Khi Trần Hán Thăng tỉnh dậy, đã hơn 9 giờ tối. Mắt còn chưa mở, bên tai dường như đã có người nói chuyện, hẳn là giọng trẻ con của Tiểu A Ninh.
"Chị ơi, khi nào thì anh tỉnh dậy?"
"Chị cũng không biết."
Đây là Thẩm Ấu Sở đang nói: "Buổi tối đừng quấy rầy anh. Để chị giúp em cởi áo khoác."
"Em muốn tự mình cởi, A Ninh đã lớn rồi."
Để chứng tỏ mình không còn nhỏ nữa, trẻ con đôi khi cố tình làm những điều nhỏ nhặt để giành được sự khen ngợi của người lớn.
Trần Hán Thăng mỉm cười, nghĩ rằng trẻ con cũng rất thú vị.
Không lâu sau, hắn cảm nhận được chuyển động đến bên cạnh mình của A Ninh. Trong lòng hắn đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy A Ninh nói: "Chị ơi, chị có thể ôm em ngủ được không?"
"Hử?"
Trần Hán Thăng ngây người ra. Hắn định ho một tiếng để cho biết mình đã tỉnh dậy, nhưng kết quả lại cố nhịn.
"Được thôi."
Thẩm Ấu Sở đáp lại một cách nhẹ nhàng, sau đó tắt đèn với một tiếng "bụp" . Sau đó Trần Hán Thăng lại cảm nhận được một bóng người cao lớn nằm xuống bên cạnh giường.
Trần Hán Thăng, cuối cùng hắn cũng không muốn dậy nữa.
Tiểu A Ninh rất nghịch ngợm, sau khi Thẩm Ấu Sở nằm xuống, cô bé lập tức hôn lấy chị một cách trìu mến.
Tuy nhiên, hành động gây tiếng động lớn, Thẩm Ấu Sở lo lắng rằng Trần Hán Thăng sẽ bị quấy rầy, bèn nói thầm "Suỵt" .
Cô bé A Ninh ngại ngùng lè lưỡi, sau đó cũng nói theo "suỵt" . Căn phòng nhanh chóng trở lại yên bình, chỉ còn tiếng thở yếu ớt.
Trần Hán Thăng lúc này mới mở mắt và từ từ thích nghi với môi trường trong đêm tối.
"Chị."
Tiểu A Ninh không chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
"Hử."
Thẩm Ấu Sở nói rất ít, nhưng giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng và điềm đạm. Cô không hề mất kiên nhẫn chỉ vì A Ninh là một đứa trẻ.
"Anh ấy nặng quá. Anh ấy còn nặng hơn cả con lợn nái già nhà cậu" .
Tiểu A Ninh phàn nàn: "Vừa rồi khi giúp anh thay quần áo, tay của em rất ê nhức."
Sau đó Trần Hán Thăng mới nhận ra mình đã cởi áo khoác da và quần jean, thay bằng một chiếc áo khoác đệm lớn ấm áp và thoải mái. có vẻ như Thẩm Ấu Sở đưa Tiểu A Ninh đến để giúp thay quần áo.
"Để chị xoa cho."
Thẩm Ấu Sở không nói gì về chuyện "con lợn nái già", có lẽ cô cảm thấy không cần thiết phải sửa lại cách dùng tính từ của một đứa trẻ vài tuổi.
Đây là những cuộc trò chuyện riêng tư nhất, Trần Hán Thăng như có cảm giác đang nghe trộm bí mật của người khác, nhưng điều đó hoàn toàn không gây gánh nặng cho hắn. Dù sao hắn cũng không phải người ngoài.
"Chị ơi."
Tiểu A Ninh lại gọi.
"Ừm."
"Sau này lớn lên em có được đẹp như chị không?"
"Chắc chắn."
"Em không tin. Bà nội và các cô chú đều nói rằng chị là người đẹp nhất. Cô chú còn lo rằng khi đi học chị sẽ bị người khác bắt nạt."
"Không đâu, chị còn có anh mà."
. . . . .
"Chị."
"Hử"
"Anh ấy có đối xử tốt với chị không?"
"Tốt."
""
"Chị."
"Hử."
"Sau này chị sẽ cưới anh ấy chứ. Giống như chị hai hôm nay vậy."
A Ninh nhỏ giọng hỏi. Trẻ con luôn nói thật mà không bao giờ suy tính, nghĩ ra cái gì là nói cái đó.
Nhưng lần này, Thẩm Ấu Sở hơi ngây ra một chút.
Trần Hán Thăng hít một hơi dài, muốn nghe câu trả lời của Thẩm Ấu Sở. Căn phòng yên lặng đến lạ thường.
Sau một lúc, Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng nói: "Chị muốn."
Tiểu A Ninh không hiểu ý nghĩa của câu này, cô nghĩ rằng "Chị muốn" có nghĩa là có thể kết hôn, nhưng nó sẽ không nhận ra ở đây còn bao hàm cả thái độ của một người khác.
Trần Hán Thăng trong lòng thở dài, cẩn thận lật người lại để có thể nhìn thấy Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở không nhận ra rằng Trần Hán Thăng đã thức dậy nên vẫn dỗ dành cô bé A Ninh ngủ.
"Chị."
"Hử."
"Buổi chiều anh ấy vẫn còn ngáy, sao bây giờ lại không ngáy nữa?"
"Có lẽ đã kết thúc rồi."
Đang khi nói chuyện, Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng. Cơ thể hắn đột nhiên đông cứng lại, bởi vì Trần Hán Thăng đang nhìn mình với đôi mắt tròn xoe, khi hai người nhìn nhau, sau đó hắn khẽ cười.
Thẩm Ấu Sở rất ngại ngùng. Cô không biết khi Trần Hán Thăng tỉnh lại từ khi nào, hắn đã nghe được bao nhiêu về cuộc nói chuyện giữa cô và A Ninh lúc ban nãy.
May thay còn có A Ninh ở giữa. Mặc dù cơ thể bé cỏn con nhưng có thể khiến trong lòng Thẩm Ấu Sở bớt đi phần nào sự quẫn bách.
"A Ninh."
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng gọi.
"Chị, em đây."
"Ngủ mau đi, nếu không ngày mai không dậy được đâu."
"Được rồi, chị ngủ ngon."
Tiểu A Ninh rất nghe lời, vùi đầu vào vòng tay của Thẩm Ấu Sở. Một lúc sau đã vang lên tiếng thở nhịp nhàng. Hôm nay cô bé cũng có một khoảng thời gian vui vẻ khi tham dự hôn lễ. Vừa rồi còn nói chuyện nên cả tinh thần và thể chất cũng đã cạn kiệt.
Đứa trẻ đã ngủ, bây giờ là thế giới của người lớn.
Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đều quay sang hai bên. Mặc dù xung quanh tối thui như mực nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được người kia đang nhìn mình.
Thẩm Ấu Sở cuối cùng ngượng quá nên lại cúi đầu xuống, nhìn thấy A Ninh duỗi tay ra, cô lại phủ chăn bông lên, dùng lòng bàn tay che bụng A Ninh rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cô bé, để cô bé có thể ngủ thoải mái hơn.
Cảnh tượng này khiến Trần Hán Thăng nghĩ tới cảnh tượng vài năm sau. Hắn và Thẩm Ấu Sở vẫn ngủ với nhau như vậy, nhưng đứa trẻ A Ninh ở giữa sẽ được thay thế bằng đứa con của mình.
"Rốt cuộc là vì game này không vui, hay là chán kiếm tiền, hoặc những kẻ cặn bã bên ngoài không còn tung hoành. Tại sao tự dưng ta lại nghĩ đến cuộc sống hôn nhân cơ chứ?"
Trong lòng Trần Hán Thăng liền cảnh giác, đồng thời không ngừng chỉ trích bản thân: "Không nên chỉ vì không khí ấm cúng của gia đình mà sinh ra suy nghĩ muốn kết hôn, thậm chí là có con. Thực sự quá đáng sợ rồi."
Nghĩ đến đây, Trần Hán Thăng lập tức quay mặt đi hướng khác, không còn nhìn Thẩm Ấu Sở nữa.
Thẩm Ấu Sở không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trần Hán Thăng dường như đột nhiên tức giận. Lẽ nào là bởi vì Tiểu A Ninh vừa rồi đã so sánh hắn với con lợn nái già sao?
Trần Hán Thăng lúc này mới cảm thấy mình giống như Đường Tăng trong Tây Du Ký, chỉ khác là Đường Tăng thì một lòng muốn đi lấy kinh, còn Trần Hán Thăng chỉ là muốn vui đùa, nhưng "tâm phật" của cả hai người cũng kiên định như nhau.
Tương tự như vậy, Thẩm Ấu Sở giống như Quốc vương của Nữ nhi quốc một lòng muốn gả cho Đường Tăng.
"Tớ coi cậu là bạn học, nhưng cậu lại muốn làm vợ của tớ, lại còn muốn dùng gia đình để ràng buộc người ta?"
Trần Hán Thăng đang lẩm bẩm thì cảm thấy sau lưng mình bị đẩy nhẹ.
"Gì vậy?"
Trần Hán Thăng tức tối hỏi, đương nhiên hắn cũng thấp giọng nói, lo lắng sẽ đánh thức A Ninh.
Thẩm Ấu Sở đưa điện thoại cầm tay cho hắn. Mặc dù ở đây không có tín hiệu nhưng vẫn có thể nhập chữ.
Thẩm Ấu Sở viết ba chữ trên màn hình: "Tớ xin lỗi."
Trần Hán Thăng nhập tiếp: "Tại sao phải xin lỗi?"
Sau khi đọc xong, Thẩm Ấu Sở lại gõ thêm một dòng: "Lúc trước cậu nói khi tâm trạng không vui, tớ xin lỗi thì cậu sẽ cảm thấy tốt hơn."
Trần Hán Thăng nhớ rằng trước đây có lầm hắn đã trêu chọc Thẩm Ấu Sở: "Tâm trạng tớ không được tốt. Mặc dù không liên quan gì đến cậu, nhưng cậu có thể xin lỗi tớ được không?"
Cuối cùng, Thẩm Ấu Sở thậm chí còn ngu ngốc xin lỗi để khiến Trần Hán Thăng "có tâm trạng tốt hơn" .
Giờ đây trong hoàn cảnh này, Trần Hán Thăng đang rối bời, liếc nhìn Thẩm Ấu Sở. Ánh sáng màn hình màu xanh lam của điện thoại cầm tay chiếu vào khuôn mặt của Thẩm Ấu Sở, có chút oan ức và thêm cả chút bối rối.
"Ngủ đi, tớ không sao."
Trần Hán Thăng nói. Hắn không dám giao tiếp nữa, vì sợ rằng lòng quyết tâm như thép của hắn sẽ vô tình bị nung chảy.
Tuy nhiên, Thẩm Ấu Sở lại đẩy hắn một lần nữa.
"Câu lại làm gì nữa?"
Trần Hán Thăng có chút không kiên nhẫn.
Thẩm Ấu Sở cẩn thận đưa điện thoại cho hắn.
Trần Hán Thăng liếc nhìn nó. Bên trên màn hình viết: "Trưa nay cậu đã nôn ra, buổi tối lại không ăn gì. Tớ đi nấu cho cậu một ít cháo, được không?"
"Không ăn, tớ hết đói rồi."
Trần Hán Thăng kìm nén cảm xúc bên trong.
Thẩm Ấu Sở lại gõ một tin nhắn khác rồi đưa cho hắn.
"Cậu không cần dậy đâu. Nấu xong tớ sẽ mang đến, cậu ngồi trên giường ăn, được không?"
Giọng điệu chứa đựng sự khẩn cầu.
Trần Hán Thăng im lặng đọc hết, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Ấu Sở.
Cô đã ngồi dậy rồi, chỉ cần Trần Hán Thăng gật đầu, Thẩm Ấu Sở lập tức xuống bếp giúp Trần Hán Thăng nấu cháo rồi mang qua đó.
"Này ! ! !"
Trần Hán Thăng thở dài một hơi. Hắn cũng ngồi dậy, từ từ đến gần Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở ngây người ra nhưng cũng không né tránh, để Trần Hán Thăng cắn nhẹ lên khuôn mặt mịn màng của cô.
"Này, cái đồ yêu quái vừa đáng ghét lại đáng yêu nhà cậu, đừng hòng lay động được trái tim của tớ!"