Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 330 - Chương 330: Một Đóa Hoa Trong Núi

Chương 330: Một đóa hoa trong núi Chương 330: Một đóa hoa trong núi

"Này, sao mày chơi đoán tiền xu khác với người ta thế?"

Vương Tử Bác chưa từng thấy chiêu này bao giờ:

"Trước kia chỉ chơi đoán mặt trái mặt phải thôi, làm gì có vụ đoán sản xuất vào năm mấy?"

"Chưa gặp là vì mày chưa thấy, chỉ có thể nói là kém kiến thức, dám chơi dám chịu."

Trần Hán Thăng nhét tiền xu vào túi của bé A Ninh:

"Anh Tử Bác cho em mua kẹo ăn đấy, mau cảm ơn đi."

A Ninh rất ngoan, trong trẻo nói:

"Cảm ơn anh Tử Bác."

"Cảm ơn làm gì, có phải tiền của anh đâu."

Vương Tử Bác biết mình không chơi lại Trần Hán Thăng, lầu bầu hai câu.

Bà lớn tuổi, cộng thêm không biết nói gì với người trẻ tuổi, híp mắt nhìn một lúc rồi chống gậy đi về nghỉ.

Ông bác nghe Trần Hán Thăng đồng ý ở lại thì tỏ ra rất vui vẻ, xoa bàn tay khô cứng, nói bằng ngôn ngữ địa phương rồi về.

"Ông ấy nói cái gì?"

Đây là Vương Tử Bác hỏi, thật ra Trần Hán Thăng không có hứng thú, hắn lại bắt lấy chó con, chà đạp nó.

"À thì . . . ông nói."

A Ninh vừa giải thích vừa nhìn anh Hán Thăng, sợ con cún bị anh ấy lỡ tay đập chết.

"Ông bác nói ngày mai con gái của ông kết hôn, có lẽ sang năm liền đến lượt chị, ông phải chuẩn bị rượu ngon."

Vương Tử Bác nghe vậy thì phản ứng lại mình đã hỏi đề tài khó xử, Trần Hán Thăng không muốn xác định thân phận bạn gái thì làm sao nghĩ tới kết hôn chứ.

Vương Tử Bác nhanh chóng tìm một giải thích hợp lý:

"Con gái của ông bác bao nhiêu tuổi? Có lẽ đã đến tuổi thành hôn, chị của em còn đang đi học."

"Không đúng đâu."

Bé A Ninh không hiểu suy nghĩ phức tạp của người lớn, nghiêng đầu nhỏ nói:

"Chị hai nhỏ hơn chị em nữa, mới mười tám tuổi."

"Cái gì? Mười tám tuổi đã kết hôn sao?"

Vương Tử Bác ngây ra một lúc, mới chỉ vừa trưởng thành thôi.

"Có gì lạ đâu."

Trần Hán Thăng luôn im lặng bỗng xen lời:

"Bạn học nữ thời cấp 2 của chúng ta có một số không học lên cấp 3, ở bên ngoài làm công hai năm thì về nhà coi mắt kết hôn, hiện tại hai mươi tuổi không chừng có con rồi."

Vương Tử Bác trầm giọng nói:

"Cái này đúng, nghỉ hè về nhà tao có gặp một người, lúc ấy chút không dám tin tưởng. Mày nhớ Đặng Thúy Thúy hồi cấp 2 không?"

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Hoàn toàn không ấn tượng."

Kế tiếp hai người thảo luận về bạn học cũ, chủ yếu là Vương Tử Bác nhớ lại. Bạn thời cấp 3 thì còn nhớ, bạn học cấp 2 cần nhắc nhiều thì Trần Hán Thăng mới loáng thoáng nhớ ra.

Đương nhiên, đề tài nhàm chán "Kết hôn" cứ như thế bị Trần Hán Thăng kéo lệch hướng.

Vương Tử Bác càng nói càng hào hứng, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ thời cấp 2, 3 là cậu ấy sẽ hưng phấn vỗ đùi.

Bé A Ninh nghe không hiểu những chuyện đó, nằm trên chân Thẩm Ấu Sở lim dim ngủ.

Thẩm Ấu Sở thì một bàn tay vuốt tóc của A Ninh, tay kia không ngừng thêm củi vào lò nấu, giữ nhiệt độ trong phòng bếp nhỏ. Ánh sáng đỏ chập chờn làm nổi bật mặt mày Thẩm Ấu Sở chứa đựng tuổi xuân dịu dàng.

Buổi tối, Thẩm Ấu Sở trải giường giúp, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác ngủ chung giường, Vương Tử Bác còn lẩm bẩm không dứt.

Trần Hán Thăng ngẫu nhiên phụ họa hai câu, trong lòng suy nghĩ dù sao là anh em tốt chơi từ nhỏ tới lớn, hai năm liên tục cùng mình đến Xuyên Du, dù biết rõ về nhà trễ sẽ bị dì Lục đánh chửi nhưng cuối cùng vẫn mặc nhận.

"Tiểu Trần."

Vương Tử Bác thấy Trần Hán Thăng thật lâu không lên tiếng, hỏi một câu:

"Mày ngủ chưa?"

Trần Hán Thăng nói:

"Có gì thì nói đi."

"Rốt cuộc mày định xử lý hai cô gái Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở như thế nào? Chẳng lẽ định cưới hết sao?"

Vương Tử Bác bỗng hỏi, cậu ấy không quên đề tài lúc trong phòng bếp nhỏ.

"Cái gì?"

Trần Hán Thăng dường như không nghe rõ.

"Mày định xử lý Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở như thế nào? Chẳng lẽ định cưới hết sao?"

Vương Tử Bác lại lặp lại một lần.

"Không phải, câu trước nữa."

"Mày ngủ chưa?"

"Ngủ rồi, đừng phiền bố."

······

Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác bị đánh thức sớm đi tham gia hôn lễ nhà ông bác.

Nhưng trọng điểm của hai người khác nhau. Vương Tử Bác cảm thấy người dân nơi đây thật sự rất thuần phác, bọn họ nhìn mình với ánh mắt vừa tò mò vừa thân thiện. Lúc Vương Tử Bác gật đầu chào, người lớn hay con nít đều ngại ngùng còn hơn cậu ấy, bọn họ xấu hổ quay đầu đi.

Người nhà của ông bác đặc biệt khách khí, cách đoạn thời gian còn có người chạy lại hỏi bằng tiếng phổ thông lơ lớ:

"Sinh viên, đói không? Muốn ăn chút gì lót bụng không?"

Trước kia Vương Tử Bác ở nhà hay trong trường đều vô hình, đột nhiên nhận được chú ý thì cảm thấy không quen, nên vội xua tay từ chối ý tốt của người khác, hỏi nhỏ Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh:

"Tiểu Trần đâu?"

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng đáp:

"Cậu ấy đi xem cô dâu."

"Đi thật hả trời."

Vương Tử Bác ngẩn ngơ, Trần Hán Thăng thật sự là không thèm xem mình như người ngoài.

Không bao lâu sau Trần Hán Thăng lại chạy trở về, há mồm thở đầy mùi rượu:

"Ôi mợ, rượu trái cây ở đây ủ độ cồn nặng quá, tao uống có hai ly đã chóng mặt."

Thẩm Ấu Sở rót chén trà đưa qua:

"Sao cậu uống rượu?"

Trần Hán Thăng uống hết trà nóng, lau miệng nói:

"Thì tại phong tục chỗ các cậu chứ sao, cô dâu bày tám bát rượu ngăn cửa, chú rể là em trai nhỏ tuổi còn hơn chúng ta, uống ba bát đã muốn ngất rồi. Tớ thích ôm bất bình thay người khác nên uống giùm hai bát."

Vương Tử Bác thấy náo nhiệt thì lòng ngứa ngáy:

"Cô dâu đẹp không Tiểu Trần?"

Trần Hán Thăng liếc xéo:

"Mới nãy kêu mày cùng đi xem cô dâu thì mày làm giá không chịu đi, bây giờ muốn biết đáp án, chờ đi, vợ chồng tân hôn sẽ đến kính rượu."

"Tao làm giá hồi nào."

Vương Tử Bác nói thầm một câu:

"Người ta đều cảm thấy chúng ta là sinh viên, mình làm khách ở đây, liều lĩnh đi xem cô dâu thì hơi mất hình tượng."

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười cười:

"May mà mày đi Khoa học Kỹ thuật Kiến Nghiệp, nếu là Massachusetts, Trái Đất phỏng chừng không chứa nổi mày."

Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, ông bác, con gái, con rể đến kính rượu. Vương Tử Bác nhanh chóng đứng thẳng.

Tuy cô dâu chỉ mặc váy đỏ bình thường, nhưng bởi vì đẹp tự nhiên, lại uống chút rượu, một ánh mắt một nụ cười đều xinh đẹp, chiếu sáng cả phòng khách.

Chú rể đúng là nhỏ tuổi, thậm chí có lẽ không rõ ý nghĩa kết hôn, ngơ ngác đứng kính rượu.

Chú rể nhìn thấy Trần Hán Thăng thì trên khuôn mặt mờ mịt tràn ra nụ cười vui vẻ:

"Anh đại học, cảm ơn lúc nãy uống rượu giúp tôi."

"Có gì đâu, tân hôn vui vẻ."

Trần Hán Thăng cười sang sảng, lại uống một bát.

Vương Tử Bác nhìn mà trong lòng chua xót, không phải vì hâm mộ thằng bạn thân khéo đưa đẩy, đến đâu đều làm thân ngay được, từ nhỏ Trần Hán Thăng đã như thế rồi.

Vương Tử Bác hâm mộ chú rể trẻ này.

Nhan sắc của cô dâu nếu ở Khoa học Kỹ thuật Kiến Nghiệp thì xứng là hoa khôi trường, đỉnh của chóp, thậm chí trong Đại học Đông Đại, trừ Tiêu Dung Ngư ra đại khái không bao nhiêu người đẹp hơn cô dâu.

Cô gái như vậy bởi vì bị giam cầm trong ngọn núi không ra ngoài được, đành phải gả cho một chú rể lôi thôi như vậy.

Nói thật lòng, Vương Tử Bác có chút cảm giác tự hào khi ở nơi trung bình toàn là trình độ tiểu học này, nếu không đã chẳng ra vẻ thanh cao.

Nhưng bây giờ nhìn đôi vợ chồng tân hôn này.

Nói sao đây, Vương Tử Bác bỗng nhớ đến Tây Môn Khánh, Võ Đại Lang cùng Phan Kim Liên.

Bình Luận (0)
Comment