Văn, Trang Cát Tân, Tiếu Thuận Minh và Lý Phỉ cũng đi theo thầy dạy học hỏi kiến thức. Đám sinh viên thạc sĩ tiến sĩ của trường học nổi tiếng này có kiến thức lý luận rất phong phú, nhưng thiếu kinh nghiệm xã hội.

Bọn họ không được ngồi ở bàn chính, lãnh đạo Bộ Giao thông, giáo sư có tiếng tăm trong ngành, Trình Đức Quân và quản lý cấp cao của công ty Thâm Thông mới được ngồi ở bàn chính.

Đương nhiên người trẻ tuổi cũng sẽ không để ý điều đó, họ nhìn đèn treo pha lê trong phòng VIP xa hoa của khách sạn, thể hội phục vụ tỉ mỉ chu đáo của nhân viên phục vụ, nhấm nháp bữa tối đắt tiền, tò mò nhìn lãnh đạo và các ông chủ ở bàn chính, tất cả điều này đều là đề tài tán gẫu sau khi về trường.

Năm người trẻ tuổi tùy ý nói chuyện, bọn họ vẫn chưa hình thành vòng tròn nhỏ nên không có đặc tính bài xích người ngoài.

Trần Hán Thăng phát hiện gia cảnh của Cao Văn đại khái giàu có, nhận ra nhiều thức ăn trên bàn, phối hợp vẻ ngoài không tầm thường, cộng thêm thân phận tiến sĩ của Đại học Kiến Nghiệp, đây là Tiêu Dung Ngư phiên bản nhan sắc level thấp hơn một bậc rưỡi nhưng nâng cao học lịch.

Ước chừng trong cuộc sống có nhiều con trai theo đuổi cô, thảo nào Cao Văn gai mắt khi Trần Hán Thăng phét lác, con gái tâm cao khí ngạo khinh thường con trai nói mạnh miệng nhất, bọn họ cũng rất khó theo đuổi.

Nhưng khi thành công theo đuổi được thì dù người con trai đó tệ như đống rác thì cô gái ấy sẽ không rời xa, đáng yêu hơn loại trà xanh giống như Hoàng Tuệ, tuy dễ ở chung, dễ theo đuổi nhưng cũng dễ thay lòng đổi dạ.

Cao Văn phát hiện Trần Hán Thăng nhìn chăm chú chính mình, cô ta vuốt tóc ngắn ngang vai, tiếp tục nói chuyện với Lý Phỉ, đại khái cảm thấy nam sinh này mê mình là chuyện bình thường.

"Hàng tầm thường thôi, lên mặt cái gì!"

Trần Hán Thăng bưng nước chanh lên uống một hớp, thầm nghĩ tôi không thích giở trò với cô, sẽ ít đi một bản tin thời sự con gái ở giá học lịch cao bị lừa tài lừa sắc.

"Ôi, đây là các rường cột của nước nhà nhỉ."

Trình Đức Quân cười đi qua, ông leo lên từ tầng dưới chót nên nói chuyện làm việc đều rất khéo léo, sau khi uống với lãnh đạo, chuyên gia ở bàn chính thì bưng ly rượu đi các bàn kính rượu.

Đương nhiên chỉ làm cho có hình thức, mỗi bàn kính một ly.

Vóc dáng của Trình Đức Quân khá cao lớn, sau khi phát tướng thì bụng bia càng nhô ra, ông nâng ly rượu lên, một tay vuốt bụng khách khí nói:

"Tuy bây giờ là thầy của các vị điều nghiên Thâm Thông, nhưng tương lai không lâu sau chắc chắn các người cũng sẽ ngồi vào vị trí của giáo sư chuyên gia, hy vọng lúc ấy có thể giúp đỡ Thâm Thông nhiều chút, xin cảm ơn các vị."

"Không có gì, Trình đổng quá khách khí."

Nhóm Trang Cát Tân trừ nói câu khiêm tốn này ra không biết nói gì khác, đặc biệt là đối mặt ông chủ tài sản hơn trăm triệu chủ động kính rượu khiến bọn họ hơi gò bó.

"Cảm ơn chúc phúc tốt đẹp của Trình đổng, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng."

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói.

Trình Đức Quân trợn trắng mắt, nơi này chỉ có Trần Hán Thăng là không có tư cách nói chuyện nhất, cái tên này lại đây làm ăn và chắp nối, không dính dáng gì đến rường cột nước nhà.

"Hán Thăng, chúng ta một mình uống một ly đi."

Tuy trong bụng oán thầm nhưng Trình Đức Quân có vài lời muốn nói.

"Trình đổng có cái gì chỉ giáo?"

Trần Hán Thăng thầm đoán Trình Đức Quân muốn nói chuyện gì với mình.

"Qua đây nói chuyện."

Trình Đức Quân ôm vai Trần Hán Thăng đi xa một chút, nhìn quanh phát hiện không có người nghe thấy mới nói:

"Hán Thăng, cậu giấu quan hệ với giáo sư Tôn làm khổ chúng tôi quá, nếu lần đầu tiên cậu lại đây thì nói thẳng ra, chúng ta đã không vòng vo như vậy."

"Hả?"

Trần Hán Thăng thầm nghĩ tôi còn chưa thổi phồng mà các người đã tra ra rồi à.

Thâm Thông đã biết thì Trần Hán Thăng không cần nói lời chuẩn bị sẵn nữa.

"Loại quan hệ này rất nông cạn, không đáng giá nói nhiều."

Trần Hán Thăng khách khí một câu, trong lòng còn có chút buồn bực, muốn phét lác một chút cũng không được.

"Không hề nông cạn."

Trình Đức Quân nói bằng giọng trách cứ:

"Chúng tôi hiểu giáo sư Tôn cao phong lượng tiết, có chút quan hệ không muốn để cậu sử dụng, nhưng làm ăn thật ra là làm người, hôm nay tôi giúp cậu, ngày mai cậu giúp tôi. Nói thẳng với cậu, Thâm Thông có điểm khác nhau với Hỏa Tiễn 101 chủ yếu nằm ở chỗ nên thu mua hoặc là hợp tác."

"Thu mua là bao gồm người và công ty, Hỏa Tiễn 101 cũng tự nhiên không tồn tại."

Trình Đức Quân chỉ nhẹ vào ngực Trần Hán Thăng:

"Về sau tương đương với cậu làm việc trong hệ thống của Thâm Thông, lấy tiền lương lấy trích phần trăm trợ giúp Thâm Thông khai thác thị trường đại học."

"Hợp tác là giữ nhãn hiệu vốn có của Hỏa Tiễn 101, kéo dài phương thức hợp tác với Thâm Thông."

Trình Đức Quân nâng ly chạm nhẹ với Trần Hán Thăng:

"Nhưng nếu về sau Hỏa Tiễn 101 kinh doanh tốt hơn thì chưa chắc Thâm Thông sẽ nắm giữ được."

"Ực!"

Trần Hán Thăng uống trước tỏ kính ý, uống cạn ly rượu trắng mới nói:

"Trình đổng, thật ra thì bây giờ Thâm Thông cũng chưa chắc hoàn toàn nắm giữ Hỏa Tiễn 101."

"Có ý gì?"

"Nếu tôi chuyển đi hợp tác với Trọng Thông thì sao? Bọn họ vừa thành lập hồi năm ngoái, bây giờ đang là lúc mở rộng sức ảnh hưởng, phỏng chừng cho Hỏa Tiễn 101 trích phần trăm cao hơn."

Trình Đức Quân ngây ra một lúc, con sói này còn chưa trưởng thành đã định "Đá bát" rồi sao.

"Thiết trí cơ sở của Trọng Thông hơi kém, vận chuyển thời gian cũng tương đối dài, phục vụ không tốt, cậu định làm mất uy tín nhãn hiệu Hỏa Tiễn 101 sao?"

Trình Đức Quân nghiêm túc khuyên nhủ Trần Hán Thăng từ khía cạnh kinh doanh, không thể để tâm tư đi ăn máng khác này sinh ra.

"Trình đổng, tôi nói thật với ông."

Trần Hán Thăng bất ngờ ôm eo đầy mỡ của Trình Đức Quân, giống như hai người đàn ông uống say vậy:

"Sinh viên chúng tôi ký gửi chuyển phát nhanh chỉ vì rẻ, hiện tại còn chưa suy xét tốc độ và chất lượng phục vụ, Thâm Thông dù nhanh đến mấy thì có thể bằng Thuận Phong không?"

"Ôi chà!"

Khuôn mặt của Trình Đức Quân hơi đen, sau khi uống rượu thì ửng đỏ, giống như cục sắt bị nung, ông ngắm Trần Hán Thăng một lúc:

"Cậu hiểu rõ nhiều điều nhỉ."

"Trình đổng."

Trần Hán Thăng cũng nghiêm túc khuyên Trình Đức Quân:

"Thâm Thông tuyệt đối không thể nào lỗ vốn, mô thức hợp tác của chúng ta hiện giờ thì Thâm Thông vĩnh viễn lấy phần lợi lớn, sau này thị trường sinh viên càng lớn, Thâm Thông càng kiếm lời hơn."

"Vậy sao cậu không thể làm chuyện này trong hệ thống của Thâm Thông? Sẽ được nhiều phần trăm huê hồng hơn, nhãn hiệu độc quyền có chỗ tốt gì?"

"Ưm, Trình đổng cứ xem như là một sinh viên gây dựng sự nghiệp từ nhỏ đã nổi loạn, thích làm bậy, tùy hứng mà tự do gầm rú."

. . .

Thấy Trình Đức Quân và Trần Hán Thăng ôm nhau uống rượu, nhỏ giọng giao lưu rất là thân mật, Lý Phỉ không kiềm được lắc đầu:

"Thì ra vòng qua vòng lại vẫn phải xem núi dựa sau lưng. Buổi chiều trong cuộc họp điều nghiên, Trần Hán Thăng ra ngoài hút thuốc ba lần, đi vệ sinh hai lần, bóp chai nước suối nhựa bảy, tám lần, nhưng Trình đổng giao lưu với hắn nhiều như thế, chúng ta vất vả học tập ghi chép chỉ đổi lại một câu qua loa."

"Lý Phỉ, sao nhớ kỹ thế? Bọn này đều biết Trần Hán Thăng không nghiêm túc nghe, nhưng ai mà giống như cậu nhớ kỹ mấy lần."

Tiếu Thuận Minh trêu ghẹo:

"Chắc không phải cậu có ý gì với Trần Hán Thăng chứ? Thật ra sư đệ Trần đẹp kiểu trai hư."

"Không thể nào!"

Lý Phỉ lập tức biện giải: "Trần Hán Thăng ngồi ngay đằng sau tôi, cậu ta mà ra ngoài là ghế của tôi sẽ bị đè ép một chút, cho nên mới nhớ kỹ."

Cao Văn cười hỏi:

"Vậy sao cậu biết là lúc nào hút thuốc lúc nào đi vệ sinh?"

Lý Phỉ chỉ vào mũi của mình:

"Khứu giác của tôi đặc biệt mẫn cảm, hắn hút thuốc trở về thì mùi khói đậm hơn."

"Quá dữ."

Ba sinh viên khác không biết nên trả lời thế nào, toàn là nhân tài, đơn giản hình dung bằng hai chữ này.

Trần Hán Thăng và Trình Đức Quân hẹn nhau ra Tết sẽ bàn lại lần nữa, thương lượng sự việc cụ thể hơn, khi hắn quay về bàn rượu thì bốn học sinh khác đều tò mò nhìn hắn.

Trang Cát Tân hỏi:

"Sư đệ Trần, Trình đổng nói chuyện với cậu vui vẻ như vậy, hai người nói chuyện gì vậy?"

Trần Hán Thăng cười híp mắt:

"Ông ấy có cháu gái bằng tuổi với tôi, muốn giới thiệu cho tôi làm bạn gái."

"Xì!"

Vài người đều không tin, nhìn thấy Trần Hán Thăng không muốn nói thì không hỏi nữa.

Trần Hán Thăng chợt phát hiện trong chén của mình có thêm thức ăn, đại khái sợ hắn lo nói chuyện không ăn được, có người cố ý gắp cho.

Trần Hán Thăng cầm đũa lên, cố ý hỏi dò:

"Tôi đoán chắc chắn là sư tỷ Cao dịu dàng săn sóc sợ tôi đói nên gắp cho tôi?"

"Sai."

Trang Cát Tân lắc đầu, nói:

"Đây là sư huynh Trang phong lưu anh tuấn gắp cho cậu."

"Vậy sao?"

Trần Hán Thăng lại để đũa xuống:

"Mợ nó, bỗng không thấy đói nữa."

"Hả, sư đệ Trần thực dụng quá vậy!"

Trang Cát Tân nhanh miệng nói một câu, tiếp đó nhỏ giọng nói: "Thật ra đây là sư tỷ Cao nhắc nhở, nếu không thì ai mà nhớ tới cậu."

Thấy Trang Cát Tân ái muội đá lông nheo, Trần Hán Thăng bĩu môi: "Ý của anh là sư tỷ Cao lớn tuổi cho nên biết quan tâm người khác?"

"Câu tôi nói làm gì có hàm nghĩa như vậy?"

Trang Cát Tân lộ vẻ mặt kinh ngạc, sao lại có loại người cứng rắn oan uổng người khác?

"Anh thật sự nghĩ vậy, tôi tạm ghi nhớ, lát nữa anh xuống lầu mua hộ tôi bao thuốc lá thì sẽ xí xóa chuyện này."

"Tôi không đi, tại sao phải nghe cậu chỉ huy làm việc?"

"Sư tỷ Cao, lúc nãy sư huynh Trang mắng . . ."

"Được rồi! Muốn thuốc lá loại nào?"

. . .

Hoạt động điều nghiên liên tục hai ngày rưỡi, bốn học sinh khác trữ đầy kinh nghiệm, Trần Hán Thăng thì chứa đầy bụng rượu, bởi vì mỗi đêm hắn đều đi theo xã giao, thậm chí quên nhận vài cuộc gọi của Tiểu Ngư Nhi.

Nhóm người Cao Văn chậm rãi phát hiện Trần Hán Thăng thật ra cũng không khoác lác quá nhiều, chẳng qua không chăm chú nghe giảng và học tập.

Đặc biệt là hắn làm việc rất bình dân, điều hòa trong phòng Lý Phỉ không có gió thổi, Trần Hán Thăng thuận tay làm vài cái là chạy lại bình thường, không cần làm phiền nhân viên khách sạn.

Nhưng bởi vì đây là hội nghị điều nghiên của ngành chuyển phát nhanh, họ là học sinh trong giới pháp luật nên đề tài luôn không thể tránh khỏi nhắc tới Hỏa Tiễn 101 và Học viện Pháp luật trong các trường học, ngẫu nhiên nhắc tên Tiêu Dung Ngư.

Vào lúc thế này Trần Hán Thăng lập tức đi vào trạng thái chiến đấu, soi mói Hỏa Tiễn 101 đủ thứ, về hoa khôi Đại học Đông Đại thì hắn chỉ phán bằng bốn chữ: Hết sức tầm thường.

Loại thái độ này thật sự rất khiến người tức giận.

Từ thành phố Thượng Hải trở về Kiến Nghiệp, xe buýt tự nhiên là đưa giáo sư Tôn địa vị cao nhất về Đại học Đông Đại, Trần Hán Thăng cũng đi theo xuống xe, không ngờ nhóm người Cao Văn kéo xuống xe.

"Tôi quen Tiểu Ngư Nhi, thôi thì tới thăm cô ấy luôn, đi chung không Trần Hán Thăng?"

"Chúng tôi chỉ tò mò thôi, muốn nhìn hoa khôi Đại học Đông Đại, sư đệ Trần nói hai người quen thân mà nhỉ?"

"A! Muốn xem tôi làm trò cười chứ gì?" Trần Hán Thăng khinh thường cười thầm.

Cao Văn gọi điện thoại kêu Tiêu Dung Ngư ra, khi Tiêu Dung Ngư trông thấy Cao Văn cũng rất vui sướng bất ngờ.

Hai cô gái nói chuyện một lúc, Cao Văn chỉ hướng Trần Hán Thăng hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, sư đệ Trần quen biết với cậu không?"

"Hắn hả?"

Tiểu Ngư Nhi quét mắt nhìn Trần Hán Thăng:

"Hơi quen mắt, nhưng quên tên là gì rồi."

Bình Luận (0)
Comment