"Hửm?"
Trần Hán Thăng ngây ra một lúc, thầm nghĩ lo xã giao quên nhận cuộc gọi thôi mà, thế mà đã giả vờ không biết người ta, lòng trả thù của phụ nữ thật mãnh liệt.
Nhưng nhóm người Cao Văn không biết chuyện, thấy kết quả như vậy đều nở nụ cười "Quả nhiên như thế", người ta đúng là không quen Trần Hán Thăng.
Cao Văn lại giới thiệu người khác cho Tiêu Dung Ngư quen. Trang Cát Tân và Tiếu Thuận Minh vừa rồi còn nói khi gặp hoa khôi Đại học Đông Đại sẽ tự giới thiệu như thế nào, nhưng khi người thật ở trước mặt thì cả đám rụt rè chỉ dám gật đầu.
Tiêu Dung Ngư cảm thấy nếu đều trong giới pháp luật, phỏng chừng về sau sẽ giao tiếp nên định mời mọi người ăn một bữa cơm, tuy rằng làm vậy sẽ mất cơ hội ăn cơm riêng với ai đó, nhưng ai kêu hắn không nhận điện thoại từ mình.
"Sư huynh, sư tỷ đến Đại học Đông Đại làm khách, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm, mọi người đừng chê nhé."
Trang Cát Tân nói nhỏ:
"Vốn chỉ muốn đến ngắm hoa khôi Đại học Đông Đại, giờ được hoa khôi mời một bữa cơm, chuyện này thu hoạch lớn còn hơn đi điều nghiên."
"Tôi đi về thay đồ, các người chờ một chút nhé."
Tiểu Ngư Nhi nói xong quay về, Trần Hán Thăng bước nhanh đuổi theo kịp:
"Tại sao giả vờ không biết tớ?"
"Vốn đã không quen."
Tiểu Ngư Nhi hếch cằm:
"Người quen tại sao không nhận điện thoại?"
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ thở ra một hơi:
"Thì cũng phải bỏ lỡ một, hai cuộc gọi, bận xã giao nên không thấy."
"Một, hai cái?"
Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng:
"Lấy di động ra xem đi, là một, hai hay là bốn, năm cái? Còn nữa, chẳng phải cậu ở chung với sư tỷ Cao vui lắm sao?"
"Cái gì, bà già lớn tuổi rồi, nhìn nghiêm trang nghiêm túc mà sao thích méc lén?"
Trần Hán Thăng lập tức phản ứng lại, trừ giáo sư Tôn ra không ai nói điều này cho Tiêu Dung Ngư.
"Đừng trách giáo sư Tôn, cậu không làm thì bà đã không nói linh tinh trong điện thoại."
Tiêu Dung Ngư bước đi nhanh hơn, tóc đuôi ngựa vung qua trái vung qua phải:
"Nếu thích nói chuyện với sư tỷ Cao như vậy, có muốn lấy phương thức liên lạc của người ta không?"
"Thế thì không, chúng tớ đã thêm QQ, tớ biết số điện thoại di động của chị ấy rồi."
Xoẹt!
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên ngừng bước chân, mở to mắt trừng Trần Hán Thăng, nếu không phải xung quanh toàn là học sinh đi qua đi lại thì không chừng cô đã cắn hắn.
"Làm gì!"
Trần Hán Thăng cũng giật nảy mình: "Chỉ cho phép cậu đùa với tớ, không cho tớ giỡn lại à? Tớ không thêm QQ của Cao Văn, bình thường giao lưu chỉ giới hạn lúc ăn cơm, cậu không tin thì đi mà hỏi."
"Tớ không thèm hỏi!"
Tiểu Ngư Nhi chu môi chạy về ký túc xá, Trần Hán Thăng cầm hành lý chạy theo không kịp, chỉ có thể lại về với đám người.
Trang Cát Tân vỗ vai Trần Hán Thăng an ủi:
"Sư đệ Trần, không sao đâu."
Trần Hán Thăng lấy thuốc lá ra, hậm hực hút:
"Anh không hiểu."
"Tôi hiểu chứ."
Trang Cát Tân kiên trì chia sẻ kinh nghiệm:
"Tự cho rằng mình để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đối phương thật ra chỉ là một loại ảo giác trong đời, lúc trước cậu nói cùng ăn cơm, xem phim, giờ thì tôi hiểu rồi."
"Hiểu cái gì?" Trần Hán Thăng hỏi.
"Cùng ăn cơm là ở chung căn-tin, nhưng hai người không ngồi gần nhau. Đi xem phim là chung một rạp chiếu phim mà thôi, các người cách nhau rất xa."
"Sư huynh Trang không hổ là học chuyên ngành pháp luật, tìm giùm lý do cho tôi luôn, cảm tạ tổ tông tám đời nhà anh."
"Không khách khí, nhưng sao nghe như đang chửi người vậy?"
. . .
Khi Tiêu Dung Ngư lại xuất hiện thì còn có bạn cùng phòng Biên Thi Thi đi theo, đại khái dẫn cô ấy làm quen sư huynh, sư tỷ chuyên nghiệp pháp luật.
Nơi ăn cơm là quán ăn gần Đại học Đông Đại, khi ngồi xuống trong phòng riêng, Cao Văn rất tự nhiên ngồi cạnh Tiêu Dung Ngư, cô ta rất thích em gái ngọt ngào mà sáng sủa này.
Nhưng có một chi tiết rất kỳ lạ, Biên Thi Thi vốn ngồi bên tay kia của Tiêu Dung Ngư, nhìn thấy Trần Hán Thăng đi vào thì đứng lên ngồi sang bên cạnh. Trần Hán Thăng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống cạnh Tiêu Dung Ngư.
"Đây là thao tác gì vậy?"
Cao Văn thầm nghĩ Biên Thi Thi quá khách khí, chẳng lẽ là vì tôn trọng sư huynh cùng ngành?
Nơi này trừ Trần Hán Thăng ra đều theo ngành luật, đề tài toàn xoay quanh các loại án lệ, mọi người vừa ăn cơm vừa tâm sự ước mong sau khi tốt nghiệp.
"Mấy người còn non trẻ lắm."
Cao Văn lắc đầu, nói:
"Tôi đã thực tập ở Viện Kiểm sát Cơ sở và văn phòng luật sư rồi, đã gặp nhiều thứ nằm ngoài pháp luật, thể chế của quốc gia chúng ta chưa hoàn thiện."
Trang Cát Tân còn ôm nhiều mong đợi với xã hội không thích nghe ngôn luận tiêu cực như vậy:
"Cũng bởi vì chế độ không hoàn thiện nên tác dụng của chúng ta mới nổi bật, giáo sư Tôn lớn tuổi như vậy còn đang phấn đấu ở tuyến đầu, đây là tấm gương sống."
Tiếu Thuận Minh và Lý Phỉ thì ai giữ ý nấy, rất nhanh, Biên Thi Thi cũng gia nhập tranh luận. Tiểu Ngư Nhi vì thân phận đãi khách nên không tiện thiên hướng bên nào, đành đi ra quầy đặt thêm thức ăn, lấy chút đồ uống, kỳ vọng dập lửa cho các sư huynh, sư tỷ.
Sau khi Tiêu Dung Ngư rời đi, di động đặt trên bàn reo chuông, Trần Hán Thăng nghiêng đầu nhìn, phát hiện là Lữ Ngọc Thanh gọi thì lau tay, chuẩn bị cầm lấy di động nhận cuộc gọi.
Bốp!
Thì ra là tiếng Cao Văn đập bàn, vừa rồi cô ta đang biện luận, ánh mắt tràn ngập chiến đấu.
"Trần Hán Thăng, tại sao cậu xem di động của người khác? Nếu đã học pháp luật, lẽ nào không biết quyền riêng tư?"
"Hả?"
"Hả?"
Người thốt ra thắc mắc đầu tiên là Trần Hán Thăng, thầm nghĩ tôi xem di động của Tiểu Ngư Nhi cần gì quyền riêng tư?
Người thứ hai thắc mắc là Biên Thi Thi, Trần Hán Thăng học luật từ bao giờ? Hơn nữa hắn lấy di động của Tiểu Ngư Nhi cũng không có gì, hai người đã từng vào khách sạn rồi.
Reng reng reng!
Di động vẫn cứ reo chuông.
"Có người tìm."
Trần Hán Thăng chỉ hướng màn hình di động nói:
"Là mẹ của Tiểu Ngư Nhi, tôi hỏi bà tìm có chuyện gì rồi lát nữa sẽ chuyển lời cho cô ấy."
"Như vậy cũng không được."
Trang Cát Tân cũng đứng ra phản đối:
"Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng không nên nhận cuộc gọi khi chưa được Tiêu Dung Ngư đồng ý."
"Bà nội nó!"
Trần Hán Thăng trong một chốc không biết nên nói cái gì, nhìn bộ dạng hung hăng của Cao Văn, hắn phỏng chừng nếu mình cứng rắn muốn nhận cuộc gọi không chừng cô ta sẽ giật lấy di động. Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ, đành mặc kệ.
Không lâu sau, Tiêu Dung Ngư gọi thêm món ăn xong trở về, còn cầm hai chai nước uống.
Cao Văn nói với cô:
"Tiểu Ngư Nhi, mới vừa rồi có người gọi điện thoại cho cô, nhìn xem có việc gấp gì không."
Tiêu Dung Ngư cầm lấy di động phát hiện là mẹ mình gọi thì lấy làm lạ nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, tiếp đó gọi lại cho Lữ Ngọc Thanh, nói chuyện một lúc rồi cúp máy.
Những thao tác này đều rất bình thường, nhưng hành động tiếp theo của Tiêu Dung Ngư làm nhóm người Cao Văn sợ rớt tròng mắt. Tiêu Dung Ngư đột nhiên đánh Trần Hán Thăng đang vùi đầu ăn cơm.
"Chỉ biết ăn thôi! Mới nãy mẹ tớ gọi điện thoại, sao cậu không bắt máy hả?"
Tiểu Ngư Nhi thuần túy là bản năng oán trách
"Cậu biết rõ tính khí của mẹ tớ mà, bắt máy muộn một chút là ăn mắng!"
Trần Hán Thăng cũng rất bất đắc dĩ, nhủ thầm bố cũng muốn lắm mà không bắt máy được.
"Không có chuyện gì chứ?"
"Không, mẹ hỏi ngày nào trường học nghỉ."
Tiểu Ngư Nhi ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy bốn người khác đều nhìn mình trân trân.
Tiểu Ngư Nhi chớp chớp mắt hỏi:
"Sao vậy?"
"À, không có gì, không có gì, không có gì, chúng ta tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi đi."
Việc đến hiện giờ, nếu có chút chỉ số thông minh, đại khái cũng có thể đoán được Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư có quan hệ rất thân mật.
"Không ngờ không phải khoác lác."
Trang Cát Tân và Tiếu Thuận Minh liếc nhau. Cao Văn rốt cuộc hiểu tại sao Biên Thi Thi nhường chỗ cho Trần Hán Thăng.
Sự lúng túng này rất nhanh bị gác lại, phải công nhận học sinh ngành luận biện luận rất giỏi, trong phòng riêng rất nhanh lại nổi lên tranh luận, cuối cùng hình thành một ý kiến, sau khi tốt nghiệp mọi người cùng nhau mở một văn phòng luật sư.
Làm thế thì vừa vì lý tưởng vừa có thể lựa chọn sự nghiệp, mắt Tiêu Dung Ngư cũng sáng rực.
Trần Hán Thăng bĩu môi:
"Cậu cứ lo làm bà chủ đi, mở văn phòng làm gì, nghe nói điều kiện mở văn phòng luật kiện rất khắc nghiệt."
"Quả thực rất khắc nghiệt, đầu tiên cần đăng ký tiền vốn một trăm nghìn tệ, nếu dính đến vụ án nước ngoài thì vốn đăng ký càng đắt. Ngoài ra phải có văn phòng cố định và từ ba luật sư chuyên nghiệp trở lên. Thi tư pháp là khó nhất trong nước, năm ngoái chỉ có 8. 75% suất thi đậu."
Tiêu Dung Ngư nhún cánh mũi xinh đẹp:
"Nhưng tớ rất muốn có sự nghiệp của riêng mình."
Trần Hán Thăng gật đầu, thầm nghĩ Tiểu Ngư Nhi nghĩ như vậy cũng không kỳ lạ.
Cao Văn đang học bác sĩ có hứng thú lớn nhất nhóm:
"Mặc dù thi tư pháp rất khó đậu nhưng tôi đã lấy được giấy chứng nhận, mấy người chắc cũng thi đậu được thôi. Còn về vốn đăng ký một trăm nghìn tệ và văn phòng cố định . . ."
Cao Văn còn đang suy nghĩ, những người khác không tiếp lời, bọn họ đều không có tiền.
Trần Hán Thăng đột nhiên cười tủm tỉm nói: "Tiểu Ngư Nhi là phú bà, sau này cô ấy sẽ bỏ vốn."
Tiêu Dung Ngư ngây ra một lúc nhìn Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng gật đầu, Tiêu Dung Ngư nhoẻn miệng cười: "Nếu mọi người đều có hứng thú thì chúng ta có thể từ từ thương lượng."
Bữa ăn này vốn là để ngắm hoa khôi trường, cuối cùng bất giác diễn biến thành bữa ăn phát triển công việc về sau, sau khi tan tiệc, hai tay Tiểu Ngư Nhi đút vào túi áo lông của Trần Hán Thăng, khuôn mặt tinh trí bị khăn quàng che kín phòng lạnh, đi theo bước chân của hắn tản bộ trò chuyện dọc đường Văn Lan.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, nhiều học sinh cầm sách ôn bài, không quan tâm người qua đường.
". . . Vì thế, tớ phỏng chừng Trình Đức Quân tưởng tớ là bà con với bà già, bởi vì trong hoạt động điều nghiên hai ngày tiếp theo bọn họ đưa ra một ít ám thị rất rõ ràng. Tớ dứt khoát nhận làm bà con luôn, vậy thì thu mua sẽ đổi thành hợp tác."
Trần Hán Thăng nói cho Tiêu Dung Ngư nghe về hoạt động điều nghiên, bao gồm phát hiện Trình Đức Quân hiểu lầm chính mình là thân thích với giáo sư Tôn Bích Dư.
Tiêu Dung Ngư bị chọc cười lớn, đi một lúc cô bỗng giơ hai bàn tay lạnh buốt ôm mặt Trần Hán Thăng:
"Tớ còn tưởng cậu sẽ phản đối mở văn phòng luật, dù sao cậu có chủ nghĩa gia trưởng rất lớn."
"Không ngờ bị làm cảm động."
Trần Hán Thăng cười cười:
"Cậu có lý tưởng của chính mình, chắc chắn tớ phải ủng hộ rồi, nhưng hiện tại thành lập văn phòng luật còn xa lắm, tối đa là Cao Văn mày mò. Chờ sau khi tớ tốt nghiệp đại học nếu còn có ý tưởng này, tớ làm Hỏa Tiễn 101 ăn vạ mấy công ty hậu cần chuyển phát nhanh mang tính toàn quốc, dăm ba hôm lại đưa lên tòa, tìm tranh chấp cho mấy người có việc làm."
"Phi!"
Tiêu Dung Ngư phi một tiếng:
"Ai thèm nổi tiếng kiểu đó, chúng tớ muốn bằng vào tài năng thật sự của mình! Nhưng cũng cảm ơn Tiểu Trần."
Buổi tối mùa đông, một vầng trăng khuyết treo trên trời, ánh sao lưa thưa, cộng thêm tiếng học thuộc bài ồn ào xung quanh dường như xua tan chút rét lạnh.
Bóng mây tia sáng trên trời hòa cùng khói lửa trần gian, ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Tiêu Dung Ngư mê người còn hơn trăng sáng, sóng mắt đong đưa tựa như làn nước.
"Hay là tối nay đừng về ký túc xá, tớ ôm cậu ngủ thôi, không làm chuyện gì khác . . . Này! Đừng đi chứ! Chúng ta có lời gì nằm xuống rồi nói!"