Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 332 - Chương 332: Mấy Người Cứ Việc Khóc, Tôi Ngủ

Chương 332: Mấy người cứ việc khóc, tôi ngủ Chương 332: Mấy người cứ việc khóc, tôi ngủ

Rượu trái cây tự ủ của Đại Lương Sơn rất nặng đô, Trần Hán Thăng uống khá nhiều, tất nhiên xỉn quắc cần câu, nói ngọng, bước đi chân thấp chân cao. May có Vương Tử Bác không uống rượu cõng hắn về nhà.

Khi ra khỏi nhà ông bác, chú rể cố ý đưa tới cửa, cúi đầu biểu đạt cảm tạ: "Cảm ơn anh đại học, buổi tối đến phòng của tôi uống rượu đi.”

“Không . . . không uống.”

Trần Hán Thăng mơ màng xua tay:

“Rượu này say quá, hôm nào cậu có cơ hội đi ra núi lớn này tôi sẽ mời cậu uống rượu.”

”Cha . . . không cho tôi ra ngoài.”

Chú rể trẻ khổ sở nói, anh ta hiểu Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác là từ bên ngoài đến, trong mắt anh ta chất chứa khát khao.

Trần Hán Thăng cười cười không nói chuyện, Vương Tử Bác nhìn thoáng qua bạn tốt của mình. Trần Hán Thăng có thể giúp chú rể, hắn hoàn toàn có năng lực này.

Vào lúc thế này, nếu Trần Hán Thăng vẫy tay nói: "Tôi tên Trần Hán Thăng, qua Tết đi Học viện Tài chính của Kiến Nghiệp, tôi sẽ dẫn cậu đi xem thế giới phồn hoa này.”

Nói xong ném cho một tấm danh thiếp thì siêu ngầu, như trong phim truyền hình.

Nhưng Trần Hán Thăng chỉ vỗ đầu của Vương Tử Bác:

“Không đi sao? Đi nào, khởi giá!”

“Cứ đi như vậy sao?”

Vương Tử Bác có chút không xác định, cơ hội tốt như vậy nếu không làm màu thì tiếc qua.

Trần Hán Thăng say mèm nói:

“Mày muốn ở lại qua đêm hả? Đi cho bố, khởi giá!”

Vương Tử Bác thế này mới cất bước rời đi, thầm nghĩ ý tưởng của Tiểu Trần luôn khó nắm bắt, vốn tưởng cậu ấy xem trọng chú rể, còn đi lên chắn rượu giúp, kết quả phủi mông rời đi không lưu luyến.

Thẩm Ấu Sở theo bên cạnh, thỉnh thoảng dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán Trần Hán Thăng. Rượu trái cây nhà tự ủ này có thêm chút đồ bổ lấy trong núi, sức khỏe của Trần Hán Thăng khá tốt, thời tiết dưới không độ mà uống chảy mồ hôi.

Bé A Ninh dẫn theo chú cún nhảy nhót theo sau.

. . .

Về nhà, Vương Tử Bác thấy bà vẫn giống như trước kia ngồi trên ghế gỗ trong sân, tay chống gậy, phần tay cầm đã bị vuốt ve bóng loáng, con mèo mập ngoan ngoãn nằm bên chân bà.

Bà không đi tham gia hôn lễ, nhìn thấy Trần Hán Thăng uống say cũng không có bất cứ hành động, chỉ ung dung nhìn rồi quay đầu nhìn chân trời xa, trong những đám mây nhiều lớp kia dường như cất gia hồi ức năm tháng.

Bà giống như vị cao nhân lánh đời, ít khi biểu lộ ra cảm xúc, lúc vui vẻ nhất đại khái là nhìn thấy Thẩm Ấu Sở đi học đại học bình an về nhà.

“Có khi nào bà có bí tịch võ học không nhỉ?” Vương Tử Bác nhủ thầm.

“Bà!”

Bé A Ninh ngoan ngoãn nhào lên chân của bà.

Bà nhẹ vuốt tấm lưng nhỏ của A Ninh.

“Thả . . . thả tao xuống.”

Trần Hán Thăng dọc đường đi luôn rên rỉ đòi ói lúc này đột nhiên vỗ lưng Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác hỏi:

“Mày không ngủ hả? Thẩm Ấu Sở đã đi lấy nước cho mày rửa mặt.”

Trần Hán Thăng lắc đầu, nói:

“Tao mang quà cho bà.”

“Quà gì, thuốc bổ hả?”

Vương Tử Bác hỏi:

“Tao có thấy mày mua đâu.”

"Không phải."

Trần Hán Thăng rơi xuống đất hơi đứng không vững, Vương Tử Bác dìu hắn từng bước đi hướng bà.

Thẩm Ấu Sở bưng thau nước sạch đến, hơi thắc mắc Trần Hán Thăng định làm gì. A Ninh cũng ngửa khuôn mặt nhỏ, mắt to chớp chớp.

“Bà . . . bà ơi, hôm nay bà không đi tham gia hôn lễ, nhưng con không quên."

Trần Hán Thăng đầu tiên là vuốt túi phải của áo khoác da, dường như không tìm được, lại sờ túi bên trái, vẫn không tìm ra.

Cuối cùng, Trần Hán Thăng bỗng cười to:

"Tìm được!"

Trần Hán Thăng lấy một viên kẹo cưới màu đỏ trong túi quần bỏ ra.

Vương Tử Bác đến gần nhìn:

“Tao còn tưởng là thuốc tiên gì, làm cho cố vô, như pháo bắn con muỗi.”

Loại kẹo cưới trái cây này chất lượng bình thường, hiện giờ bên Cảng Thành kết hôn cấp bậc cao chút sẽ dùng hiệu khỉ lông vàng.

“Không phải thuốc tiên.”

Trần Hán Thăng lè nhè nói:

“Nhưng . . . mày có nhớ tới không?”

Vương Tử Bác phản bác:

“Kẹo cưới thôi mà, nếu bà thích ăn thì tao chạy về lấy mấy chục viên ngay đây.”

“Xì, tức là không nghĩ tới chứ gì.”

Trần Hán Thăng dùng ngón tay không quá linh hoạt xé giấy gói kẹo, kẹo cưới bị đè ép quá lâu đã bể làm đôi.

“Ăn . . . ăn kẹo, dính chút không khí vui mừng.”

Trần Hán Thăng thở ra mùi rượu, đưa nửa viên kẹo cưới đến bên miệng bà.

Bà hoàn toàn không ngờ Trần Hán Thăng sẽ nhớ mang kẹo cưới cho mình, nếp nhăn trên mặt bà chồng lên nhau, mí mắt dày nặng rũ xuống, mắt nhìn chăm chú vẻ hiếu thảo và chân thành trên mặt Trần Hán Thăng, bà hé miệng ngậm vào nửa cục kẹo.

Bé A Ninh không kiềm được nuốt nước miếng, rõ ràng vừa rồi cô bé ăn rất nhiều, nhưng cảm thấy cục kẹo này đặc biệt khác.

“Bà ơi, ngọt không?”

Trần Hán Thăng ngồi xổm dưới đất, ngửa mặt lên hỏi.

Bà ít nói chuyện gật đầu đáp:

“Ngọt.”

Bé A Ninh nghe vậy bật cười:

“Bà thích ăn kẹo.”

Thẩm Ấu Sở cũng cười, dịu dàng mê người.

Vương Tử Bác vốn hậm hực, rồi không hiểu sao cũng cười.

Bà rốt cuộc nở nụ cười, có loại cảm xúc đặc biệt lan tỏa.

“Bà, còn . . . còn có một việc con muốn nói với bà.”

Trần Hán Thăng chống mặt đất đứng lên, Thẩm Ấu Sở tri kỷ lại gần nâng hắn.

Trần Hán Thăng nhìn chăm chú cô gái bên cạnh mình, qua một lúc khẽ nói:

“Cô ấy ngẩng cao đầu trong trường, bà biết không?”

Bà sửng sốt, lặng lẽ nhìn Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở.

Vương Tử Bác nghe không hiểu ý tứ này, bé A Ninh đột nhiên cảm thấy không khí có chút nghiêm túc.

Mặt Trần Hán Thăng đỏ bừng hơi kích động nói:

“Bà lo cô ấy quá đẹp nên dặn Thẩm Ấu Sở luôn cúi đầu, giờ thì không cần nữa, cô ấy có thể thoải mái ngẩng cao đầu, không ai dám giở trò lưu manh trước mặt cô ấy, huýt sáo cũng không được.”

"Tất cả điều này."

Trần Hán Thăng vỗ ngực mình:

“Là con làm, cô ấy sẽ không còn bị người xem thường, cũng không cần tự ti như vậy nữa, cuộc sống sau này của cô ấy, con . . . ọe ọe ọe!”

Câu này chưa nói xong, Trần Hán Thăng đột nhiên ói ra, uống rượu nặng đô thì không nên dao động cảm xúc quá mạnh.

Trần Hán Thăng ói một bãi, ói hết những gì ăn được lúc trưa, ói ra nước trong bao tử. Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh vuốt lưng, lau miệng, trong mắt hoa đào tràn ngập đau lòng và trách cứ.

Trần Hán Thăng ói xong thân thể dễ chịu hơn, nhưng ý thức dần dần mơ hồ.

"Không, không nói nữa, đi ngủ đây.”

Trần Hán Thăng thở hổn hển tìm giường, Thẩm Ấu Sở dìu hắn vào phòng mình, cô phải tự mình chăm sóc mới an tâm.

May mà Thẩm Ấu Sở lúc bình thường ngủ chung với bé A Ninh nên giường đủ lớn.

Lúc cởi giày giúp Trần Hán Thăng, A Ninh đột nhiên bối rối hoảng hốt chạy vào, giọng nghẹn ngào:

“Chị, bà khóc.”

Thẩm Ấu Sở nghe thế vội đắp chăn lên người Trần Hán Thăng rồi lật đật chạy ra sân.

Bà thật sự khóc, khi nhìn Thẩm Ấu Sở thì bà khóc càng đau lòng.

“Bà ơi, sao khóc vậy?”

Thẩm Ấu Sở lau nước mắt cho bà, chính cô cũng không kiềm được rơi nước mắt.

“Bà không buồn, bà vui lắm.”

Bà dùng đôi tay thô ráp mà gầy gò nắm tay Thẩm Ấu Sở:

“Ngày xưa cha mẹ của con đi sớm, con lại xinh đẹp, tính cách chất phác, bà lo con ra ngoài bị người xấu khi dễ nên cứ bắt con không được ngẩng đầu."

“Nhưng trên đời có phụ huynh nào muốn cho con cháu cúi đầu, có phụ huynh nào muốn cho con cháu chịu khổ, có phụ huynh nào nhẫn tâm được như vậy? Số con khổ cũng là do bà hại.”

Bà vừa khóc vừa nói ra hết ý tưởng ẩn sâu đáy lòng.

“Bà, không ai khi dễ con.”

Thẩm Ấu Sở lắc đầu, nước mắt lóng lánh lăn trên khuôn mặt trắng nõn, từng giọt rơi xuống đất. Chó và mèo không nghịch nữa, yên lặng nhìn chăm chú chủ nhân của mình.

“Con ở trong trường học tốt lắm, mỗi ngày đi học và làm việc, nhưng luôn nhớ bà. Tiểu Trần rất tốt với con, cậu ấy không nỡ để con tự đi về nhà.”

Thẩm Ấu Sở không ngừng lau nước mắt của bà.

Bé A Ninh cũng khóc, cô bé không biết tại sao mình phải khóc, nhưng bà và chị khóc làm cô bé không kiềm được nước mắt rơi.

“Bà biết, năm ngoái lần đầu tiên cậu ta đưa con về thì ta biết rồi, nếu không thì tại sao người ta cất công xa mấy nghìn cây số đưa con về.”

Bà hít cánh mũi, vươn hai tay nâng khuôn mặt Thẩm Ấu Sở lên:

“Chỉ cần con sống tốt thì bây giờ bà chết cũng yên lòng.”

Vương Tử Bác nhìn ba bà cháu ôm nhau khóc, mí mắt cũng sưng lên theo, không tự chủ được nhớ tới cha mẹ.

Lúc tiểu học cha mẹ bán dưa muối, đặc biệt thích bán dọc theo bên đường, như vậy sẽ đắt khách hơn, nhưng Vương Tử Bác cảm thấy rất mất mặt, bởi vì tan học luôn gặp họ.

Rốt cuộc có một ngày, Vương Tử Bác không kiềm được cãi nhau với cha mẹ, mắng bọn họ vô dụng, không thể giống như Tiểu Ngư Nhi hoặc là Tiểu Trần có cha mẹ đều là nhân viên công chức của chính phủ, được giáo viên nhìn với con mắt khác.

Tối hôm đó cha đánh mình một trận, mẹ ở trong phòng lặng lẽ khóc.

Về sau trên con phố đó không còn thấy cha mẹ bán dưa muối nữa, mặc dù bán ở phố đó kiếm được nhiều tiền nhất.

“Mình đúng là súc sinh!”

Vương Tử Bác càng nghĩ càng khổ sở, đi ra ngoài cửa bắt đầu rơi nước mắt.

Nhưng người khởi xướng Trần Hán Thăng thì ngủ say sưa, dường như đang nằm mơ, hai chân không tự giác đá đạp.

“Chưa ăn cơm hay gì, bóp chân không có sức gì hết, lần sau tôi không đến hội sở của mấy người nữa, ấn mạnh lên!”

Bình Luận (0)
Comment