Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 328 - Chương 328: Yêu Nhau Không Nên Che Giấu

Chương 328: Yêu nhau không nên che giấu Chương 328: Yêu nhau không nên che giấu

Sau khi lên máy bay, Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở ngồi ở đằng trước, Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ ngồi cách mấy hàng phía sau, trên mặt hai người tràn ngập hưng phấn.

"Có nhớ lời vừa nói không?"

Trần Hán Thăng còn quay đầu quan tâm hỏi một câu.

Vương Tử Bác tự tin nói: "Yên tâm đi, có gì khó mà không nhớ."

Hoàng Tuệ ngồi vị trí gần cửa sổ, nhìn máy bay khác lên xuống trên đường băng.

Vương Tử Bác chủ động giải thích: "Tiểu Trần nói Thẩm Ấu Sở giúp chúng ta mua cơm máy bay, lát nữa tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn đến, chúng ta chỉ cần báo tên 'Thẩm Ấu Sở' là tiếp viên hàng không sẽ phát đồ uống và thức ăn cho chúng ta."

"Vậy à."

Hoàng Tuệ đã hiểu, thầm nghĩ thì ra còn có thể như vậy, lại học được một chiêu, chờ về quê gặp bạn học cấp 3 hoặc là thân thích phải vô tình lộ ra chi tiết này mới được.

Không lâu sau máy bay chuẩn bị bay lên, Vương Tử Bác là lần đầu tiên ngồi phương tiện giao thông này, không có kinh nghiệm, nên lúc máy bay tăng tốc trên đường băng, bên tai bị tiếng ồn lớn làm ù tai.

Chờ máy bay ngóc đầu bay lên, thân thể Vương Tử Bác không tự chủ được ngửa ra sau, nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng thì thấy bạn tốt đang giơ tay che lỗ tai Thẩm Ấu Sở, đại khái hỗ trợ giảm ù tai, nhưng càng nhiều là để giảm bớt căng thẳng về mặt cảm xúc.

Vương Tử Bác giật mình, quay sang nhìn Hoàng Tuệ ngồi bên cạnh.

Tình huống của Hoàng Tuệ không khá hơn Vương Tử Bác bao nhiêu, tuy cô ta cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng bàn tay bấu chặt tay vịn bại lộ đang hoảng sợ trong lòng.

Vương Tử Bác lớn tiếng hỏi:

"Chị không sao chứ?"

Hoàng Tuệ cố nén hoảng loạn lắc đầu.

Vương Tử Bác do dự một chút, vươn tay ra muốn che lỗ tai cho Hoàng Tuệ.

Hoàng Tuệ lắc mạnh đầu né tránh, cau mày quát:

"Cậu làm gì vậy! Chú ý tố chất và ảnh hưởng giùm, nhìn xem trên máy bay có ai làm như vậy không?"

Vương Tử Bác khựng lại, vẻ mặt ủ rũ, nhưng không giúp Hoàng Tuệ che lỗ tai nữa, chỉ nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở ở đằng trước.

Trần Hán Thăng giúp Thẩm Ấu Sở bịt tai, cô cũng vươn tay nhỏ ra che tai cho hắn. Thẩm Ấu Sở không to gan như Trần Hán Thăng, chỉ cúi thấp đầu dựa vào cánh tay của hắn, hai tay thì kiên quyết che tiếng gầm rú giúp hắn.

Tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng khiến Vương Tử Bác rất hâm mộ.

Vương Tử Bác nhìn một lúc bỗng bật cười.

Ước chừng hai mươi phút sau, máy bay đi vào tầng khí bằng mới ổn định lại, tiếp viên hàng không đứng ra giới thiệu.

Hoàng Tuệ dần yên tâm, thì ra khi bay lên khá khó chịu.

"Mới nãy cậu cười hả?"

Hoàng Tuệ loáng thoáng thấy sắc mặt của Vương Tử Bác vừa rồi thay đổi, nhưng không tin lắm.

"Không."

Vương Tử Bác lắc đầu phủ nhận:

"Xe thức ăn chạy tới rồi, chị muốn ăn cái gì?"

Hoàng Tuệ bị cơm máy bay hấp dẫn chú ý, tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy chiếc xe con lễ phép hỏi từng hành khách:

"Xin chào, ăn mì hay cơm?"

Sau khi hành khách đưa ra yêu cầu thì tiếp viên hàng không lấy một hộp ra khỏi xe con.

Hoàng Tuệ khó hiểu hỏi:

"Tại sao bọn họ không báo tên của mình?"

Vương Tử Bác ngẫm nghĩ nói:

"Có lẽ vì bọn họ tự trả tiền, còn chúng ta là Thẩm Ấu Sở mời khách."

"À."

Hoàng Tuệ gật đầu, nói:

"Vậy về sau đừng để người khác mời khách, làm như thể chúng ta không trả nổi tiền cơm máy bay vậy."

Chốc lát sau tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn qua:

"Xin chào, ăn mì hay cơm?"

"Thẩm Ấu Sở."

Vương Tử Bác nhớ kỹ lời dặn của Trần Hán Thăng, sau đó nói ra lựa chọn:

"Tôi muốn ăn cơm, cảm ơn."

Tuy tiếp viên hàng không cảm thấy hơi lạ nhưng vẫn lấy một hộp từ trong xe thức ăn đưa qua, hỏi Hoàng Tuệ ngồi bên cửa sổ:

"Xin chào, ăn mì hay cơm?"

"Cảm ơn, Thẩm Ấu Sở."

Hoàng Tuệ cũng khách khí đáp một câu, nói tiếp: "Tôi muốn ăn mì."

May mà tiếp viên hàng không xem như thấy rộng biết nhiều, trừ nghi hoặc ra không để bụng, cũng thỏa mãn yêu cầu của Hoàng Tuệ, còn cười với hai người.

"Phục vụ của tiếp viên hàng không khá tốt, nhưng cơm máy bay hương vị bình thường, ước chừng là vì giá không đắt."

Hoàng Tuệ thầm nghĩ lần sau nếu ngồi chung máy bay với người khác thì cô ta cũng sẽ trả tiền trước, có thể thông qua biện pháp như thế biểu thị chính mình không phải lần đầu tiên ngồi máy bay.

······

Trải qua hành trình hai tiếng mấy, một giờ chiều đến sân bay Song Lưu của Xuyên Du. Vương Tử Bác nhớ lần trước ở trên xe lửa hơn một ngày, trong lòng cảm khái thế giới càng lúc càng nhỏ.

"Rốt cuộc đến lúc làm chuyện khác."

Bên ngoài sân bay, Trần Hán Thăng nhìn quanh, bỗng nói:

"Giờ tao và Thẩm Ấu Sở đi Lương Sơn, Tử Bác, mày và Hoàng Tuệ đi Toại Ninh, mạnh ai nấy đi.

"A?"

Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ đồng thời ngẩn ngơ.

Vương Tử Bác thầm nghĩ tao cũng đi Lương Sơn, Tiểu Trần nên biết.

Hoàng Tuệ phản ứng càng kịch liệt, lập tức từ chối: "Không được không được, hiện tại không thích hợp."

"Có cái gì không thích hợp."

Trần Hán Thăng không cho là đúng nói: "Tử Bác là bạn trai của cô, Tết đi nhà cô chơi thì có sao?"

Địa vị của Trần Hán Thăng khá cao, hắn hỏi như thế khiến Hoàng Tuệ không dám cứng rắn từ chối, ngược lại vòng vo tìm lý do:

"Tết năm nay một người chị họ của tôi kết hôn, tôi vè nhà giúp đỡ, cho nên không có thời gian rảnh, chờ lần sau có cơ hội, Tử Bác sẽ đến nhà tôi sau."

Trần Hán Thăng bĩu môi không nói gì thêm, Hoàng Tuệ vẫn hốt hoảng trong lòng, cô ta không biết Trần Hán Thăng nói câu nào là thật, câu nào là giả, không biết khi nào sẽ cho mình "Niềm vui bất ngờ", cho nên cô ta lập tức chào tạm biệt.

Hoàng Tuệ chưa từng nghĩ đưa Vương Tử Bác về nhà mình.

Sau khi Hoàng Tuệ kêu xe rời đi, Vương Tử Bác mới hỏi Trần Hán Thăng:

"Sao mày nói lung tung vậy? Tao muốn đi Lương Sơn thăm bà."

Trần Hán Thăng mỉm cười nói:

"Tao thăm bà được rồi, mày có cơ hội gặp mẹ vợ sao còn chưa đi?"

Vương Tử Bác nhớ tới hành động của Hoàng Tuệ trên máy bay:

"Bây giờ chị ấy sẽ không đồng ý."

"Tao nói đùa thôi, không ngờ Hoàng Tuệ nhát quá, từ chối ngay."

Trần Hán Thăng vỗ vai Vương Tử Bác:

"Nếu là tao chắc chắn sẽ đồng ý rồi tính tiếp, dù sao cần chừa mặt mũi cho mày."

Vương Tử Bác im lặng nửa ngày:

"Mày sớm đoán trước chị ấy không thể nào đồng ý, cố ý làm cho tao xem?"

"Thật ra cũng không cố ý."

Trần Hán Thăng nắm tay Thẩm Ấu Sở ra sân bay, Vương Tử Bác cầm túi theo bên cạnh, nghe hắn nói ý tưởng của mình.

"Mày và Hoàng Tuệ đã quen biết một năm, trong đó trải qua nhiều chuyện như vậy, đến hiện tại cô ta vẫn không chịu dắt mày về ra mắt người nhà, bạn bè, đổi lại là tao chắc chắn không chịu nổi, sớm chia tay."

"Có lẽ vì chị Tiểu Tuệ chưa chuẩn bị tốt."

Vương Tử Bác giải thích thay Hoàng Tuệ, cũng là tự an ủi mình:

"Tùy tiện gặp cha mẹ thì kỳ, tao đây cũng chưa chuẩn bị tâm lý."

Trần Hán Thăng cười cười, chỉ huy Thẩm Ấu Sở:

"Qua bên kia mua ba chai nước, chốc nữa đi xe sẽ khát."

Thẩm Ấu Sở nghe lời đi hướng cửa hàng, Trần Hán Thăng thế này mới nghiêm túc nói với Vương Tử Bác:

"Tử Bác, bên cạnh tao có nhiều người đẹp, nếu tao định dẫn bọn họ gặp Lão Trần và Lương thái hậu tức là trong lòng cực kỳ xem trọng, sẵn lòng trả giá vì họ, đương nhiên cuối cùng có được hay không lại là chuyện khác. Nếu tao ôm ý tưởng chơi qua đường thì có lẽ đối phương không biết tên thật của tao."

"Xạo ke, mày ngon như vậy thì lúc bình thường dùng tên giả quen người ta đi."

Vương Tử Bác hoàn toàn không tin:

"Nhiều người đẹp? Bây giờ bên cạnh mày là Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở chứ mấy người."

"Tao nằm mơ không được à?"

"Vậy tao nằm mơ chị Tiểu Tuệ còn khóc xin được gả cho tao, kết quả là tao không đồng ý."

"Đừng vội, sớm muộn gì sẽ có ngày đó."

Bình Luận (0)
Comment