Sau khi trở về từ thành phố Thượng Hải, việc lớn cuối cùng trong năm nay cơ bản hoàn thành, tiếp theo Trần Hán Thăng sẽ trở về làm học sinh.
Ôn tập, thi cuối kỳ, tham gia liên quan giữa các học sinh, rồi đưa quà này nọ.
Theo lý thuyết học sinh mới là việc chính của Trần Hán Thăng, ít nhất ở trong lòng Lương Mỹ Quyên nghĩ như vậy. Ngày nào Trần Hán Thăng còn chưa tốt nghiệp thì ngày đó Lương thái hậu luôn cảm thấy con trai của mình gây dựng sự nghiệp trong đại học, chơi hội học sinh, có các mối quan hệ giữa người với người đều là biểu hiện lông bông.
Bắt đầu từ lúc Nguyên Đán, Lương Mỹ Quyên cơ hồ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại, khái quát lại chỉ có ba câu.
"Thời tiết Kiến Nghiệp thế nào?"
"Hôm nay ôn chưa?"
"Tiểu Thẩm và Tiểu Ngư Nhi sao rồi?"
Mỗi ngày đều lặp lại ba câu này, đôi khi Trần Hán Thăng không kiên nhẫn cáu lên:
"Mẹ, năm nay con có thể kiếm tám trăm nghìn cho mẹ, chúng còn nhiều hơn thành tích."
"Ai thèm tiền của con."
Lương Mỹ Quyên khinh thường nói:
"Mẹ không cần tám trăm nghìn của con, chỉ cần con thi được tám mươi điểm mỗi môn. Năm ngoái đi nhà ông ngoại của con chúc Tết, mẹ ngượng miệng khoe thành tích, năm nay nhà chúng ta sẽ thăm người thân, thời cấp 3 ít ra con còn được lớp giữa trở lên, sao bây giờ luôn dưới điểm trung bình vậy hả?"
Trần Hán Thăng dõng dạc nói xạo:
"Mẹ, trong đại học không xem thành tích môn thi, mẹ thấy Lão Trần không, ít khi nào hỏi thành tích của con."
"Ông ấy đã bao giờ quan tâm thành tích của con, chỉ muốn rèn luyện EQ, năng lực gì đó của con thôi, nhớ đến là bực! Một tay mẹ chăm sóc cái nhà này từ trong ra ngoài, thằng cha thì nhởn nhơ, còn thằng con cũng không nghe lời . . ."
"Thôi thôi, năm nay con thi tám mươi điểm cho mẹ."
Trần Hán Thăng nghe Lương Mỹ Quyên bắt đầu nói dông dài liền xuống nước dỗ dành.
Thế giới này, người phụ nữ có thể khiến Trần Hán Thăng vô điều kiện phục tòng thì chỉ có Lương thái hậu.
"Mẹ không bắt ép con, không thi được tám mươi điểm thì năm nay đừng về nhà, nếu không mẹ sẽ đuổi cha của con ra đường luôn, hai cha con ăn Tết dưới gầm cầu đi!"
Lương Mỹ Quyên hung tợn uy hiếp một câu rồi cúp điện thoại.
"Bà mẹ này thật là."
Trần Hán Thăng ném di động hơi nóng tay lên bàn, khiến Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở giật nảy mình.
Mấy ngày này ôn tập, Trần Hán Thăng vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở biết người gọi điện thoại là dì Lương, nhưng không biết có chuyện gì.
"Mẹ tớ bảo không thi được tám mươi điểm sẽ đuổi hai cha con ra ở gầm cầu."
Trần Hán Thăng chủ động giải thích nguyên nhân, tiếp đó còn nhếch môi cười:
"Nếu vậy thì tớ đi khách sạn ở, Lão Trần bị mẹ giữ hết tiền lương, thật sự chỉ có thể ở gầm cầu."
"Vậy cậu mau tranh thủ ôn thi đi."
Hồ Lâm Ngữ cầm cuốn sổ trên bàn lên:
"Nếu kẹt lắm thì copy cũng được, tám mươi điểm dễ mà."
"Làm cái quái gì, muốn copy cũng phải biết đề bài, kiếm đâu ra?"
Trần Hán Thăng nhủ thầm tám mươi điểm khá đơn giản với cô, nhưng với tôi thì giảm 50% đều rất khó, nên tìm cách khác thôi.
"Hay lúc cậu thi hãy viết tên là Trần Hán Thăng?"
Đầu óc Trần Hán Thăng xoay chuyển nhanh, chớp mắt một cái đã ra một chủ ý xấu xa, hắn nhìn Thẩm Ấu Sở nói:
"Cậu viết tên của tớ, tớ viết tên của cậu, nếu tớ lấy học bổng thì vẫn đưa tiền cho cậu, ông đây chỉ muốn lấy tiếng cho vui, dỗ mẹ của ông vui thôi."
"Hả?"
Thẩm Ấu Sở là bé ngoan, đâu biết có kiểu gian dối này.
Trần Hán Thăng rất thích đùa với cô, dùng lòng bàn tay vuốt khuôn mặt trơn bóng của Thẩm Ấu Sở:
"Mẹ tớ vui là cả nhà đều vui, tớ có thể ăn Tết yên ổn, lẽ nào cậu nỡ nhìn tớ bị mắng?"
Thẩm Ấu Sở thỏ thẻ:
"Không muốn."
"Trần Hán Thăng, còn da mặt không vậy?"
Hồ Lâm Ngữ nhìn không được, châm chọc mỉa mai:
"Cậu có nhiều tiền như vậy, sao không thu mua giáo viên ra sách ấy."
Trần Hán Thăng nhe răng cười không nói lời nào, nằm sấp trên bàn tiếp tục ngủ, trong lòng nghĩ cách "Thi" được tám mươi điểm.
Đương nhiên Trần Hán Thăng chỉ nói đùa, Thẩm Ấu Sở nhất định phải lấy được học bổng quốc gia và học bổng của trường, điều này giống như chấp niệm của đứa học dốt vậy.
Tôi không thi được hạng nhất cũng không có gì, để bạn gái lấy hạng nhất đều như nhau.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Trần Hán Thăng vuốt khăn quàng đan tay trên cổ, đây là Thẩm Ấu Sở sợ hắn bị cảm lạnh nên quàng cho.
Hai cô gái đều không ở chỗ ngồi, nhưng túi và ly nước còn đây, phỏng chừng là cùng nhau đi mượn sách.
Xung quanh đều là khuôn mặt trẻ tuổi vùi đầu ôn thi, nam, nữ, có tiền hoặc thiếu tiền, người yêu hoặc cún FA, mọi người đều tập trung ứng đối thi cuối kỳ.
Gió lạnh vần thổi ngoài thư viện, học sinh vội vã đi ngang qua, thân thể cảm thụ nhiệt độ ổn định trong thư viện, ánh mắt thì cảm thụ lạnh lẽo ở bên ngoài, Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, chỉ dựa vào chênh lệch nhiệt độ cũng có thể mang đến chút ít cảm giác hạnh phúc.
Trần Hán Thăng thẫn thờ một lúc, mãi khi kế bên có người kéo ghế ra đi rót nước, hắn mới tập trung sự chú ý trở lại, thấy trên cuốn tập của Thẩm Ấu Sở ngồi bên cạnh viết tràn đầy tên của mình.
"Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng . . ."
Chắc chắn không phải vì nhớ nhung, bởi vì hắn ở ngay bên cạnh cô, hơn nữa nét bút không giống Thẩm Ấu Sở, dường như hơi thiên hướng cách viết ngoáy của Trần Hán Thăng, nhưng mang theo chút tròn của cô, cảm giác giống mà khác.
Trần Hán Thăng nhìn nhìn, đột nhiên thở ra một hơi: "Bắt chước nét bút mà cũng khờ như vậy."
Chốc lát sau Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ ôm chồng sách trở về. Hồ Lâm Ngữ liếc xéo Trần Hán Thăng, không nói chuyện, Thẩm Ấu Sở nhìn thấy Trần Hán Thăng tỉnh ngủ thì đưa cốc giữ nhiệt qua.
Trần Hán Thăng khoát tay biểu thị không khát, lật sách hỏi:
"Cậu bắt chước nét bút của tớ làm gì? Thật sự muốn viết tên của tớ trong lúc thi à?"
"Không thì sao?"
Hồ Lâm Ngữ cũng nhìn qua:
"Cậu đã suy xét từ khía cạnh hạnh phúc gia đình, chắc chắn Ấu Sở không nỡ để cậu về nhà cãi lộn với mẹ."
"Ngốc thật."
Trần Hán Thăng quàng khăn lên cổ Thẩm Ấu Sở:
"Cậu đã lấy học bổng trường liên tục hai học kỳ, nếu giữ thành tích này thì học bổng quốc gia cũng là của cậu, vinh dự này hiếm có như vậy, hơn nữa tớ đã nghĩ ra biện pháp."
Thẩm Ấu Sở ngước đầu lên, trong con ngươi trong vắt tràn ngập khó hiểu, Trần Hán Thăng làm cách nào lấy tám mươi điểm mỗi khoa?
"Tớ định báo với trường học, Hỏa Tiễn 101 bao trọn gửi phiếu điểm gửi đi Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, miễn phí."
Trần Hán Thăng cười nói:
"Rồi tớ chặn thành tích của mình lại, muốn bao nhiêu điểm đều được, các người cảm thấy ý này thế nào?"
Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở bị biện pháp to gan này làm chấn động.
Hồ Lâm Ngữ không kiềm được nói: "Chỉ là một tấm phiếu điểm thôi mà, không đến mức trả giá lớn như vậy chứ."
"Cậu không hiểu, sang năm sửa học viện thành đại học, tớ có lẽ sẽ vào sổ lưu niệm của năm của Học viện Tài chính, lãnh đạo trường học cũng đồng ý hỗ trợ mở rộng Hỏa Tiễn 101."
Trần Hán Thăng chép miệng: "Nếu không làm chút cống hiến cứ cảm thấy nợ trường học một chuyện, thôi thì nhận thầu ký gửi phiếu điểm luôn. Đương nhiên chỉ giới hạn ở Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, bởi vì sang năm Hỏa Tiễn 101 đầu tiên là mở rộng ở khu đại học của ba tỉnh thị này, làm chuyện này cũng coi như làm nóng trước."
"Chưa chắc có tác dụng lớn." Trần Hán Thăng tự cười nói: "Nhưng về sau trên cuốn sổ lưu niệm, trong giới thiệu cá nhân của tớ ít nhất từng làm gì cho trường học, nhóm người viện trưởng Lục cũng cảm thấy tớ biết cảm ơn. Tớ luôn muốn móc nối quan hệ tư nhân với nhóm viện trưởng Thái, vừa lúc lợi dụng cơ hội này đưa chút quà Tết, vậy là về công và tư đều có thể nói chuyện."
"Làm ăn là phải như vậy, hơn nữa Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải tiện lợi giao thông, không phải tốn nhiều tiền."
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói: "Tiểu Hồ, cậu muốn thi tuyển điều sinh* mà, nhớ học hỏi nhiều vào."
(*) Sinh viên ưu tú tốt nghiệp được cho vào làm trong Đảng, cơ quan nhà nước.
"Ấu Sở, bạn trai của cậu gian xảo quá."
Hồ Lâm Ngữ thở dài nói với Thẩm Ấu Sở, chợt nhớ hồi năm nhất mình còn muốn tranh chức lớp trưởng với Trần Hán Thăng.
Bây giờ mới cảm thấy hành vi lúc ấy có mùi tự đưa đầu cho chém.