Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329: Cách Đoán Tiền Xu Của Trần Thị

Chương 329: Cách đoán tiền xu của Trần thị Chương 329: Cách đoán tiền xu của Trần thị

Sau khi Thẩm Ấu Sở mua nước trở về, Trần Hán Thăng ngừng đề tài này. Vương Tử Bác biết rõ Trần Hán Thăng không muốn cho Thẩm Ấu Sở nghe thấy những việc này.

Dù chỉ là nằm mơ cũng không được.

"Mợ nó, Tiểu Trần trừ không thể chung thủy ra, chuyện gì đều suy xét chu đáo." Vương Tử Bác thầm nghĩ.

Trước khi ra sân bay Song Lưu, Vương Tử Bác kiên trì muốn đi trung tâm thương mại mua não bạch kim*, cậu ấy nhớ lời hứa năm ngoái.

(*) Tên của sản phẩm thuốc bổ

Thẩm Ấu Sở nói nhỏ:

"Sức khỏe của bà rất tốt, không thích ăn những thứ này, chớ lãng phí tiền."

"Kệ thằng đó đi."

Trần Hán Thăng không sao cả khoát tay:

"Lần trước cậu nói giúp cho bọn họ, phỏng chừng Tử Bác muốn cảm tạ."

Thẩm Ấu Sở cúi đầu, tay nắm ngón cái của Trần Hán Thăng, cô chỉ chuyển lời giúp, không ngờ hắn nể mặt cô nên trực tiếp đồng ý.

Thật ra Thẩm Ấu Sở nhìn người khoan dung hơn Trần Hán Thăng nhiều, Thương Nghiên Nghiên ở trong mắt cô là cô gái tốt, Hoàng Tuệ giỏi che giấu cũng được cô xem là người tốt.

Vương Tử Bác mua bốn hộp não bạch kim, nghe nói là đợt trị liệu thứ nhất, tiếp đó ba người bắt đầu quá trình đổi xe dài dòng, rốt cuộc đến cửa nhà Thẩm Ấu Sở lúc tám giờ mấy tối.

Phong cảnh nơi này giống như năm ngoái, nhiệt độ không khí rất thấp, thở ra từng luồng khói ngưng kết thành sương băng bên miệng, trên trời có vầng trăng sáng, phía dưới tuyết trắng đầy đất.

Cô bé A Ninh vẫn như cũ chạy tới ôm lấy Thẩm Ấu Sở, bà cụ vẫn điềm tĩnh giơ ngọn nến đứng ở đầu ngõ, Trần Hán Thăng có cảm giác "Năm trước như hôm nay", hắn hỏi nhỏ Vương Tử Bác:

"Mày biết hát bài 'yesterday once more' không?"

Vương Tử Bác gật đầu:

"Biết chứ, chúng ta học bài này hồi cấp 3, mày quên hả?"

Trần Hán Thăng không nhớ gì, lừa dối thằng bạn:

"Tao biết hát "Sao nhỏ", mày kêu tiếng cha đi tao hát cho nghe."

"Đệt, lại muốn ăn bớt tao hả!"

Hai người cãi chí chóe bước vào sân nhỏ nhà Thẩm Ấu Sở, cô nắm tay A Ninh, A Ninh thỉnh thoảng quay đầu nhìn Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, không sợ người lạ như năm ngoái.

"Chào bé A Ninh, còn nhớ anh Tử Bác không?"

Vương Tử Bác cúi người nói chuyện đúng chuẩn bắt chuyện của học sinh.

A Ninh xoe tròn mắt, gật đầu.

Trần Hán Thăng thì khác, trực tiếp bế A Ninh lên, giơ tay kia nhéo mặt của cô bé.

"A, mập chút, trên mặt cũng có thịt."

Trần Hán Thăng nâng lên xuống hai cái:

"Đợi Tết vừa lúc đưa đi bán."

Năm ngoái A Ninh còn gầy tong teo, trên khuôn mặt nhỏ chỉ có thể nhìn thấy mắt to, năm nay đại khái là dinh dưỡng phong phú, lông mày rậm, khuôn mặt cũng hồng nhuận, mũi và miệng nẩy nở.

"Anh Hán Thăng."

Một năm không gặp đã bị ôm vào trong ngực, A Ninh có chút ngượng ngùng.

"A?"

Trần Hán Thăng có chút kỳ lạ, con nít thường không nhớ lâu, hỏi:

"Sao nhóc nhớ anh?"

A Ninh sẽ không nói dối: "Bà bà nói, trong nhà có thịt ăn, đều nhờ anh."

"À."

Trần Hán Thăng nhìn bà chống gậy đi đằng trước, quay đầu cười tủm tỉm nói:

"Chuyện này phải cảm ơn chị, anh không bao giờ quản những việc nhỏ này."

. . .

Trang trí trong sân không có gì thay đổi, Trần Hán Thăng nương theo ánh trăng quan sát, đột nhiên nghe thấy hai tiếng chó sủa gâu gâu, một con thú nhỏ bốn chân màu xám từ trong góc chui ra.

Trần Hán Thăng nhớ ra trong nhà Thẩm Ấu Sở dường như còn nuôi một con chó.

"Đừng ồn!"

Bé A Ninh đang ở trong ngực Trần Hán Thăng trở nên rất dũng cảm, giãy giụa nhảy xuống đất, chống nạnh đứng che trước mặt hắn và Vương Tử Bác, bảo hộ bọn họ.

Chó con nhìn thấy chủ nhân đứng ở đằng trước, rên ư ử nhưng không làm gì khác, tò mò nhìn chằm chằm hai người lạ.

"Con chó này, năm ngoái bố còn sờ mày!"

Trần Hán Thăng húyt sáo với con chó, sau đó đi vào nhà bếp nhỏ.

Bởi vì lo đi xe chứ không ăn cơm, Thẩm Ấu Sở buông xuống hành lý liền cột tóc lên, bắt đầu đốt lửa làm nóng.

Nơi này đều đốt bằng củi lửa, chốc lát sau trong nhà bếp nhỏ lượn lờ sương khói, nhưng ở bên trong rất ấm áp. Trần Hán Thăng ngại nóng cởi bỏ áo lông, mặc áo khoác da gọn gàng, con cún vừa rồi sủa hắn giờ bị hắn đè dưới đất ăn hiếp.

Trong sân còn có một con mèo tam thể, nó cũng muốn giúp vui, nhưng nhìn thấy đồng bạn thê thảm như thế thì chỉ dám nằm sấp dưới chân bà từ xa. Trần Hán Thăng mà nhấc chân là con mèo to lập tức cảnh giác đứng lên lui về phía sau hai bước.

Bà lớn tuổi ít ra ngoài, không biết nói gì với người trẻ tuổi, chỉ híp mắt nhìn.

Bé A Ninh tốt bụng y như Thẩm Ấu Sở, ban đầu nhìn thấy Trần Hán Thăng chơi đùa với cún thì còn thấy thú vị, về sau lại bắt đầu đau lòng, nhưng không dám khuyên, thân thể nhỏ bé ngồi xổm xuống giờ đầu chó an ủi, mắt chớp chớp nhìn anh trai, hy vọng hắn nhẹ tay.

Vương Tử Bác thầm nghĩ Tiểu Trần trời sinh xấu xa, rõ ràng cô bé đã nước mắt rưng rưng nhưng hắn còn cố ý giả vờ không thấy được. Vương Tử Bác đẩy nhẹ Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng đang chơi vui, không kiên nhẫn hỏi:

"Làm gì?"

Vương Tử Bác chỉ vào Thẩm Ấu Sở đang nấu cơm, Trần Hán Thăng ngước đầu lên. Trên thớt đặt một miếng thịt khô, Thẩm Ấu Sở đang chậm rãi cắt thành miếng mỏng.

"Có cái gì kỳ lạ, sinh hoạt của nhân dân đang dần tốt lên."

Trần Hán Thăng đáp trả một câu, con chó rốt cuộc bắt lấy cơ hội nhanh nhẹn bỏ chạy.

Chốc lát sau đã nấu cơm chiều xong, thịt khô xào ớt và trứng gà hấp, cộng thêm mì nóng hổi. Trần Hán Thăng thầm gật gù, thức ăn trong Cảng Thành của mình cũng cỡ này thôi.

Cuộc sống trong nhà Thẩm Ấu Sở đang nâng lên, tác dụng lớn nhất là Trần Hán Thăng, ngay cả Hồ Lâm Ngữ ban đầu đặc biệt phản đối "Mối hôn nhân" này, nhưng từ từ biến thành mặc nhận, cuối cùng đồng ý.

Nếu Trần Hán Thăng không nhúng tay vào sinh hoạt của Thẩm Ấu Sở, cuộc đời sinh viên của cô tuy yên tĩnh nhưng cũng vất vả, dù sao phải làm thêm mấy phần việc cho mình và em gái đi học.

Lúc đang ăn cơm, cửa gỗ trong sân đột nhiên có chút động tĩnh, chó con sủa một tiếng rồi im, phỏng chừng là người quen.

Trần Hán Thăng ngước đầu lên, vào cửa là một người trung niên bốn mươi mấy tuổi, râu lởm chởm, da dẻ thô ráp, trên tay có có vết nứt vì lạnh, mắt không tia sáng, trông như thể luôn ru rú trong nhà.

Nhìn thấy trong phòng bếp nhỏ đột nhiên có hai người trẻ tuổi, người đàn ông giật nảy mình, bà giới thiệu bằng ngôn ngữ địa phương, người này mới cười khờ gật đầu chào.

Trần Hán Thăng hỏi bằng tiếng phổ thông:

"Ông ấy là ai?"

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng giải thích:

"Ông bác."

Tóm lại là trưởng bối, Trần Hán Thăng móc thuốc lá ra ném một điếu qua. Ông bác vội đón lấy, thấy là một điếu thuốc lá sạch sẽ thì không nỡ hút, kẹp trên tai, móc từ trong túi ra lá thuốc và giấy trắng cuộn lại đốt lên, miệng huyên thuyên nói một đống lời.

Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh giải thích:

"Ông bác nói ngày mai con gái kết hôn, muốn mời cậu đến tham gia."

"Mai hả?"

Trần Hán Thăng ngây ra một lúc, hắn định ngày mai về nhà, nhưng chưa mua vé.

"Tiểu Trần, tao đã nói với mẹ ngày mốt về nhà."

Vương Tử Bác cũng muốn ở lại chơi vài ngày, chỉ sợ gậy của Lục Ngọc Trân không cho phép.

"Tao biết, nhưng người ta chân thành mời, rời đi ngay thì kỳ."

Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ nói:

"Đợi tao hỏi đã."

Vương Tử Bác gật đầu, cậu ấy nghĩ Trần Hán Thăng định hỏi quan hệ giữa ông bác và bà như thế nào rồi mới ra quyết định.

Nào biết Trần Hán Thăng quay đầu hỏi ngay:

"Cô dâu xinh không?"

"Xinh lắm!"

Bé A Ninh cướp lời, bổ sung thêm:

"Nhưng không xinh bằng chị, chị mới đẹp nhất, trừ chị ra thì chị ấy đẹp nhất."

"Vậy à."

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: "Tử Bác chưa từng xem hôn lễ chỗ các người, tôi dẫn cậu ấy tăng thêm kiến thức."

"Tao nói thế bao giờ?"

Vương Tử Bác làm vẻ mặt oan ức:

"Tóm lại ngày mai tao phải về, nếu không thì sẽ bị mẹ chửi."

"Vậy đi, nếu ý kiến khác nhau, con người của tao không thích bắt buộc."

Trần Hán Thăng lấy một đồng xu ra khỏi túi tiền:

"Hãy để ông trời quyết định, đoán đúng thì ngày mai chúng ta về, đoán sai thì ở lâu thêm một ngày."

Vương Tử Bác ngẫm nghĩ, đồng ý, xác suất một phần hai khá lớn.

Trần Hán Thăng ném tiền xu lên cao rồi bộp một tiếng nắm trong lòng bàn tay.

"Nào, đoán xem đồng tiền này sản xuất vào năm mấy, đoán đúng thì ngày mai chúng ta về Cảng Thành."

Bình Luận (0)
Comment