"Tiểu Trần, cô dâu đẹp thật."
Vương Tử Bác không dám làm Tây Môn Khánh, chỉ cảm thấy cô gái đẹp như cô dâu nếu ở trong đại học thì sẽ được nhiều con trai theo đuổi, kết quả gặp đối tượng như vậy, trong lòng của cậu ấy chua lè.
"Đẹp thật."
Trần Hán Thăng lại suýt lôi ra Thương Nghiên Nghiên làm đơn vị đo nhan sắc, nhưng ngẫm lại Vương Tử Bác không quen Thương Nghiên Nghiên nên từ bỏ ý tưởng này.
"Tử Bác, nếu mày chú ý quan sát thì thấy gen của thôn này rất tốt. Không bàn tới Thẩm Ấu Sở và cô dâu trẻ tuổi, thậm chí bé A Ninh còn nhỏ, thật ra mấy cô vợ vừa kết hôn vài năm đều rất xinh đẹp."
Vương Tử Bác vừa rồi luôn giữ cái giá "Học sinh chuyên sâu", bây giờ thừa dịp náo nhiệt mới ngẩng đầu quan sát. Đúng thật, nữ giới trẻ tuổi trong phòng tuy mặc đồ đều là áo bông may thủ công, phồng to trông hơi quê mùa, nhưng nhìn khuôn mặt thì ước gì móc tiền ra mua vài bộ đồ mới cho các cô ăn diện.
Ngoài ra xem cổ tay và cổ thì dáng người không mập, nhưng chồng của họ thì trông ngu đần.
Vương Tử Bác càng nhìn càng cảm thấy rối rắm, không kiềm được nói:
"Chú rể không xứng với cô dâu."
Người đàn ông có khi rất kỳ lạ, tuy Vương Tử Bác cảm thấy bạn tốt chân đứng hai thuyền, ôm Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở một lúc là rất quá đáng.
Nhưng nếu có người nói với Vương Tử Bác:
"Trần Hán Thăng là kẻ không chung thủy, ăn trong bát nhìn trong nồi, cậu đừng làm bạn với tên đó."
Vương Tử Bác nhất định sẽ cảm thấy người này là đồ ngốc.
Nếu kêu Vương Tử Bác làm bạn với chú rể, bảo với cậu ấy rằng:
"Mặc dù chú rể này lôi thôi, không có tài gì nhưng rất chung thủy với tình yêu, kết bạn với người ta đi."
Vương Tử Bác tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nghe thấy Vương Tử Bác trực tiếp nói ra cái nhìn với cô dâu chú rể, Trần Hán Thăng nhíu mày nói:
"Xứng hay không thì không phải từ mày định đoạt, cho dù thật sự không thích hợp cũng đừng nói trong hôn lễ của người ta."
"Tao chỉ phàn nàn hai câu với mày thôi."
Vương Tử Bác nói nhỏ:
"Lúc trước mày xem chương trình truyền hình, thấy người chủ trì xinh đẹp liền muốn kết hôn với họ. Tao tham gia hôn lễ cảm thấy cô dâu đẹp, tiếc cho hoa tươi cắm trên bãi phân trâu không được à?"
"Được được."
Trần Hán Thăng cười nói:
"Hay là mày ở lại luôn đi, Thẩm Ấu Sở còn có mấy chị em họ chưa kết hôn, nếu bọn họ tìm được một sinh viên làm chồng chắc rất vui."
Vương Tử Bác bất mãn nói:
"Mày kích tướng cái gì, có khi được đấy."
Trần Hán Thăng quan sát khuôn mặt phẫn uất của Vương Tử Bác, cười tủm tỉm nói:
"Để tao đoán suy nghĩ của mày, có phải là cảm thấy chọn Hoàng Tuệ rất chịu thiệt, cô ta không quá đẹp, còn thích tiêu tiền, còn từng ở chung với . . ."
"Nói mò cái gì, chị Tiểu Tuệ là sinh viên tốt nghiệp, tụi tao ở chung phù hợp tam quan, có đề tài nói chuyện, tinh thần sung sướng."
Vương Tử Bác sẽ không thừa nhận vừa rồi trong lòng nảy ra ý tưởng so bì như vậy, không ngờ bị Trần Hán Thăng nắm bắt được ngay.
"Dữ dội, khiếp sợ, khủng hoảng."
Trần Hán Thăng giơ ngón cái lên, tiếp đó lắc đầu nói: "Thật ra tao vẫn cảm thấy tam quan là thứ rất hư ảo, khó mà hiểu rõ nghĩa được."
Hai người tán dóc, bên kia thì hỗn lễ vẫn diễn ra náo nhiệt. Quá trình ăn cưới của cả nước đều như nhau, chủ nhà bận rộn nhất, quần chúng đưa quà cưới đến thì lo ăn cơm tám chuyện, đương nhiên có họ hàng quan hệ đặc biệt tốt sẽ giúp một tay.
Thí dụ như Thẩm Ấu Sở và mấy cô gái đã chủ động quét dọn vụn pháo ở bên ngoài.
"Có gì mà khó hiểu, tam quan từ mặt chữ là thế giới quan, giới trị quan cùng nhân sinh quan giống nhau, người yêu như vậy mới có thể sống cả đời."
Vương Tử Bác tiếp tục đề tài nói chuyện vừa rồi, hiếm có tìm được thứ Trần Hán Thăng không hiểu.
Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ nói:
"Tao luôn cảm thấy chữ tam quan rất Tây hóa, cũng rất ảo. Ở trong mắt của tao thì sinh hoạt như Lão Trần và Lưong thái hậu khá tốt, bọn họ là bình thường củi gạo dầu muối tương giấm trà, theo như cách nói của mấy người là tam quan của hai người gần như không chung một đường, nhưng không ảnh hưởng bọn họ kết hôn sinh con, nuôi nấng tao lớn lên, và làm bạn đến già."
"Tử Bác, chúng ta đều là người bình thường."
Trần Hán Thăng giẫm mạnh chân làm tro bụi dưới đất bay lên:
"Có thể đội trời đạp đất, cũng có thể xảo trá âm hiểm, có thể làm quân tử thành thực, cũng có thể trong miệng không có nửa câu nói thật, nhưng nhất định không bay, người bay lên là tự lừa dối mình. Hoàng Tuệ là như thế, chán nhất."
Vương Tử Bác đang nghe có điều cảm ngộ, không vui nói:
"Mày đừng suốt ngày lôi chị ấy ra ví dụ."
"Biết làm sao được, người ở xung quanh tao chỉ có cô ta là giả vờ nhất, còn là bạn gái của mày."
Trần Hán Thăng cười nói:
"Nếu mày không hiểu thì hãy nghĩ về sinh hoạt của cha mẹ mày. Mùa đông lúc chúng ta học tiểu học, bên ngoài lạnh đến mức rơi băng vụn, chú Vương và dì Lục vẫn bán dưa muối trên vỉa hè, mày kêu 'nữ hiệp tam quan' Hoàng Tuệ làm thử như vậy xem."
"Xì."
Trần Hán Thăng xì một tiếng khinh miệt chấm dứt đề tài, cầm bát lên rót đầy rượu.
Vương Tử Bác hỏi:
"Mày muốn làm gì?"
Trần Hán Thăng hếch cằm:
"Chú rể trẻ bị người chuốc rượu, tao đi giúp ngăn vài ly."
Vương Tử Bác ngước đầu lên, chú rể khuôn mặt khờ khạo uống đến đỏ mặt, trên cổ áo bộ đồ tây giá rẻ ướt đẫm, chân lảo đảo sắp gục.
Vương Tử Bác khuyên can:
"Bỏ đi, mày có quen biết gì người ta đâu, giúp đỡ việc này làm cái gì?"
"Đây là điểm khác nhau giữa tao và mày."
Trần Hán Thăng vỗ đầu Vương Tử Bác:
"Mày là lúc nên làm gái thì hạ tiện, lúc nên vui vẻ tùy ý thì tự trọng thân phận, lúc nên hỗ trợ thì đứng nhìn, lúc nên lạnh lùng vô tình thì mềm lòng."
"Đệt!"
Vương Tử Bác bị nói khó chịu, cầm lấy bát cũng đổ đầy một nửa, nhưng bị Trần Hán Thăng ngăn cản.
"Mày đừng uống, rượu trái cây này rất nặng đô, tao đoán tao cũng sắp say."
Trần Hán Thăng lấy nửa bát rượu của Vương Tử Bác đổ hết vào bát của mình:
"Tao hơn 50kg, Thẩm Ấu Sở và con nhóc kia khiêng không nổi, mày nhớ dìu bố về,."
Trần Hán Thăng nói xong bưng một bát rượu đi vào đám đông, đẩy mở mấy họ hàng vây công chú rể, lớn tiếng nói: "Ai khi dễ chú rể trẻ nhà tôi, không cho ăn hiếp người ta còn nhỏ. Nào nào nào, chúng ta nốc hai bát trước đi."
"Anh đại học."
Chú rể nhỏ tuổi bị dồn vào góc tường uống rượu, thấy có người mở miệng bảo vệ mình, còn là anh trai trẻ tuổi buổi sáng giúp chính mình thì cảm động suýt khóc.
Giọng của Trần Hán Thăng rất vang dội, trong và ngoài nhà đều nghe được. Thẩm Ấu Sở đang quét sân đứng thẳng lên, phát hiện Trần Hán Thăng đang cụng rượu với thân thích khác.
"Giỏi!"
Trong tiếng vỗ tay của đám bà con, Trần Hán Thăng một hơi uống cạn, còn đắc ý lật ngược đáy bát, biểu hiện không có một giọt rượu rơi xuống.
Thẩm Ấu Sở nhìn một hồi bỗng nở nụ cười dịu dàng. Ánh mặt trời mùa đông quý giá thừa dịp giữa trưa chiếu xuống vài tia, chó con luôn bị Trần Hán Thăng khi dễ không biết từ khi nào chạy đến đây, vẫy đuôi chạy nhảy.
Vương Tử Bác nhìn những cảnh tượng này, đột nhiên thở ra một hơi: "Tao cũng muốn làm cặn bã."
Vương Tử Bác vừa lẩm bẩm vừa tính đổ rượu ra uống, nhưng từ bên cạnh vươn ra một bàn tay nhỏ ngăn cản.
Là bé A Ninh.
Cô bé chu môi nhỏ nói:
"Anh trai vừa rồi nói không cho anh uống."
"Con nít mà cũng muốn quản anh mày hả?"
Vương Tử Bác làm dữ nhưng A Ninh không sợ, cậu ấy chán nản ôm cô bé lên ghế.
"Nhóc muốn ăn cái gì, anh của bé đang chè chén với người ta, để anh Tử Bác đút cho bé ăn."